Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1783: Giao dịch với Thố Tử Cơ

An Lâm len lén thả thần thức ra dò xét tình hình xung quanh.

Cuối cùng thần thức của hắn cũng tìm thấy một điểm khác biệt.

Nơi này có một trận pháp cực kỳ đáng sợ, không chỉ đơn giản là kết hợp địa hình tạo thành một trận pháp lớn, mà là kết hợp toàn bộ đất trời, kết hợp cả thế giới để bày ra trận pháp đáng sợ.

Nơi xinh đẹp này chính là trung tâm của thế giới, cũng là trung tâm của trận pháp lớn này, tất cả lực lượng đều dùng để trấn áp lực lượng trong trận pháp, mà cỗ lực lượng kia ở ngay trong căn nhà nhỏ của con thỏ đó.

Quan trọng là, thần thức của An Lâm quét qua nhà nhỏ, phát hiện năng lượng bị trấn áp, lại không phát hiện có sự sống, điều này rất kỳ lạ.

Đám người An Lâm và Hứa Tiểu Lan có chút cảnh giác, lại còn có chút tò mò đi về phía nhà nhỏ.

"Ngươi chắc chắn kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương, ở bên trong căn nhà nhỏ này?" An Lâm tò mò nói.

Hắn cảm thấy khá hứng thú về Linh tộc kia, nếu như hắn đoán không sai, tộc của Bắc Lạc Thiên Vương không sinh sống ở đại lục Thái Sơ, mà là ở thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ.

Sau đó, một luồng ánh sáng trắng phát ra bao quanh Tiểu Bạch Thỏ.

Nhưng khi An Lâm vừa nhìn từ Thần Hồn, lại nhìn thấy một cảnh tượng làm người kinh ngạc.

"Đừng nóng vội, người ở đây." Tiểu Bạch Thỏ hoạt bát đi tới bàn trang điểm, cầm một quả cầu năng lượng màu trắng ra, há miệng nuốt vào.

Cho dù là Liễu Thiên Huyễn, hay có tu vi cao như Hắc Linh Xà, Đấu Chiến Thắng Phật, đều bị ánh sáng che đi tầm mắt này làm cho sợ hết hồn, rối rít lấy vũ khí ra.

Trong phòng trang trí theo phong cách cổ xưa mang theo tao nhã, ngoài cửa sổ có chuông gió kêu leng keng, trên bàn còn có một bức tranh sơn thủy vẽ bằng mực chưa hoàn thành.

Nhưng một bộ váy liền áo nhanh chóng bao trùm lên cơ thể nó.

"Đúng, nàng ở trong phòng." Thỏ gật đầu một cái, sau đó thân thể bắt đầu thu nhỏ lại thành chiều cao của con người, mở cửa phòng, nhún nhảy một cái đi vào trước.

Khi Tiểu Bạch Thỏ phát ra ánh sáng rực rỡ, thân thể bắt đầu co lại dài ra, dáng người lả lướt hấp dẫn cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt. Làn da trắng nõn giống như có thể véo ra nước, đôi chân thon dài, mũi chân tinh xảo nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất, bộ ngực đầy đặn có hai điểm như quả anh đào mềm mại, cực kỳ mê người.

An Lâm nhìn căn phòng không có một bóng ngươi, hoang mang nói: "Người ở đâu?"

Tất cả mọi người tò mò đi vào theo.

Ánh sáng trắng chói mắt làm cho tầm mắt của mọi người ngưng trệ trong chớp mắt.

Mọi người khôi phục tầm mắt, sau đó cũng nhìn ngây người.

An Lâm hơi sửng sốt, hắn đột nhiên phát hiện quả cầu năng lượng này giống như nơi phát ra nguồn năng lượng bị trấn áp mà hắn cảm giác được.

Một cô gái dung mạo cực kỳ thanh tú xinh đẹp hiện ra trước mắt bọn họ, váy trắng tôn lên vòng eo mảnh khảnh như liễu của cô, bộ ngực đầy đặn, còn có vòng ba hoàn hảo vảo đôi chân dài miên man.

An Lâm nhìn ngây người.

Khi ánh sáng tan đi.

"Hóa ra con thỏ lúc nãy nói dẫn chúng ta đi xem kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương bị giam cầm ở cái thế giới này, chính là dẫn chúng ta đi xem chính nó?" Liễu Thiên Huyễn hít vào một hơi.

Mọi người: "..."

"Kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương, sợ là ngay cả con trâu tôi nuôi trong nhà cũng không đánh lại..." Khuôn mặt của Bạch Linh Xà tràn đầy vẻ không tin tưởng.

"Chào mọi người, tôi chính là kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương, mọi người có thể gọi tôi là Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi." Người đẹp cười nói.

Cô gái mặc váy trắng nhìn An Lâm cảm kích, gật đầu giải thích: "Trong thế giới này, nơi này là nơi trấn áp lực lượng của tôi, tôi chỉ có thể ký gửi lực lượng vào trong hạt châu này, sau đó biến thành thỏ đi tới những chỗ khác chơi..."

Mái tóc đen dài đổ xuống như thác nước, thắt lưng, bên cạnh đôi mắt xinh đẹp màu hồng nhạt có một nốt ruồi son, đôi môi mỏng mềm mại hơi hơi cong lên, cười thanh thuần lại quyến rũ.

Góc độ xảo quyệt làm cho khuôn mặt của Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi đỏ lên, hai ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng quanh, đôi mắt đẹp liếc nhìn An Lâm: "Cũng không thể nói như vậy chứ... Anh đẹp trai này cũng không để ý khi có thêm một cái miệng nhỏ là tôi, đúng không?"

Hứa Tiểu Lan khẽ nhíu mày liễu: "Cho nên cô vốn là kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương, bán hắn, bán đến không có một chút áp lực nào, còn cho bọn tôi một bữa thịt thỏ miễn phí?"

"Hay cho chiêu kim thiền thoát xác." Liễu Thiên Huyễn ngạc nhiên nói.

An Lâm: "..."

"Khụ... Cái này... Lời Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi nói, có thể là thật." Lúc này, An Lâm đứng dậy, mặt đầy bất đắc dĩ mở miệng nói.

Lời nói của An Lâm làm người tin phục và nghe theo, sau khi mọi người nghe thấy, ý định ăn một bữa thịt thỏ băm nhỏ xào cay phai nhạt rất nhiều, chuyển ánh mắt về phía An Lâm.

An Lâm tiếp tục nói: "Ở đây có một trận pháp lớn có thể trấn áp lực lượng của cô ấy, cho nên cô ấy mới yếu như vậy..."

"Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chà đạp một cách nghiêm trọng." Hứa Tiểu Lan không biểu cảm nói

Cô gái kia bị dọa sợ lùi về phía sau mấy bước, gấp gáp nói: "Tôi không lừa mọi người, tôi thật sự là kẻ địch của Bắc Lạc Thiên Vương mà!"

Hắc Linh Xà đã động thủ, rút bảo kiếm ra: "Chúng ta ăn một bữa thịt thỏ băm nhỏ xào cay được không?"

"Hỏa Nhãn Kim Tinh của tôi cũng không nhìn ra nó là một con thỏ yêu!" Tôn Ngộ Không cắn răng nghiến lợi, đột nhiên rất muốn dùng gậy Kim Cô đập chết con thỏ yêu này.

Dứt lời, cô còn nháy mắt, liếc mắt đư tình với An Lâm.

Cô biết An Lâm là người dẫn đầu của đám người này, chỉ cần lấy lòng An Lâm là được.

An Lâm giận dữ nói: "Tiểu Lan nói cô ăn không của bọn tôi thì chính là như vậy, còn ngây ra làm gì, không mau xin lỗi đi!!"

Thố Tử Cơ: "???"

Đám người An Lâm lạm dụng uy quyền, Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Cô vì món thịt thỏ băm nhỏ xào cay mà ngoan ngoãn nói xin lỗi với mọi người.

"Vậy cô lừa bọn tôi tới đây để làm gì?"

An Lâm nhìn Thố Tử Cơ đang cúi đầu nhận sai, hài lòng hỏi.

Thố Tử Cơ cắn chặt môi nói: "Tôi đã bị nhốt ở đây mấy chục ngàn năm, đã chịu đủ rồi, tôi muốn mọi người cứu tôi ra ngoài!"

Thố Tử Cơ dùng ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt mềm mại của mình, cười nói: "Anh chỉ cần cứu tôi ra ngoài, tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của anh, hey hì hì hì..."

Hít...

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Thố Tử Cơ cảm thấy hình như không khí đang lạnh dần.

Trực giác nói cho cô biết, lại tiếp tục quyến rũ người này thì mình cũng sẽ bị đông cứng.

Nhanh chóng sửa miệng: "Dĩ nhiên, thiếp chỉ bán nghệ, không bán thân đâu!"

Nghe vậy Thố Tử Cơ mừng rỡ trong lòng, đôi mắt màu hồng sáng ngời, vội vàng gật đầu: "Được!"

Nghe vậy, đám người An Lâm cũng cảm thấy động lòng.

Có một vị Thần Sáng Thế giúp đỡ... vẫn đủ sức hấp dẫn đối với bọn họ.

"Tôi kêu cô đánh nhau giúp tôi, chiến đấu giúp Nhân tộc cũng được à?" An Lâm lại hỏi.

Mấy người Hứa Tiểu Lan cũng nhìn về phía Thố Tử Cơ, lời nói của An Lâm cũng là lời nói mong muốn trong lòng mọi người

"Dĩ nhiên có thể, anh cứu tôi ra, tôi đánh nhau giúp anh một trăm năm!" Thố Tử Cơ dựng thẳng một ngon tay, phóng khoáng nói, "Bất kể kẻ địch là ai, tôi đều có thể dỗ chết nó!"

Cái tên Thố Tử Cơ Không Phục Thì Chém Chết Ngươi cũng không phải ngẫu nhiên là có.

Hơn nữa, vì tự do, nếu so sánh đánh nhau giúp hắn một trăm năm với cái nơi chim không thèm ỉa này, quả thật là lời to!

Huyết kiếm a!!

"Được, tôi đồng ý với cô!" An Lâm gật đầu nói: "Cô lập lời thề thiên đạo trước."

Thố Tử Cơ đáng thương nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Nếu mọi người không tin tôi, tôi cũng có thể lập lời thề ở đây... Còn nữa, đừng nhìn bây giờ tôi không có tác dụng, đó là do sức mạnh của tôi đang bị trấn áp thôi. Thân phận của tôi là Tây Lăng Thiên Vương Linh tộc, từ lực chiến mà nói, đại khái cũng có thể sánh bằng Thần Sáng Thế yếu nhất bên các người đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận