Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1814: Giải quyết nguy cơ của địa cầu

"Mở hoàn toàn hàng rào của địa cầu ra?"

Giọng nói dịu dàng dễ nghe của Nữ Oa pha thêm mấy phần do dự.

Nếu không tiến hành gia cố hàng rào địa cầu thì cường giả cấp bậc Thiên Thần của Thiên Nhân tộc sẽ có thể cưỡng ép phá vỡ ra một con đường rồi xâm lược Địa cầu. Một khi để xảy ra chuyện như thế, những lão đại cấp bậc Thiên Thần chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể chém Địa cầu ra thành hai nửa.

"Đúng, bọn chúng muốn đến thì chúng ta sẽ để cho bọn chúng vào. Chúng ta sẽ phái cường giả trấn thủ ở đây, không sợ chết thì cứ việc tới." An Lâm nói.

"Không phải ngài sợ dư sóng của cuộc chiến sẽ ảnh hưởng tới địa cầu sao? Vậy thì ngài hãy mở riêng một lối đi bên ngoài hệ Mặt Trời, để tạo thành một con đường nối liền với thế giới này."

"Lấp lại không bằng cứ mở thẳng ra, một khi mở ra một con đường cố định, những lực lượng muốn nhắm vào hàng rào giữa hai giới kia đều sẽ như tìm ra được cửa biển khơi thông, sẽ di chuyển không qua con đường mà ngài mở ra, sau đó những vết nứt ở địa cầu sẽ khép lại rồi biến mất. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta giữ vững ở nơi đó là được."

An Lâm ngập tràn tự tin nói.

"Lúc trước ta cũng từng nghĩ đến phương pháp như cậu nói. Nhưng cậu không cảm thấy rằng tìm ra đại năng siêu cấp Hợp Đạo có thể đánh được cấp bậc Thiên Thần còn khó hơn cả việc tìm ra những Phản Hư có thể đối phó được với cấp bậc Thiên Khải sao?" Nữ Oa từ tốn nói.

An Lâm lắc đầu: "Cũng không phải ông ấy."

"Vậy thì ta yên tâm rồi, theo ta được biết, Tứ Cửu tiên tông của cậu cũng có những nhân tài có thể đối phó được thiên thần, để họ trấn thủ địa cầu cũng khá ổn, ta tin tưởng các cậu. Nhưng về mặt chiến lực, chỉ sợ vẫn sẽ hơi thiếu sót..." Nữ Oa vẫn lo lắng.

"Nương nương cứ yên tâm, không có quan hệ gì với bang Phá Thiên cả." An Lâm khẳng định.

Tựa như mây mù quấn quanh những ngọn núi giãn ra, vừa mơ hồ nhưng lại dìu dịu.

"Đừng nói với ta là mấy đứa thiên tử và thiên tử dự bị của bang Phá Thiên kia, ta không yên lòng về cái đám đó, ta sợ bọn họ sẽ phá nát cả Trời của Oa giới ta lắm, sau đó cũng thay luôn vào vị trí của ta." Nữ Oa lạnh giọng nói.

An Lâm: "Cô ấy tên là Tiểu Thố Thố, Bạch Linh Xà và Hắc Linh Xà chưa báo cáo lại với ngài sao? Tôi và cô ấy đã gặp nhau như thế này... như thế như thế, như này như này."

Nữ Oa nói không sai, không phải lúc đối mặt với cường giả cấp bậc Thiên Thần thì ngay cả những sự tồn tại Hợp Đạo đỉnh phong vẫn bị treo lên đánh trong vài giây đấy sao. Ở đại lục Thái Sơ, loại nhân tài có thể chống lại thiên thần như Cổ Long Đế chắc chắn chính là sự tồn tại hệt như lông phượng vảy rồng, quả thực quá khó tìm.

An Lâm cười: "Không phải những người mà ngài nghĩ, gần đây mới có một người mới gia nhập Tứ Cửu tiên tông của chúng tôi, cô ấy khá là giỏi, ít nhất cũng có thể ngăn được sức chiến đấu của một cấp bậc thiên thần, chống đỡ đến lúc chúng tôi đến địa cầu viện trợ, hoàn toàn không thành vấn đề."

An Lâm: "..."

"Nhân tuyển ư... Thật ra tôi có một người..." An Lâm cười he he.

Cô gái trong bùa truyền âm truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Đối với tai nan lần này, những đại năng bên ngoài đều giữ vững thái độ khoanh tay đứng nhìn, dù sao dính dáng tới Thiên Đạo, một khi thất bại thì rất dễ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục."

"Cũng không thể là Thiên Đế, gần đây hắn lại muốn ta nhanh chóng vá trời." Nữ Oa lại nói.

"Thật không ngờ... An Lâm, vậy mà cậu lại có thể lôi kéo thần công vị thần Sáng Thế này."

Nữ Oa bị gợi lên lòng tò mò, hỏi: "Là ai thế? Cậu có thể nói kỹ càng hơn được không?"

Nữ Oa chợt tỏ vẻ hiểu ra: "Hóa ra là Tây Lăng Thiên Vương!"

Cô ngập tràn phấn khởi tiến về phía địa cầu, muốn nhìn xem phong thổ nhân tình của thế giới nho nhỏ này, thế nhưng lúc đến đó rồi cô liền tuyệt vọng phát hiện ra rằng, tham quan địa cầu cái gì chứ, đây là bảo cô đến đứng chắn cửa thì có!

Tứ Cửu tiên tông.

"Tiểu Thố Thố, cô quên lời thề ngày đó của cô rồi ư? Cẩn thận đạo tâm sẽ hao tổn, đạo căn sụp đổ đấy nhé!" An Lâm ôm chặt lấy cái eo thon cực kỳ dẻo dai của Thố Tử Cơ, không cho cô chạy mất.

"Thế nên, kế hoạch này...?" An Lâm lại hỏi.

"Nữ Oa ngài đến phân xử cho tôi với." Thố Tử Cơ đỏ cả vành mắt nói: "Tôi thề sẽ bảo vệ anh ta, chứ không phải thề bảo vệ địa cầu, tại sao anh ta lại bắt tôi đi bảo vệ địa cầu, thế này thì nghe có chấp nhận nổi không cơ chứ?"

Nữ Oa hơi xúc động nói, trong giọng nói lộ ra sư khen ngợi không cần che giấu.

"Hai người quá tàn nhẫn, thậm chí ngay cả một con thỏ đáng yêu thế này mà cũng không buông tha!" Thố Tử Cơ tức giận nói.

"Đúng vậy! Tôi đã nói rồi, nhưng căn bản nói không lại... Hả gì cơ?" Thố Tử Cơ hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn Nữ Oa và An Lâm đang tỏ ra cực kỳ đàng hoàng, nước mắt không kìm được ứa ra: "Hóa ra hai người cùng một hội!"

"Chấp nhận được chứ." Nữ Oa đáp.

"Được! Cứ làm theo lời cậu nói đi!!" Nữ Oa quyết định dứt khoát...

"An Lâm anh xấu lắm! Thế này mà gọi là bảo vệ anh à, đây là bảo tôi qua tặng mạng thì có! Tôi chỉ là một con thỏ nho nhỏ bình thường, tại sao lại phải tiếp nhận những thứ này cơ chứ?" Thố Tử Cơ vẫn muốn chạy.

Hai người họ không ngừng lôi lôi kéo kéo ở khu vực không gian bên ngoài hệ Mặt Trời.

Nữ Oa không nhìn nổi nữa, cảm thấy hơi cạn lời: "Ta đã mở con đường thông giữa hai giới ra rồi, cửa ở ngay chỗ này, hai người đứng đắn một chút đi được không?"

Thố Tử Cơ vẫn đang hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ nhàn nhã liền 'bị' An Lâm gọi đến tham quan địa cầu.

Thố Tử Cơ khóc đến độ lệ rơi đầy mặt, muốn bay về phía truyền tống trận từ địa cầu trở về Thiên Đình, không ngờ eo thon của cô lại bị An Lâm ôm lấy, dùng sức kéo ngược lại.

"Hu hu hu, thả tôi ra, tôi muốn về!!"

Hơn nữa còn là chắn cửa của đại lão cấp bậc thiên thần!!

"Lúc cô ăn thịt thỏ tê cay đâu có thấy cô nói như vậy." An Lâm mặt không biểu cảm.

Thố Tử Cơ: "..."

"Như vậy đi, mỗi tuần tôi sẽ làm cho cô một chảo đồ ăn đặc biệt để làm thù lao, như thế được rồi chứ?" An Lâm cũng lùi một bước.

"Ừng ực." Thố Tử Cơ âm thầm nuốt nước bọt ực một cái.

Cô nhớ lại vị ngon tuyệt hảo của món thịt thỏ tê cay kia, thân thể bắt đầu không theo điều khiển của não bộ.

An Lâm thúc giục: "Rốt cuộc là có được không, nói luôn một lời đi, không để tôi tìm người khác! Cô bảo vệ sát bên người tôi, đến lúc đó tôi muốn đánh nhau với quyền bính thiên thần, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý cho tốt..."

"Một tuần hai bữa." Thố Tử Cơ yếu ớt nói.

"Hả..." An Lâm máy máy mắt: "Được."

"Đồng ý!" Thố Tử Cơ giơ bàn tay ngọc lên đập tay với An Lâm.

Nữ Oa đứng xem một bên mà trợn mắt há hốc miệng.

Một tuần hai bữa ăn đặc biệt, thế mà có thể khiến một thần linh cấp bậc Sáng Thế bán mạng rồi à?

Là do con thỏ quá dễ dụ, hay là do kỹ năng nấu nướng của An Lâm quá mạnh?

"An Lâm, lần sau có cơ hội, cậu cũng làm cho ta một món thử xem?" Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Nữ Oa pha chút chờ mong và tò mò, dường như nụ cười cực kỳ xinh đẹp hiện rõ trên khuôn mặt chính là cảnh đẹp nhất của thế gian này.

"Rất tình nguyện cống hiến sức lực cho nương nương." An Lâm rất có phong độ đáp lại.

An Lâm hài lòng vừa ý trở về địa cầu, cùng nhau thoải mái vui chơi với Hứa Tiểu Lan và đám bạn nhỏ.

Từ nơi này ngóng nhìn ra ra còn có thể thấy rõ một quả cầu màu xanh lam đang chuyển động, yên tĩnh trở thành một tinh cầu xinh đẹp ở phương xa.

"Tiểu Phúc, Tiểu Bàn, ra đây!"

An Lâm phóng đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tinh Sát và đĩa thần Nhân Quả Tinh Hộ ra ngoài, bố trí hai đại trận kinh thiên động địa, bao phủ luôn cả cánh cửa lớn và phạm vi mấy trăm dặm xung quanh.

Chúng nó có thể hấp thu lực ngôi sao của thế giới này, tự động vận chuyển, tích cóp năng lượng.

Cho dù không có người điều khiển nhưng cũng có thể chống chọi được với cường giả cấp bậc thiên thần trong một khoảng thời gian.

Lực chiến đấu của Thố Tử Cơ lại được tăng thêm một phần.

Có thể nói thế này, nếu không phải quyền năng tối cao đích thân ra tay thì Thố Tử Cơ chắc chắn sẽ không có gì phải hoảng, thậm chí còn có thể giết ngược lại!

Nguy cơ của địa cầu liền được giải quyết như thế.

Thố Tử Cơ ở lại trấn thủ đại môn.

Một cánh cửa lớn không gì sánh được lẳng lặng đứng tại không gian vô tận bên ngoài hệ Mặt Trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận