Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1820: Đại Bạch đại chiến liên minh Cơ Nhân

Bên ngoài liên minh Cơ Nhân tụ tập hơn trăm nhân vật có thực lực mạnh mẽ.

Trong bọn họ có người toàn thân hiện ra màu xanh biếc âm u, cơ bắp vô cùng cường tráng. Có người toàn thân đỏ thẫm, cả người hỏa diễm thiêu đốt. Có người toàn thân được sức gió bao phủ, bay giữa không trung. Không chỉ như vậy, thậm chí có người tu hành toàn thân mọc đầy vảy, có người mọc ra tay quỷ dữ tợn, có người mọc ra đuôi thằn lằn ở sau lưng, quả thực là một món thập cẩm được tạo thành bởi một đám người có năng lực khác nhau.

Đây chính là đặc sắc của liên minh Cơ Nhân, họ đều thông qua cải tạo gien, kích thích sinh mệnh thức tỉnh, từ đó thu hoạch được lực lượng siêu phàm.

"Ăn thịt chó, ăn thịt chó!!!"

Các cường giả của liên minh Cơ Nhân gầm thét, họ đều là người vô cùng kiêu ngạo, cho dù đi đến nơi nào, đều nhận sự kính nể của dân chúng, nào nghĩ đến một con chó dám tuyên bố phá hủy đại bản doanh của bọn họ chứ, đây quả thật là giẫm đạp lên tôn nghiêm của bọn họ!

Lúc này, mấy trưởng lão có khí tức mạnh mẽ đã tiên phong nhào về phía Đại Bạch.

"Ha ha ha... Con chó ranh kia, đừng tưởng rằng cao mười mấy mét đã cho rằng mình rất lớn, rất uy vũ, nhìn xem ông nội ngươi hung ác thế nào đây!" Một người đàn ông có đôi mắt màu xanh lục âm u cười gằn dữ tợn, bắp thịt trên người bắt đầu bành trướng, sau đó mọc lông, rất nhanh liền hóa thành một con sói hung ác cao trăm mét.

"Gào!!! Thấy không, thể tích này, vóc người này của lão tử, trong mắt ta ngươi chỉ là một con chó nít ranh mà thôi, xem ta xé xác ngươi đây!" Sói hung ác gào thét một tiếng, cả người nhảy lên, móng vuốt như một lưỡi đao sắc bén nhất, ánh lên hàn quang, dốc sức nhào về phía Đại Bạch trên mặt đất.

"Đoạt Mệnh Điện Hồ..."

Bành bành bành...!

"Ám Dạ Độc Phong!"

Đại Bạch cũng giơ lên hai móng vuốt, nhanh chóng đập mấy phát vào hư không.

"Hắc Vụ Lang Vương!"

Đại Bạch há mồm phun ra một cái, lốc xoáy có năng lượng màu trắng lấy nó làm trung tâm đột nhiên nổ tung, dường như không khí bị nổ tung, trong nháy mắt khiến phạm vị mấy nghìn mét chấn động và nứt toác.

Đại Bạch vung móng vỗ một cái, bỗng nhiên sức gió vô hình đập vào thân thể của con sói, đè ép khiến thân thể của nó đứt gãy gân cốt, hộc máu kêu thảm lên một tiếng, thân thể bị đánh bay ra hơn nghìn mét.

Tất cả thuật pháp đều bị một bàn tay của nó đập tan, kèm theo đó là mấy người thi triển thuật pháp cũng bị đập cho hộc máu bay ngược lại, ngã trên mặt đất không rõ sống chết.

"Con chó này không đơn giản, chúng ta liên hợp lại đối phó với nó!"

"Cái quái gì vậy? Ai dám so lớn nhỏ với ta, gâu!"

Mấy trưởng lão của liên minh Cơ Nhân đồng thời ra tay.

Đến kiến trúc hình hộp cách đó không xa hiện ra ánh sáng bảy màu cũng bị phun đến mức chấn động nứt toác.

"Sí Nhiệt Đại Dương Viêm!!!"

"Con chó này là đại năng Phản Hư?!" Nguyên Anh mặt lộ vẻ chấn động.

Lúc này, những cường giả còn lại của liên minh Cơ Nhân cũng vọt đến trước mặt.

Tất cả cường giả của liên minh Cơ Nhân đều bị vụ nổ gây ra thương nặng, ngã xuống đất.

"Chiêu thứ ba Cẩu Bái, gâu!"

"Để ta đến tiếp ngươi!!!" Bỗng nhiên hai chân Nguyên Anh đạp lên mặt đất, thân thể hóa thành một luồng sáng màu trắng, dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía Đại Bạch, đồng thời, ngón tay trong suốt sáng long lanh hợp lại, bên ngoài ngưng tụ năng lượng thành lưỡi dao bằng khí vô cùng sắc bén, xé rách hư không, bỗng nhiên đâm về phía đầu của Đại Bạch.

"A...!"

Trên địa cầu có đại năng Phản Hư nào không phải thiên chi kiêu tử tập hợp muôn vàn ưu thế. Đệ nhất cao thủ Vưu Mộc của phương đông, là sự tồn tại đầu tiên độ kiếp lên Phản Hư của địa cầu. Long Vương của Thái Bình Dương là loài rồng thượng cổ đã tồn tại hơn vạn năm, được sinh ra từ long mạch đáy biển. Rồng trên núi Côn Luân, thì lại là loài rồng thượng cổ được sinh ra từ long mạch mặt đất. Mà hắn thì không ngừng cải tạo và giác ngộ gen, đạt được thể gen hoàn mỹ nhất...

Một trận động đất nổi lên.

Một con chó lớn màu trắng, lại có thể tu luyện đến Phản Hư sao? Dựa vào cái gì?

Đại Bạch nhìn Nguyên Anh lại đánh đến lần nữa, nhếch miệng, cười một cái với vẻ tà mị: "Không phục, ta đánh đến khi ngươi phục thì thôi! Gâu!"

"Ta không phục! A a a...! Nguyên Anh từ trong hố nhỏ vọt lên, toàn thân bộc phát ra ánh đỏ, một năng lượng màu đỏ bao phủ toàn thân, hễ là sinh linh tiếp xúc với năng lượng thì gen đều bị đứt rời mà chết: "Gen đỉnh phong, Thần Thuật Than Lạc!"

Nguyên Anh bị ném xuống mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ, toàn thân chảy đầy máu tươi.

Vậy con chó này thì sao? Đơn giản như vậy, bình thường như vậy, nó dựa vào cái gì mà lên được Phản Hư?!

Tiếng kêu của Nguyên Anh vang lên thảm thiết.

Hắn phát hiện tay chó của Đại Bạch còn cứng rắn sắc bén hơn so với linh khí, khi va chạm mạnh mẽ, lại đập vỡ Thần Thánh Quang Đao của hắn. Máu tươi ở ngón tay bắt đầu bắn ra ào ào, thân thể lập tức bị tay chó đánh trúng, theo đó là một vết máu to lớn, rơi xuống mặt đất giống như đạn pháo.

Ầm ầm!!!

"Cơ Nhân Đỉnh Phong, Thần Thánh Quang Đao!"

"Răng rắc..."

Hai bên va chạm, ánh sáng màu xanh lam chói mắt, vụ nổ phát ra âm thanh vô cùng bén nhọn. Năng lượng kinh khủng đan xen chém giết lẫn nhau, dấy lên gió bão mười dặm xong quanh.

Luồng gió màu bạc quấn quanh móng vuốt của Đại Bạch chụp về phía ngón tay của Nguyên Anh.

Đại Bạch đối mắt với năng lượng màu đỏ sậm mà Nguyên Anh phóng thích ra không hề có vẻ sợ hãi nào cả, lại là một móng vuốt đập đến: "Chiêu thứ năm Cẩu Bái, gâu!"

Tay chó giống như cắt mỡ bò, xé rách Thần Thuật Than Lạc của Nguyên Anh, sau đó nặng nề đập vào thân thể yếu ớt của Nguyên Anh.

Bành!!!

"Phụt...!"

Nguyên Anh phun ra một ngụm máu tươi, lại bị thương nặng bay ngược về đằng sau.

"Ta không phục! hình thái hủy diệt của Cơ Nhân!" Nguyên Anh đột nhiên từ người cao mấy chục centimet biến thành đứa trẻ cao mười mấy thước, lực lượng và tốc độ đều được nâng cao rất nhiều, lại nhào về phía Đại Bạch lần nữa.

Một vuốt của Đại Bạch giáng xuống.

Bành!!!

"Phụt...!"

Đứa trẻ lớn hộc máu bay ngược về sau, thân thể nhỏ lại nhanh chóng giống như quả bóng bị bay hơi.

Đại Bạch đánh Nguyên Anh, giống như đánh một cậu bé nhỏ, đánh cho đối phương căn bản không có sức đánh lại.

Rất nhanh, Nguyên Anh hấp hối nằm trên mặt đất, không thể động đậy được nữa.

Trên mặt của hắn tràn đầy hoài nghi chính mình: "Ta... Khụ khụ.. Nguyên Anh ta là thể gen hoàn mỹ nhất... Tại sao lại bị một con chó đánh bại chứ..."

Cường giả còn lại của liên minh Cơ Nhân cũng lộ ra vẻ đau buồn và tuyệt vọng.

Đâu chỉ là một mình Nguyên Anh bị một con chó đánh bại, đây là toàn bộ thế lực xinh đẹp siêu phàm bị một con chó giẫm đạp dưới chân!!!

"Rốt cuộc ngươi là ai..." Nguyên Anh khó khăn mở miệng hỏi.

"Ta? Ta là Đại Bạch, một con chó đáng yêu và thuần khiết." Đại Bạch lè lưỡi, hiền lành mỉm cười đáp lại.

Nguyên Anh: "..."

Giờ phút này thật sự Nguyên Anh có một loại cảm giác chó má. Ngươi không thể nói khoác mình trâu bò một chút sao? Vì sao lại cho ta một loại cảm giác ta bị một con chó bình thường ngược đãi vậy?

"Ngươi nói xem, ngươi ngoan ngoãn tiếp nhận điều tra là được rồi, vì sao nhất định phải nghĩ lung tung, đánh với cẩu gia của ngươi chứ? Gâu!" Đại Bạch vẫn mang bộ dạng nhàn nhã.

Sắc mặt Nguyên Anh u ám, hắn tiếp nhận điều tra thì sẽ bại lộ, nếu như phản kháng, vẫn còn có thể che giấu chân tướng, sau đó tìm thời cơ bỏ trốn. Đáng tiếc, đối phương phái ra một con chó thôi cũng mạnh như vậy, trực tiếp tiêu diệt tổng bộ của liên minh Cơ Nhân, căn bản không cho hắn có cơ hội chạy trốn...

Đại Bạch nghênh ngang quét dọn chiến trường, dùng dây trói gió trói lại tất cả cường giả của liên minh Cơ Nhân, sau đó gọi điện thoại.

Không lâu sau, hai người trẻ tuổi cưỡi mây bay đến.

Cuối cùng Nguyên Anh cũng gặp được người làm chủ phía sau của trận chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận