Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1817: Con đường trở thành ngôi sao

"Công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc tập đoàn Tinh Huy?"

Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt sáng, cảm thấy hơi khó hiểu, quay mặt sang nhìn An Lâm dò hỏi.

An Lâm kiên nhẫn giải thích: "Công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc tập đoàn Tinh Huy là một trong ba công ty giải trí lớn của Hoa quốc chúng ta, liên quan đến những lĩnh vực như phim ảnh, trò chơi, anime, âm nhạc..."

"Ồ..." Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt chợt hiểu ra.

Trần Phi Bạch thấy vẻ mặt hai người không có bất kỳ biến hóa này, trong lòng không khỏi hơi run lên.

Hắn lại nhìn cử chỉ và khí chất của đối phương, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Vị nữ sĩ này, không biết cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành ngôi sao chưa? Mắt nhìn người của tôi tinh lắm, chỉ cần cô gia nhập công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc tập đoàn Tinh Huy chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ viết cam kết trong hợp đồng, trong vòng 5 năm sẽ giúp cô trở thành ngôi sao hạng nhất trong cả nước!"

Hứa Tiểu Lan cũng thấy hơi hứng thú, nhoẻn miệng cười nói: "Thật sự có thể trở thành ngôi sao hạng nhất ư? Tôi không có năng khiếu gì cả, vừa không biết hát, vừa không biết nhảy, tôi làm ngôi sao thế nào được?"

Trần Phi Bạch bị đôi mắt sáng của Hứa Tiểu Lan nhìn đến mức thấy hoa cả mắt, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng để nói: "Cô không biết làm gì cả cũng không sao! Chỉ cần cô đứng trước màn ảnh, mỉm cười rồi tuyên bố ra mắt, chắc chắn ngày hôm sau sẽ là minh tinh hạng nhất, tin tôi đi!!"

"Gì cơ?" Vẻ mặt Trần Phi Bạch hoang mang khó hiểu.

"Tiểu Lan..."

Trần Phi Bạch lại nhìn An Lâm, nói: "Tuy tôi không biết có phải do kiếp trước anh cứu vớt địa cầu hay không nên mới có được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, nhưng nếu như anh thật sự yêu bạn gái của mình vậy thì anh nên để cô ấy thử làm ngôi sao đi, có nhan sắc đến mức độ này mà không đi làm ngôi sao quả thực rất đáng tiếc!"

Hứa Tiểu Lan khẽ cười duyên, tựa đầu trên bả vai An Lâm như con chim non nép vào người, giọng nói ngọt ngào: "Em chính là quà tặng thế giới này dành cho anh, chỉ chờ anh hái, món quà quý giá nhất..."

Trần Phi Bạch liếc An Lâm: "Đừng làm loạn, thế giới này thực tế như thế đấy, tuy rằng cố gắng nhiều cũng có thể thành công, nhưng chỉ cần giá trị nhan sắc đủ cao thì sẽ còn thành công dễ dàng hơn."

Trần Phi Bạch đứng một bên mà đờ hết cả mặt ra, hai người này đang nói gì vậy trời, sao mình chẳng nghe hiểu câu nào hết trơn vậy?

Hứa Tiểu Lan: "..."

"An An..."

An Lâm: "..."

An Lâm rất tức giận: "Sao có thể làm như thế được! Nói như anh thì phải bảo những nhóm nghệ sĩ mỗi ngày thức dậy từ bốn năm giờ sáng, sau đó nỗ lực phấn đấu nghĩ như thế nào?"

"Ây chà, quả nhiên chính là như vậy à, khó trách, bảo sao anh cứu vớt địa cầu xong nên trên trời liền rớt xuống một cô tiên áo xanh muốn kết hôn với anh." An Lâm đưa tay sờ sờ chiếc mũi thon gọn của Hứa Tiểu Lan.

"Được được được, vậy anh thử nói xem, nếu như tôi gia nhập thì có thể trở thành minh tinh trình độ nào thế?" An Lâm cũng cảm thấy hứng thú, mặt lộ vẻ mỉm cười, hỏi.

Hứa Tiểu Lan kéo cánh tay An Lâm, không kìm được bật cười: "Tốt nhất anh đừng nói gì nữa, kiếp trước anh ấy có cứu vớt địa cầu hay không thì tôi không biết, nhưng kiếp này quả thật anh ấy đã cứu vớt địa cầu đấy, mới vừa cách đây không lâu."

Trần Phi Bạch cố đè nén cảm giác không kiên nhẫn xuống đáy lòng, nhìn dáng vẻ An Lâm, khẽ gật đầu nói: "Căn cơ của anh không tệ, nếu diễn thể loại thanh xuân thì miễn cưỡng có thể trở thành nam 3. Lăn lộn mấy năm, mấy chục năm, cho dù không có khả năng diễn xuất thì muốn trở thành ngôi sao hạng ba chắc cũng không thành vấn đề. Nếu bạn gái anh có thể kết hợp kéo theo anh lên, thì hẳn là cũng có thể trở thành ngôi sao hạng hai."

Hai người lại nhập vào trạng thái liếc mắt đưa tình lẫn nhau.

"Có phải hai người đã quên người săn tìm ngôi sao là tôi không vậy... Tôi chính là người săn tìm ngôi sao của một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước, tôi có thể giúp cô trở thành ngôi sao mà, chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?" Trần Phi Bạch không có hứng thú với mấy cái câu ám hiệu cứu vớt địa cầu khó hiểu gì gì kia, hắn muốn lái mọi chuyện về chủ đề cũ.

Ở cái thời đại cuồng giải trí đến chết này, địa vị của ngôi sao cao chưa từng có bao giờ, đối với rất nhiều người, ngôi sao hạng hai đã là một sự tồn tại cao đến không thể chạm tới, một khi lên được vị trí đó thì chính là một bước lên trời.

Hắn đẹp trai như vậy, cho dù là ở trong Tứ Cửu tiên tông danh chấn Cửu Châu thì đám thiên tài mắt cao hơn đầu kia cũng đều cảm thấy hắn chính là nam kiếm tiên đẹp trai nhất cả tông môn, thế mà đến lượt mắt cái người Trần Phi Bạch này lại chỉ thành tên tiểu bạch kiểm chỉ có thể dựa vào ăn bám mới có thể trở thành ngôi sao hạng hai?!

Đôi mắt Hứa Tiểu Lan đảo quanh, lại hỏi: "Vậy tôi cần phải mất bao lâu thì mới có thể trở thành minh tinh hàng đầu giống như Đông Phương Tuyết?"

"Phụt phụt... Ha ha ha..." Hứa Tiểu Lan vui vẻ đến độ

Nói xong, An Lâm liền kéo Hứa Tiểu Lan rời đi, để lại Trần Phi Bạch đứng nguyên vị trí cũ mà cảm thấy khó thể hiểu nổi, đầu óc trống rỗng, thậm chí dường như hắn còn có vẻ như đang nghi ngờ cuộc đời, tôi là ai, tôi đang làm cái gì, vì sao bọn họ lại cứ thế mà đi như thế?

An Lâm: "..."

An Lâm tiếp tục đảm nhiệm vị trí chó săn của Hứa Tiểu Lan, mua mua mua, xem xem xem, khen khen khen, phát huy chín chữ khẩu quyết cần nhớ khi dạo phố cùng bạn gái đến mức cực kỳ tinh tế.

Chuyện quái quỷ gì vậy trời...

Trần Phi Bạch đờ đẫn cả người, hắn nhìn theo bóng lưng của hai người kia, lẩm bà lẩm bẩm: "Không nổi tiếng được như Đông Phương Tuyết thì không đi làm ngôi sao luôn? Bọn họ thật sự cho rằng mình là thần tiên sao?"

An Lâm đen mặt, cảm thấy mình vừa mới bị sỉ nhục.

"Chuyện này...!" Trần Phi Bạch lập tức giật mình kêu lên: "Cô điên rồi sao? Đông Phương Tuyết chính là siêu sao quốc tế hàng đầu, có lực ảnh hưởng và sức thống trị không gì sánh được, cô còn muốn làm được đến như cô ấy?"

Hứa Tiểu Lan tiếc nuối: "Không được sao?"

An Lâm cực kỳ bất mãn nói: "Người này bị mù dở rồi, Tiểu Lan của anh giỏi như vậy sao lại có thể kém Đông Phương Tuyết được. Chúng ta đừng để ý tới anh ta nữa, đi thôi."

"Thế nào? Có muốn thử một chút không?" Sống lưng Trần Phi Bạch hơi thẳng, có chút ngạo nghễ hỏi.

Hắn không biết rằng, thứ đối với hắn là một bước lên trời thật ra cũng chỉ là một phần nhỏ trong vô vàn chúng sinh mà thôi, chẳng có gì đặc biệt cả. An Lâm đã sớm lên trời từ lâu rồi, hơn nữa còn là lên trời theo đúng nghĩa đen, sống ở nơi cao nhất của bầu trời, quan sát vạn vật trên thế gian.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là vẻ mặt của chàng trai áo trắng trước mặt cũng không hề thay đổi là bao, dường như vốn dĩ không thèm để ý đến chuyện này, vẻ mặt hơi bất mãn kia dường như còn đang không hài lòng vì mình vừa mới bị coi thường...

Hắn có tự tin rằng gần như không một ai có thể chống lại được sự dụ hoặc này.

Trần Phi Bạch thấy hai người gần như sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt mình, hắn liền hít sâu một hơi, tiếp tục nhanh chóng đuổi theo!

Một mầm mống hoàn mỹ như thế, hắn cảm thấy mình không thể nào cứ buông tay được, hắn cần phải tranh thủ thêm chút nữa!

Trần Phi Bạch biết, thật ra cô gái vô cùng xinh đẹp kia cực kỳ để ý đến cách nhìn của chàng trai bên cạnh, nếu đã vậy thì hắn sẽ có trách nhiệm cảnh tỉnh cô gái kia, để cô phải suy nghĩ cho chính bản thân mình nhiều hơn!

Cho dù thân phận của đối phương cao hơn nữa thì đã sao, Đông Phương Tuyết còn là một người tu tiên cực kỳ mạnh mẽ nữa kìa, chẳng phải vẫn đi làm ngôi sao ca nhạc đấy ư, dù cô gái kia có bối cảnh lớn đến thế nào chẳng lẽ lại còn có thể lớn hơn được cả Đông Phương Tuyết? Làm ngôi sao thì đã sao chứ.

"Hai vị, chờ một chút." Trần Phi Bạch rất nhanh đuổi kịp An Lâm và Hứa Tiểu Lan, trong lòng đã suy nghĩ xong xuôi một loạt từ ngữ, bao gồm cả sự phát triển và tiền đồ rộng mở trong tương lai và các kế hoạch trở thành minh tinh, còn có cả điều kiện đãi ngộ mà công ty hứa hẹn sẽ dành cho họ.

Người săn tìm ngôi sao hạng nhất của ba công ty giải trí lớn cũng không phải chỉ là để đùa cho vui đâu.

Cô gái có giá trị nhan sắc vô địch này, công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc tập đoàn Tinh Huy hắn chắc chắn phải có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận