Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1787: Thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ

"Sao anh không nói sớm?!" Thố Tử Cơ như muốn sụp đổ.

An Lâm buông tay: "Trước kia cô cũng không hỏi mà!"

Tâm trạng của Thố Tử Cơ sụp đổ, thật muốn vỗ cánh thổi bay mấy cái tai to của mình.

Có thể có đường sống khi đối đầu với trời à?

Tự do thì tự do nhưng rất có thể sẽ mất luôn cái mạng nhỏ!!

"Tôi...Tôi muốn hỏi một chút, chúng ta có thể đánh thắng những Thiên Nhân Tộc, Thiên Thần gì đó không?" Thố Tử Cơ hỏi đầy thấp thỏm.

"Đương nhiên là có thể chứ." An Lâm vung tay lên, "Dựa vào thực lực của cô thì có thể tùy tiện giết những Thiên Nhân Tộc cảnh giới Luyện Khí, cảnh giới Huyền Thể, cảnh giới Động Thần, cảnh giới Thiên Khải! Nhưng nếu chính những Thiên Thần Cảnh của Thiên Nhân Tộc toàn lực bộc phát thì sẽ tạo thành uy hiếp nhất định với an nguy của cô."

"Còn những Thiên Thần nắm quyền, sức mạnh nắm quyền thiên đạo sẽ bị áp chế cực lớn ở đại lục Thái Sơ, dựa vào thực lực của cô, chắc là sẽ đối phó được với Thiên Thần nắm quyền bình thường. Uy hiếp lớn nhất chính là Thiên Thần nắm quyền chí cao, không ai biết thực lực chân chính khi bọn họ ra tay là gì."

Thố Tử Cơ nhìn An Lâm vừa sợ vừa kinh ngạc, hiển nhiên cô không ngờ An Lâm lại cừ như vậy.

Hội nghị kết thúc.

Chuyện này không nói thì vẫn tốt, hắn vừa nói ra, không chỉ Thố Tử Cơ mà ngay cả những bạn nhỏ có mặt đều không khỏi hít sâu một hơi.

Dù nói thế nào thì lo lắng trong lòng Thố Tử Cơ vẫn bớt đi mấy phần. Đúng vậy, Tiểu Thố Thố ù ù cạc cạc bị cuốn vào tranh đấu với Thiên Thần đã tiếp nhận thực tế tàn khốc này.

Lỗ tai Thố Tử Cơ dựng lên: "Thật hả?"

Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên và đầy rẫy tông môn lúc ẩn lúc hiện như đã hợp làm một thể.

Nghe những lời của An Lâm, trên mặt Thố Tử Cơ không còn vẻ kiêu ngạo nữa, mặt cô đau khổ mặc niệm cho số mạng của mình...

An Lâm và Tiểu Thố Thố tới đỉnh núi Vọng Nguyệt quan sát tông môn hùng vĩ tráng lệ.

Mặt An Lâm lộ suy tư: "Thiên Thần, Phong Thiên Thần, Lôi Thiên Thần, Thiên Thần Lâm Ngọc, Sơn Thiên Thần, Thiên Thần Kim Chúc, Thiên Thần Vũ Trà, Thiên Thần Chân Thật, Huyễn Mộng Thiên Thần... đã chết trong tay tôi. Có lẽ chỉ có nhiêu đây thôi?"

"Cô cũng không cần quá bi quan, phải biết rằng tông chủ của chúng ta cũng rất mạnh, đã có mấy Thiên Thần của Thiên Nhân Tộc và Thiên Thần nắm quyền chết trong tay hắn rồi." Liễu Thiên Huyễn thấy vậy nên không khỏi an ủi.

Rốt cuộc là cô nghĩ Thiên Thần quá lợi hại hay là An Lâm quá mạnh mẽ nhỉ?

"Kỳ thực cô có thể ở đây thường xuyên." An Lâm cười nói.

An Lâm đã vô tình giết nhiều Thiên Thần vậy à?

Thố Tử Cơ lập tức liếc mắt xem thường: "Anh nghĩ nhiều quá, nhất định trăm năm sau tôi phải rời đi. Thiên Nhân Tộc và Thiên Thần nắm quyền nguy hiểm như vậy, mạng nhỏ của tôi mới quan trọng nhất!"

Ở đây có thể nhìn thấy hồ Long Phượng xanh biếc rộng lớn, có thể nhìn thấy sân luyện võ thường thường bộc phát thuật pháp rực rỡ, càng có thể nhìn thấy đình đài lầu các giăng khắp nơi như sao trời.

"Phù... Thực ra ở đây một trăm năm cũng rất tốt." Thố Tử Cơ ngồi bên vách đá, đung đưng cặp chân thon dài đều đặn, vẻ mặt thoải mái nói.

Cô gái không hề đề phòng chút nào, bộ ngực hơi nhô lên, eo thon được buộc lại, tùy chân dài tùy ý uốn lượn vắt lên nhau, mũi chân vẫn đang tùy tiện đung đưa, lấp lánh ánh sáng trong suốt như mỡ dê, ngọc đẹp dưới ánh mặt trời, tất cả đều hài hòa, tươi đẹp như vậy.

Thố Tử Cơ liếc nhìn An Lâm: "Anh hẹn tôi ra chính vì hỏi vấn đề này à?"

"Vấn đề này của anh, căn cứ vào thông lệ của chúng tôi thì không thể nói cho các anh biết. Nhưng tôi lén nói cho anh biết nhé, chỉ cần anh đồng ý giữ bí mật thì cũng không phải là không thể!" Thố Tử Cơ cười tủm tỉm nói.

"Ai, không ngờ tôi đường đường là Tứ Đại Thiên Vương của Linh Tộc mà lại có ngày phải chiến đấu với thượng giới chân chính." Hai tay Thố Tử Cơ gác sau gáy, nằm hướng về phía tảng nham thạch sau lưng, cô ngước nhìn bầu trời, váy trắng bay bổng dán chặt vào cơ thể, trong lúc lơ đảng lộ rõ vóc người đầy độ cong và gợi cảm.

Thố Tử Cơ nói: "Bởi vì đại lục Thái Sơ là trung tâm của Tinh Vực, là nơi chủ thiên, nơi mạnh mẽ, phồn hoa nhất của Tinh Vực, có vô số chủng tộc, vô số cường giả..."

"Có thể cuộc chiến này sẽ kéo dài hơn trăm năm." An Lâm khẽ than một tiếng, hắn ngắm nhìn bầu trời trong veo, cảm nhận không khí yên bình rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Tôi có cảm giác cuộc chiến này có thể kết thúc rất nhanh thôi..."

"Bảo vệ Đại lục Thái Sơ?" Thố Tử Cơ cười: "Thực ra ngược lại là vì bảo vệ sinh linh của Tinh Vực bên ngoài đại lục Thái Sơ thôi, tùy ý để một sinh linh Hợp Đạo của đại lục Thái Sơ ra ngoài cũng có thể mang đến tai họa cho các chủng tộc còn lại trên tinh cầu!"

"Tôi chỉ biết Bàn Cổ vì bảo vệ đại lục Thái Sơ nên đã thiết lập một cấm chế tối cao ở phía ngoài cùng của đại lục Thái Sơ, gần như ngăn cách sự ra vào của tất cả sinh linh." An Lâm nói.

An Lâm kinh ngạc, đại lục Thái Sơ có trâu bò vậy sao?

"Ừ, vậy Tây Lăng Thiên Vương à, giờ cô có thể nói cho tôi bên ngoài đại lục Thái Sơ có dáng vẻ thế nào không? Linh Tộc bên ngoài đại lục Thái Sơ đã có chuyện gì?" An Lâm tò mò nói.

An Lâm nghiêng tai kính cẩn nghe.

Thố Tử Cơ chậm rãi nói: "Bên ngoài đại lục Thái Sơ là một tinh vực rộng lớn vô biên. Các anh rất tò mò với thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ, còn sinh linh ngoài Tinh Vực chúng tôi càng tò mò với đại lục Thái Sơ hơn."

"Lời này nên hiểu thế nào." An Lâm mờ mịt.

"Ừ... Nếu không thì sao?" An Lâm nhìn Thố Tử Cơ nằm bên cạnh.

Nghe nói đây là do sau khi Hồn Thể luyện tới đại thành, sinh mệnh trở về như lúc đầu, có thể chuyển đổi thực hư.

An Lâm từng sờ tay của Thố Tử Cơ, tay cô mềm mại, nhiệt độ rất thích hợp, hơn nữa nhẵn bóng, tinh tế hơn tay của loài người bình thường rất nhiều.

Cứ đơn thuần nhìn như vậy, căn bản An Lâm không nhìn ra cô ấy là một hồn thể mà giống một sinh mệnh hợp thành từ hai linh hồn.

"Không đến nỗi vậy chứ, nhìn cô xem, một trong những Tứ Đại Thiên Vương của Linh Tộc cũng đâu lợi hại như vậy." An Lâm nhìn Thố Tử Cơ, mặt đầy vẻ không tin.

Thố Tử Cơ duỗi ngón tay xanh miết đẹp đẽ ra chỉ chính mình: "Tôi? Anh biết thân phận của tôi là gì không?"

"Cô là Tiểu Thố Thố của tôi." An Lâm nói.

Thố Tử Cơ: "..."

"Tôi đây cũng là con Tiểu Thố Thố lớn hơn anh trăm tuổi." Thố Tử Cơ nổi đóa.

"Ồ, không đúng, sao mình phải nói điều này?" Thiếu nữ tai thỏ kịp phản ứng, oán hận lườm An Lâm đang tỏ vẻ vô tội.

"Linh Tộc, là một trong ba chủng tộc lớn trong toàn bộ Tinh Vực mênh mông vô tận. Mà tôi chính là một trong bốn tồn tại mạnh nhất trong Linh Tộc, Tây Lăng Thiên Vương!"

Thố Tử Cơ nói: "Có thể nói vậy, tôi đã có chiến lực cao nhất trong Tinh Vực này rồi."

An Lâm kinh hãi.

Thì ra Tiểu Thố Thố đáng yêu trước mặt hắn lợi hại như vậy?

Lỗ tai Thố Tử Cơ mềm nhũn, dán trên tảng nham thạch: "Nhưng tôi không thể đánh lại Nữ Oa của đại lục Thái Sơ các anh, đánh không lại lão tổ Chúc Âm của đại lục Thái Sơ, Lục Áp Đạo Quân, Đạo Đức Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Huyết Tổ... Càng đánh không lại Nguyên Thủy Thiên Tôn Bàn Cổ ngang tàng áp chế cả một giới. Ngay cả Linh Tổ không biết chiến đấu nhất mà tôi cũng đánh không lại..."

An Lâm hơi đau lòng: "Vậy nên cô mới nói cô là cảnh giới Sáng Thế yếu nhất à?"

Thố Tử Cơ gật đầu: "Thực ra cảnh giới của tôi hoặc nói là cảnh giới của Tứ Đại Thiên Vương Linh Tộc chúng tôi giống với cảnh giới Sáng Thế trong miệng các anh. Nhưng anh đừng coi tôi là cảnh giới Sáng Thế, đừng ôm kỳ vọng quá cao với tôi."

An Lâm: "..."

Cũng chẳng còn thần linh Sáng Thế nào có dáng vẻ tự ti như Thố Tử Cơ nữa đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận