Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1822: Đêm trăng ngắm anh đào.

Dưới đêm trăng

Trên đỉnh núi Phú Sĩ tuyết phủ trắng mênh mông.

Dường như nó được phủ lên một tầng lụa mỏng, trông thánh khiết như ẩn như hiện.

Hoa anh đào xung quanh đua nhau nở rộ, chúng khoe sắc dưới ánh trăng hoặc là tỏa sáng óng ánh, hoặc là phấn hồng diễm lệ, nhìn thật lộng lẫy hoa lệ, vô cùng mê người.

Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan dắt tay dạo bước trên con đường nhỏ vòng quanh núi.

Nơi này vẫn chưa được khai phá hoàn toàn, còn có vành dải cách ly, người bình thường căn bản không đến được nơi này.

Họ chọn đi dạo nơi đây, cũng là vì nơi này có phong cảnh rất đẹp, hai bên đường trồng đầy cây hoa anh đào, là một nơi ngắm anh đào tuyệt vời.

Gió thổi mát lạnh, anh đào hai bên đường đong đưa "xào xạc", cánh hoa hồng phấn rời khỏi cành cây, anh đào rơi như mưa, dưới ánh trăng vằng vặc, bay múa giữa không trung, chói lọi rực rỡ.

Hai người thân thiết một chút, sau đó tiếp tục đi.

Bên cạnh trồng rất nhiều hoa anh đào màu trắng, thánh khiết như tuyết, nhìn vào vô cùng có tính nghệ thuật.

"Nói không sai, ban thưởng một cái hôn."

Lầu các có ba tầng, bên trong lộ ra ánh sáng ấm áp.

"Không giống với vợ Tiểu Lan của anh, bất luận lúc nào cũng đẹp đến mức chấn động lòng người, hơn nữa còn càng ngày càng xinh đẹp hơn." Vẻ mặt An Lâm thành thật nói.

"Đi, chúng ta đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Hứa Tiểu Lan dường như phát hiện ra một bí mật, lôi kéo An Lâm đến tìm tòi nghiên cứu.

Cánh hoa rơi lên trên đầu, trên bờ vai, sượt qua khuôn mặt họ, họ cũng không cố gắng tránh đi, mà hưởng thụ thời khắc yên tĩnh mà đẹp đẽ này.

"Nơi này được đó." Hứa Tiểu Lan rất hứng thú nói.

Hứa Tiểu Lan biết rõ An Lâm đang nịnh hót, nhưng vẫn cười vui vẻ.

Hứa Tiểu Lan không nhịn được đưa tay ra đón anh đào rơi xuống, cười nói: "Thời kỳ nở hoa của anh đào rất ngắn, thời điểm nó xinh đẹp rực rỡ nhất, cũng chính là lúc nó rời khỏi cây... Đẹp nhất trong thời khắc lụi tàn, điểm này rất giống với hoa quỳnh..."

Tiếp tục tiến về phía trước trên con đường nhỏ, bất tri bất giác đi đến một lầu các treo đầy đèn lồng, có phong cách cổ, cấu trúc tinh xảo mà lại cổ điển.

Có hai Vu Nữ dáng vẻ đáng yêu nhưng đằng đằng sát khí từ Vãn Anh Xuy Tuyết lâu đi ra.

"Ừm..."

"Dừng lại! Nơi này là lãnh địa cá nhân! Không được tự tiện xông vào!" Một Vu Nữ bên trong dùng giọng điệu cứng ngắc nói.

An Lâm nhìn bảng hiệu, khẽ thì thầm: "Vãn Anh Xuy Tuyết lâu, tên cũng rất hay, cũng không biết nơi này có chiêu đãi khách đến không."

Hai người vừa mới đến gần.

"Ừm... Nhưng mà... Bây giờ em chỉ muốn ngắm hoa anh đào thôi." Hứa Tiểu Lan kéo cánh tay An Lâm, làm nũng nói.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan hơi thất vọng, tuy họ cảm thấy hứng thú với nơi này, nhưng họ cũng không làm được loại chuyện không có nhân phẩm mạnh mẽ xông vào nơi ở của người ta, giờ phút này bị ngăn cản, tất nhiên cũng mất đi ý muốn đi vào.

"Sao vậy?" An Lâm hỏi.

"Hay là, tôi đưa tiền, cô để chúng tôi vào tham quan một chút." An Lâm tranh thủ nói.

An Lâm: "..."

Bước đi của An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều dừng lại, trên mặt là vẻ khó xử.

Vu Nữ cười khẩy: "Lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, quả nhiên các ngươi cũng là người của giới tu hành. Như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết, nơi này là đâu sao? Toàn bộ nước Đông Doanh, luận về giam địch và giết địch, không có nơi nào vượt qua Vãn Anh Xuy Tuyết lâu của ta!"

"Dựa vào các ngươi cũng muốn tạm giam ta sao?" An Lâm không nhịn được cười ra tiếng.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Một Vu Nữ khác cười lạnh nói: "Ai thèm tiền bẩn thỉu của các ngươi, cái đồ không biết trời cao đất rộng, mau cút đi! Nơi này há phải nơi người phàm các ngươi có thể nhúng chàm, chúng ta không cưỡng ép tạm giam các ngươi, cũng coi như có lòng từ bi rồi."

"Nơi này cấm du khách tiến vào, các ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hành tung vô cùng khả nghi, cộng thêm các ngươi tướng mạo bất phàm, không thể nào là người phàm..." Vu Nữ chậm rãi nói.

"Cho nên?" An Lâm tiếp tục hỏi.

Vu Nữ hất cằm, ánh mắt lạnh lẽo: "Cho nên, ta muốn tạm giam các ngươi, thẩm vấn kỹ càng, đợi sau khi điều tra kỹ càng sẽ thả các ngươi rời đi!"

"Được rồi, xem thời gian, cũng sắp bắt đầu buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết, chúng ta đi xem nhạc hội đi." An Lâm đề nghị.

Lúc này, đột nhiên một Vu Nữ bên trong thay đổi suy nghĩ: "Dừng lại!"

Hai người quay người rời đi.

An Lâm vuốt vuốt mái tóc dài đen nhánh mềm mại của Hứa Tiểu Lan, cưng chiều cười một chút: "Được, vậy chúng ta đi ngắm hoa anh đào."

Lúc này một Vu Nữ khác đã rút ra một pho tượng gỗ khắc hình người con gái duyên dáng, khẽ nói: "Đại trận mở, Thiên Trọng Anh Sát trận!!!"

Ào ào ào...

Những cây hoa anh đào xung quanh Vãn Anh Xuy Tuyết lâu rung động kịch liệt.

Vô số cánh hoa anh đào màu trắng rơi khỏi cành, bay múa trên không trung, trùng điệp bao vây phạm vi mấy trăm mét, hình thành một trận hoa anh đào mạnh mẽ. Mỗi một cánh hoa anh đào, dưới ánh trăng đều vô cùng trong suốt tỏa sáng, trong sự đẹp đẽ ẩn chứa sát khí đáng sợ.

"Nhìn như vậy, hoa anh đào cũng rất xinh đẹp." Hứa Tiểu Lan lộ ra vẻ mặt thưởng thức.

Vu Nữ chủ trì đại trận, từng bước từng bước đến gần An Lâm và Hứa Tiểu Lan, vẻ mặt lạnh lẽo nói: "Không nên chống cự, ngoan ngoãn chấp nhận điều tra, nếu không giết không tha!"

Lúc này, một cái cửa sổ nhỏ trên tầng thứ hai của Vãn Anh Xuy Tuyết lâu mở ra.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, cả người mặc kimono màu đỏ, dựa vào bên cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt: "Xuân Nhi, nếu như bọn họ phản kháng, lúc giết người, đừng để dính máu, đen đủi."

Cô ta là quản gia của Vãn Anh Xuy Tuyết lâu, từ khi Anh Lạc Tình không đếm xỉa gì mà hưng phấn chạy đến Tokyo xem nhạc hội, cô ta chính là người nắm giữ quyền tuyệt đối ở đây.

Toàn bộ anh đào trên núi Phú Sĩ đồng thời phóng thích ra ánh sáng, cánh hoa bay múa, anh đào bay đầy trời.

Chấn động kịch liệt.

Ầm!!!

Dao động vô hạn mở rộng ra phạm vi vô hạn.

"Trận pháp này phải dùng như thế này..." Tay An Lâm cầm tượng gỗ hình thái duyên dáng, mỉm cười thúc động nguyên khí rót vào, đường vân to lớn đột nhiên mở rộng và thay đổi.

"Ngươi...!" Sắc mặt cô ta biến đổi kịch liệt, nhưng chớp mắt một cái, mắt trận trong tay cô đã xuất hiện trong tay chàng trai, thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

"Phát hiện ra cái gì?" An Lâm tò mò nói.

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn về phía Vãn Anh Xuy Tuyết lâu: "Em phát hiện, trong phòng phía trước, có khí tức quen thuộc, là khí tức liên quan đến anh..."

Thân thể An Lâm chấn động: "Không thể! Từ xưa đến nay anh chưa từng đến nơi này!!!"

"Vào xem?" Hứa Tiểu Lan tò mò.

"Đương nhiên muốn vào xem một chút." An Lâm nóng lòng chứng minh mình trong sạch, lập tức mở miệng nói.

"Các ngươi đang lẩm bẩm cái gì, đừng cho rằng chúng tôi không dám ra tay giết người!" Vu Nữ nhìn thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan vẫn còn thoải mái mà nói chuyện, lửa giận ngày càng lớn, một tay khẽ múa, anh đào xung quanh như đao, lập tức bay về phía hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Cô bé, trận pháp này không phải dùng như vậy."

Bỗng nhiên một giọng nói vang bên tai.

Vu Nữ phát hiện chẳng biết từ lúc nào chàng trai kia đã đi đến trước mặt mình.

Hứa Tiểu Lan khẽ lắc đầu, đáy mắt hiện lên ánh sáng, nói: "An Lâm, vừa rồi khi đại trận khởi động, em không nhịn đươc vận dụng thần hồn của mình một chút, anh đoán em phát hiện ra cái gì."

Hắn cũng lười so đo với tiểu bối nói năng lỗ mãng, muốn tiếp tục kéo Tiểu Lan đi đến chỗ khác ngắm anh đào buổi đêm.

"Hazz, Tiểu Lan, rõ ràng bộ dạng của anh rất hiền lành mà, tại sao lại bị hiểu nhầm thành người xấu vậy?" An Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, nhìn về phía cô gái bên cạnh nói: "Xem đủ chưa, xem đủ rồi thì chúng ta đi."

"Ngoan ngoãn buông tay chịu trói, nếu không đừng trách tôi lòng dạ độc ác." Vu Nữ cầm mắt trận tượng gỗ trong tay, từng bước từng bước đi về phía An Lâm và Hứa Tiểu Lan, trong mắt hiện ra sát ý.

Ngụy trang thành người qua đường, tu sĩ lén lút điều tra Vãn Anh Xuy Tuyết lâu, cũng không phải mới có một hai người, các cô giết thêm hai người cũng không sao.

"Vâng." Vu Nữ được gọi là Xuân Nhi vẻ mặt cung kính nói.

Bên ngoài Vãn Anh Xuy Tuyết lâu, hoa anh đào vây chặt An Lâm đột nhiên hóa thành vô số ánh sáng, ở trong đại trận ngưng tụ thành một cô gái gần như trong suốt mặc trang phục Vu Nữ, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất điềm tĩnh.

Thần tính bắt nguồn từ thượng cổ khuấy động, dẫn dắt huyết mạch của tất cả Vu Nữ có mặt, khiến cho các cô không nhịn được quỳ gối trên mặt đất, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy.

"Phịch..." Trên tầng hai của Vãn Anh Xuy Tuyết lâu truyền đến âm thanh cốc chén rơi xuống mặt bàn.

Quản gia mặc kimono lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói: "Đây là... Đại trận phản tổ, thần linh giáng thế?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận