Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1779: Lão đại của Linh giới

"Đừng có thấy cảnh giới của An Lâm không chênh lệch với chúng ta là mấy, nhưng hắn lại rất lợi hại." Liễu Thiên Huyễn đi tới, vỗ vào bả vai An Lâm một cái rồi cười nói, "Ở Linh giới này, cậu ấy là người trâu bò nhất!"

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư rất tán thánh gật gật đầu.

Nhớ năm đó, bọn họ và Liễu Thiên Huyễn cộng thêm cả An Lâm vẫn còn là những người có sức cạnh tranh trong đại hội luận đạo, không nghĩ tới mới chưa được bao lâu mà sự chênh lệch với An Lâm cũng đã tựa như rãnh trời.

Bọn họ vẫn đang vật lộn với đại năng Phản Hư, người của An Lâm chỉ cần hắt xì một cái là có thể giết chết toàn bộ đám Hư Linh tộc dồn bọn họ đến bước đường cùng chỉ trong chớp mắt.

Sự chênh lệch này... Đúng là làm cho người ta tuyệt vọng!

"Đa tạ An Lâm đạo hữu ra tay giúp đỡ."Áo Cách Tư ổn định lại hơi thở trong chốc lát, hành lễ nói cảm ơn.

Tuyết Lỵ Nhĩ thấy vậy cũng hành lễ theo.

An Lâm vội vàng đỡ hai người kia dậy, cười nói: "Chúng ta đều đứng trên cùng một chiến tuyến, hai người không phải khách sáo!"

"Chuyện này...!" Tuyết Lỵ Nhĩ sợ hết hồn, "Nhiều nhẫn không gian như vậy à?"

Hít...

An Lâm nghe thấy vậy, đột nhiên nói: "Anh chờ một chút, để tôi thử tìm trong nhẫn không gian xem có không."

"Lúc đó tôi giết bọn họ rồi tiếp tục đi giết Hư Linh tộc cho nên còn chưa kịp nhìn xem bên trong có gì tốt không, nói không chừng trong nhẫn không gian sẽ có loại hoa các anh muốn tìm..."

Tuyết Lỵ Nhĩ than nhẹ một tiếng nói: "Sư phụ của chúng tôi, Thánh thiên sứ Mễ Già Lặc đã bị thương nặng trong trận giao chiến với Thiên Nhân tộc, bây giờ cần phải luyện chế một viên thần đan, chúng tôi phải tiến vào Linh giới tìm một loại nguyên liệu cấp Thần có tên là Nguyên Mộng Thần Hoa..."

"Đúng vậy, giết chết tất cả rồi."An Lâm gật đầu một cái.

"Linh Giới vô cùng nguy hiểm, hai người tới đây làm gì vậy?" Hứa Tiểu Lan cũng tiến về phía trước, nở một nụ cười chào hỏi rồi nói.

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư đều cảm thấy da đầu tê dại.

Áo Cách Tư cũng nói: "Xác suất Nguyên Mộng Thần Hoa xuất hiện ở Linh giới rất cao, vết thương của sư phụ Mễ Già Lặc không thể kéo dài thêm cho nên chúng tôi không thể không mạo hiểm đi vào, haiz, không nghĩ tới còn chưa tìm được hoa mà người đã sắp phải bỏ mạng ở chỗ này."

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư liếc nhìn nhau, trên mặt đều mang theo vẻ lo âu.

"Ừm." An Lâm gật đầu một cái, "Đây là của Hỗn Độn Ma Cầu, đây là của Kiếm Nguyên Đại Đế, đây là của Ám Hồn Đại Đế, đây là của Mang Hồn Xà, đây là của Khô Lâu Thôn Thần, đây là của Tẫn, đây là của Ma Cơ, đây là của Man Cổ Ma Thần..."

Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là giết Hợp Đạo như giết chó rồi.

Vừa nói hắn vừa lấy một đống nhẫn không gian sáng lấp lánh đang phát ra sóng dao động mãnh liệt ra.

Rốt cuộc An Lâm khủng bố đến mức nào vậy hả!

"Không phải Kiếm Nguyên Đại Đế, Khô Lâu Thôn Thần, Tẫn, đều là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo sao? Cậu... Cậu giết chết tất cả bọn họ rồi?" Áo Cách Tư khiếp sợ nói.

Đầu Tuyết Lỵ Nhĩ có hơi choáng váng: "Mỗi người trong số họ đều uy chấn một vực, là đại lão cực kỳ nổi danh trong đại lục Thái Sơ, kết quả anh vừa tiến vào Linh Giới mấy ngày đã giết chết bọn họ?"

Vì vậy, một tình huống kỳ quái liền xuất hiện.

Liễu Thiên Huyễn, Liễu Minh Hiên, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, Hứa Tiểu Lan cũng lấy ra chiến lợi phẩm trong nhẫn không gian của mình ra kiểm kê, ít nhất bọn họ cũng có một cái nhẫn không gian của Hợp Đạo, nói không chừng sẽ có Nguyên Mộng Thần Hoa đấy chứ.

Khóe miệng Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư giật giật, đếm tiền đến nỗi khiến cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi? Đúng là quá thích người khác! Nhìn thu hoạch của người ta này, rồi lại nhìn lại bản thân mình đi.

"Nhiều người nhiều lực, chúng ta cũng tới kiểm kê lại chiến lợi phẩm đi." Hứa Tiểu Lan nói.

Không bao lâu sau, Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà cũng đếm xong, cũng không có.

Khó trách Sương Hàn Ngụy Tinh lại trở thành người của hắn, nếu không trở thành người của hắn thì không chừng trong số nhẫn không gian ở đây đã có một phần của nó rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Lỵ Nhĩ sáng lên: "Đúng rồi! Chính là nó!!"

"Nguyên Mộng Thần Hoa có phải cái này không?" Cô hưng phấn nói.

Khuôn mặt của Hứa Tiểu Lan lại lộ ra sự vui mừng, lấy một bông hoa màu sắc rực rỡ như sương lại tựa như mộng ảo từ trong nhẫn không gian ra. Đóa hoa phát ra dao động cực kỳ mạnh mẽ, sinh linh có tu vi yếu tới gần đóa hoa này thì sẽ rơi vào giấc mộng vĩnh hằng.

Lời vừa nói ra, mọi người đều phụ họa theo.

Đúng là không muốn sống nữa!!

"Chỗ của tôi cũng không có..." Liễu Minh Hiên tiếc nuối nói.

Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, Hứa Tiểu Lan, An Lâm còn đang đếm.

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư đứng một bên nhìn đám người An Lâm đang kiểm kê chiến lợi phẩm mà đầu kêu ong ong. Mẹ nó chứ, nhiều người nhiều lực, đây là giết bao nhiêu kẻ địch mới có được nhiều nhẫn không gian như vậy hả?

"Phù... Mệt quá, chỗ tôi không có, mọi người thì sao?" Khuôn mặt Liễu Thiên Huyễn lộ vẻ mệt mỏi nói.

Một lúc lâu sau.

Hai đại năng Bạch Vũ tộc cứ ngây ngốc đứng im một chỗ nhìn mọi người kiểm kê một đống chiến lợi phẩm trong nhẫn không gian, cũng không biết nên làm gì, chẳng lẽ nói cố gắng lên, đếm nhanh lên một chút à?

"Thật không nghĩ tới lại tìm thấy trong nhẫn không gian." Áo Cách Tư thán phục không thôi.

Hắn cảm giác tam quan của mình đang được làm mới.

Bọn họ mệt mỏi gần chết cũng không tìm thấy nguyên liệu cấp Thần kia, thế mà đối phương chỉ tùy tiện tìm bừa trong số chiến lợi phẩm đã lấy ra được một cái...

"Nếu như cậu nói bông hoa Hứa Tiểu Lan lấy ra là nó, chỗ tôi có ba bông..." An Lâm lấy ra ba bông hoa giống y nhau từ trong ba cái nhẫn không gian khác nhau, sóng dao động của nguyên liệu cấp Thần ở cạnh nhau làm trời đất cũng thay đổi.

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư: "..."

Mọi người: "..."

Bọn họ thiếu chút nữa quỳ An Lâm đại lão luôn!

"Mọi người cầm đi đi, nếu không đủ thì tôi lại đi tìm thêm."

An Lâm nhét hoa vào trong tay Tuyết Lỵ Nhĩ...

"Đủ rồi, đủ rồi, quá nhiều." Tuyết Lỵ Nhĩ nói với giọng được sủng ái mà kinh sợ.

Hứa Tiểu Lan cũng đưa hoa cho Tuyết Lỵ Nhĩ, trên mặt xuất hiện một nụ cười thanh lệ động lòng người: "Mễ Già Lặc Thánh thiên sứ chiến đấu vì Nhân tộc, đây chỉ là chút lòng thành của chúng tôi, các cô cậu đừng khách sáo nữa."

Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư nhận lấy Nguyên Mộng Thần Hoa, lại tỏ vẻ cảm ơn mọi người một lần nữa.

"Linh Giới quá nguy hiểm, chúng tôi cáo từ trước." Áo Cách Tư bắt đầu chào tạm biệt.

"An Lâm, Tiểu Lan, và cả mọi người nữa, nếu rảnh rỗi nhớ tới Thánh Vực Nhạc Viên chơi nhé." Tuyết Lỵ Nhĩ đặt ngón tay lên đôi môi anh đào, sau đó tặng cho mọi người một nụ hôn gió, cười nói.

"Được rồi, trên đường chú ý an toàn." An Lâm mỉm cười tạm biệt.

Tiễn Tuyết Lỵ Nhĩ và Áo Cách Tư rời đi, mọi người tiếp tục bắt đầu cuộc hành trình săn bắt cường giả của Hư Linh tộc.

Bây giờ An Lâm chính là lão đại của Linh giới này rồi, bắt ai người đó chết, nơi hắn đi qua không có một ngọn cỏ, chắc chắn là cái máy dọn dẹp của Linh giới, các cường giả của Hư Linh tộc vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Dị tượng khi trời đất cùng buồn thương phát ra đã đủ để khiến cho các sinh linh bàng hoàng, bây giờ lại xuất hiện một tên sát thần như vậy, cảm giác trải nghiệm cũng có thể coi như kém nhất từ trước đến nay.

Rất nhiều sinh linh Hư Linh tộc đã về trước thời hạn, không dám lưu lại trong Linh giới. Nhưng có đại năng vẫn chưa chết tâm, bởi vì đây là lần mở ra khu vực quan trọng trong Linh giới, bọn họ còn phải lấy được truyền thừa của Linh Tổ, vì vậy liền khắc khổ tìm kiếm tung tích của vùng đất mà Linh Tổ ngã xuống.

Hư Linh tộc ôm hi vọng này, có thể nói là thật sự đã khiến con đường trở nên hẹp hơn.

Thứ chờ đợi bọn họ trong tương lai là sự tuyệt vọng không thấy lối ra.

Đám người An Lâm lại tàn sát thêm hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy một di tích hùng vĩ xuất hiện trước mắt, trừ cái này ra, còn có một cánh cửa lớn uy phong lẫm lẫm đứng lặng bên ngoài, cực kỳ dễ nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận