Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1809: Cuộc chiến của Tinh Không

Những chuyện có thể làm rất nhiều.

Thế nhưng chuyện cần phải làm bây giờ chính là gọi cứu viện?

"Toàn hạm phân tán, sắp xếp trận địa chiến đấu!!" Lục Thương Hải ra lệnh qua kênh phát sóng trực tiếp.

Từng chiếc chiến hạm khổng lồ dài đến mấy nghìn mét bắt đầu thay đổi hình dạng, trong quá trình bên ngoài biến đổi, từng họng pháo cực lớn bắt đầu nhô ra, nhắm thẳng về phía vết nứt mặt trăng.

Phân tử năng lượng màu bạc tạo thành một lớp màn chắn ánh sáng bao bên ngoài, chuyển động tựa như lớp chất lỏng bám dính có thể ngăn chặn được những công kích cấp bậc hạt nhân khác trong tình trạng không chút tổn hao.

Lúc này bên trong vết nứt đã có hơn một nghìn bóng dáng bay ra, mỗi một người đều được bao phủ bởi thánh quang rực rỡ, chói mắt tựa như thiên sứ giáng xuống thế gian.

"Thăm dò sự sống thấy 1672 sinh mệnh thể..." Giọng nói máy móc truyền đến.

Chiến hạm Tinh Không khổng lồ xác nhận được số lượng quân địch trong nháy mắt.

Pháo năng lượng phân tử được bắn ra.

Đạn pháo năng lượng đen xì phát ra một quỹ tích ánh sáng năng lượng cao sáng chói trong không khí. Loại ra chạm cấp vật lý này có thể đâm lệch cả quỹ đạo của Mặt Trăng.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Pháo quỹ đạo siêu điện từ cũng bắt đầu được bắn đạn.

"Còn lại 5 sinh mệnh thể..." Giọng nói máy móc lại tiếp tục phát ra.

Tám mươi tám chiếc chiến hạm Tinh Không khổng lồ không chút do dự sử dụng tất cả mọi cách thức, hoàn toàn coi đối phương thành kẻ địch mạnh nhất. Vừa khai chiến liền bắn nổ tung, không hề nương tay!!

"Nổ pháo!!" Lục Thương Hải phát lệnh công kích.

Pháo diệt tuyệt sinh mệnh màu xanh lá đậm cũng được bắn ra từ bên trong khẩu pháo chủ.

"Tiếp tục bắn pháo!!" Lục Thương Hải cau mày nói.

Ngay lập tức, chiến hạm Tinh Không khổng lồ bắn ra từng luồng ánh sáng vàng, pháo năng lượng phân tử mật độ cao bắn ra như sao như mưa, bao trùm toàn bộ vết nứt cực lớn trên mặt trăng, nổ tung kịch liệt, tạo thành một biển ánh sáng hủy diệt.

Pháo chôn vùi phản vật chất bắn ra.

"Còn lại 5 sinh mệnh thể..."

Chiến hạm khổng lồ phát ra tiếng vang dội.

"Còn lại 5 sinh mệnh thể..."

Năng lượng phân tử, vật chất chính phản, động năng vật lý, hủy diệt sinh hóa... Hỏa lực mạnh nhất của mỗi một thuộc tính đều được bộc phát toàn bộ ra ngoài trong chớp mắt!

Vết nứt to lớn màu đen trên Mặt Trăng bị một lần tẩy rửa bởi hỏa lực, dường như muốn chia năm xẻ bảy.

Cô nắm chặt hai tay, cố kìm nén sự sợ hãi đến phát run của bản thân mình.

Trên mặt Lục Thương Hải không thể hiện rõ vui giận, chỉ hờ hững mở miệng hỏi.

Chiến hạm Tinh Không khổng lồ nhanh chóng chuyển động.

Một câu nói kia tựa như âm thanh tuyệt vọng nhất vang vọng khắp chiến hạm.

Năng lượng chủ chốt của chiến hạm Tinh Không khổng lồ bị đâm nổ, phát ra tiếng nổ tung kinh thiên động địa.

Giọng nói máy móc không ngừng lặp lại.

"Đám nhân loại ngu xuẩn yếu ớt, sự chống cự của các ngươi không có chút ý nghĩa nào."

Quân đội vũ trụ nhìn thấy cảnh tượng này, có người kinh hãi, có người tuyệt vọng, cũng có người phẫn nộ.

Ánh sáng lửa vô tận và năng lượng hủy diệt lập tức nuốt sống mạng sống của ba nghìn người bên trong chiếc chiến hạm khổng lồ.

"Mấy người An Lâm, Na Tra đã biết chưa?"

Nhưng trước mặt mũi quang mâu, tốc độ chuyển động nhanh chóng của nó lại chỉ như một con rùa đen ngu ngốc đang chậm chạp di chuyển.

"Vèo!!" Góc độ của quang mâu màu trắng hơi chếch đi, tựa như một tia sét ánh sáng màu trắng xé rách màn chắn màu bạc được cấu tạo từ phân tử năng lượng, tiếp đó đâm đầu tới, nghiền nát mọi thứ dọc đường, phần đuôi hướng ra phía ngoài tựa như gai cứng xuyên qua một miếng lạp xưởng.

Ầm ầm!!!

"Đã thông báo rồi, họ đang chạy đến..." Dương Huyên cúi đầu nói.

"Né tránh, mau tránh ra!!" Tướng lĩnh trên chiến hạm khổng lồ hét lớn.

Một mũi quang mâu màu trắng xuyên thủng hỏa lực trùng điệp, tạo thành một quỹ tích sáng chói mắt trong không trung tối tăm, bắn về phía một chiếc chiến hạm Tinh Không khổng lồ trong số đó.

"Vù!!"

Giọng nói lớn như của thần linh tối cao xuyên thấu không gian, vang vọng bên tai tất cả mọi người, khiến họ sinh ra một loại tâm trạng sợ hãi.

Năm Thiên Nhân tộc toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh cực hạn xuyên qua hỏa lực trùng điệp, nhanh chóng lao về phía 87 hạm đội Tinh Không còn lại.

Giọng nói của Lục Hải Thương vang dội trong khắp toàn bộ chiến hạm Tinh Không.

"Giữ vững pháo súng! Kiên trì giữ vững!!"

"Chúng ta là phòng tuyến quan trọng nhất của cuộc chiến, tuyệt đối không thể cho kẻ địch phá được!"

Tiếng nói vừa vang lên, một quang mâu lại xé rách không khí, tiếp tục phá hủy thêm một chiếc chiến hạm Tinh Không khổng lồ.

Hỏa quang nổ tung, tựa như đường chân trời nơi mặt trời treo cao.

Một nguyên soái Thiên Nhân tộc khác cầm kiếm thánh nghìn mét trong tay, chớp nhoáng tiến tới cạnh một chiếc chiến hạm, mũi kiếm màu trắng nhanh chóng chém xuống, chặt ngang chiếc chiến hạm Tinh Không thành hai nửa, lập tức nổ tung.

Ba Thiên Nhân tộc còn lại cũng tiến tới gần chiến trận hạm đội tựa như hổ lao vào bầy dê, thi triển từng thủ đoạn rợp trời, ánh sáng thần thánh phủ khắp không trung, mỗi một kích đều có thẻ hủy diệt cả một chiếc chiến hạm.

Bất kể là tướng sĩ hay binh lính cùng đồng thanh hô to.

"Dù chết cũng không lùi!!"

"Chơi chết chúng, cho dù không thể giết chết chúng thì cũng phải cho chúng biết con người chúng ta tuyệt đối không phải chủng tộc yếu mềm có thể tùy ý bắt nạt kia, dù chết chúng ta cũng không lui!!"

"Mẹ nó, liều mạng với đám người này!"

Một loạt lời nói của Lục Thương Hải khiến các vị tướng lĩnh chìm trong im lặng.

Lục Thương Hải thản nhiên đáp: "Rút lui? Phía sau chúng ta chính là địa cầu, nếu như chúng là rút lui thì những người ở địa cầu sẽ do ai bảo vệ đây? Là một người không quân thì phải có loại giác ngộ chấp nhận hi sinh ở trên bầu trời, dù sống hay chết cũng phải cản được quân địch ở bên ngoài địa cầu!!"

"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?" Cô bé con luống cuống.

"Bé ngốc, ba của con cũng đang ở trên đó, mau ngẩng đầu nhìn đi..." Người phụ nữ khẽ xoa đầu đứa bé, cả hai cùng ngẩng đầu, im lặng ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp trên bầu trời.

Ở gần Mặt Trăng.

Hết chiếc chiến hạm Tinh Không này đến chiếc khác bị nguyên soái Thiên Nhân tộc đánh tan.

Năm nguyên soái Thiên Nhân tộc một đường bẻ gãy nghiền nát. Hạm đội Tinh Không uy thế cực lớn đã bị tổn thất nặng nề trong chớp mắt. Đây là giết chóc, là giết chóc nghiêng về một phía.

Thậm chí Thiên Nhân tộc có thể diệt sạch đối phương trong tình trạng lông tóc không chút hao tổn.

"Không được rồi, nguyên soái, chống cự và tiến công của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa."

"Chúng ta vẫn nên rút lui thôi!!"

Có đại tướng thực sự không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói với nguyên soái.

"Không... con ơi... đó là anh hùng của chúng ta đang tỏa ra hào quang của họ." Người phụ nữ dùng kính viễn vọng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên bầu trời, trên mặt chợt có nước mắt rơi.

Cô bé con giơ ngón tay nhỏ xinh chỉ lên bầu trời đêm, hào hứng hỏi.

"Mẹ ơi, nhìn kìa! Đẹp quá, đó là pháo hoa ạ?"

Quốc gia trên địa cầu vẫn chìm trong màn đêm, mọi người đều không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn từng chùm sáng không ngừng chớp lóe xung quanh mặt trăng trên bầu trời, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ ngắm nhìn trời đêm, không khỏi có một loại cảm giác bi tráng xinh đẹp.

Tựa như từng vầng mặt trời nở rộ, cực kỳ lóa mắt.

Dưới trời sao u ám, từng chiến chiến hạm Tinh Không khổng lồ phát ra những tiếng nổ mạnh.

Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh...

Ngọn lửa phát ra khi những chiếc chiến hạm xung quanh nổ tung chiếu tới, khiến trong mắt họ như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Thiên Nhân tộc phá hủy từng chiếc chiến hạm một với tư thái không gì địch nổi, nhưng trận địa chiến hạm vẫn không hề phát sinh một chút thay đổi nào, hỏa lực cũng vẫn không ngừng lại, liên tục phóng về phía Thiên Nhân tộc.

Từng tiếng pháo nổ vang dội tựa như những tiếng gào thét không cam lòng của con người.

Cho dù không có cách nào đập tan được mảnh trời này, thậm chí không thể chạm tới được độ cao của trời nhưng họ vẫn nắm chặt nắm bàn tay máu chảy đầm đìa, không ngừng giơ thẳng nắm đấm lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận