Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1823: Căn phòng khiến người ta khiếp sợ

Bất kỳ một đại trận nào mà người sáng tạo đưa vào rất nhiều tâm huyết, khi đại trận được khởi động hoàn mỹ, đều có thể phóng thích ra một phần lực lượng của người sáng tạo.

Thiên Trọng Anh Sát trận cũng là như vậy.

Thiên Trọng Anh Sát trận, là đại trận vô cùng mạnh mẽ mà tổ tiên của Vu Nữ tộc sáng tạo ra, thời điểm thúc động hoàn mỹ Thiên Trọng Anh Sát trận, thậm chí có thể triệu hoán tổ tiên thần linh trợ giúp trận pháp!

"Thấy không, sử dụng như thế này, đó mới là cách sử dụng chính xác của đại trận."

An Lâm cầm tượng gỗ, vẻ mặt ung dung lạnh nhạt nói.

Hai Vu Nữ quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không dám.

Lão đại ngươi trâu bò, ngươi nói cái gì cũng đúng!

Cảnh tượng vu thuật lẽ ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết cứ như vậy trần trụi hiện ra trước mặt các cô, các cô ngoại trừ sợ hãi và kính nể, thì cũng không biết nên làm gì.

Sự tồn tại như thế này, không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi Vãn Anh Xuy Tuyết lâu sao.

Trang trí bên trong gian phòng vô cùng tinh xảo và tràn đầy phong cách cổ trang.

Chủ quản của Vãn Anh Xuy Tuyết lâu tứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, trực giác nói cho cô ta, nếu như làm loạn, chắc chắn cô ta sẽ bị đốt thành khói xanh trong nháy mắt.

An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan không để ý đến ba người bị nốt lại nữa, nhàn nhã đi bộ vào trong phòng.

Trong lòng hai Vu Nữ kìm nén hộc máu, đường đường là lão tổ của Vu Nữ, lại bị gọi là Tiểu Anh Anh? Lão tổ Vu Nữ còn khiêm tốn mà nhận xưng hô như thế này sao? Rốt cuộc người đàn ông này là ai?!

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều mang ánh mắt khen ngợi thăm thú toàn bộ trang trí trong căn phòng, thẩm mỹ của chủ nhân nơi này rất tốt, rất nhiều ý nghĩ không hẹn mà hợp với bọn họ.

"Tiểu Anh Anh, trông coi kỹ bọn họ cho ta, đừng để bọn họ làm loạn." An Lâm hạ lệnh.

Toàn thể không gian khiến cho người ta có cảm giác rất dễ chịu hài lòng, bức bình phong vẽ bằng mực phác họa mây trời non nước, tranh thư pháp với kiểu chữ duyên dáng, lư hương tỏa ra hương thơm thanh tịnh mà thơm mát, khiến cho người ta không nhịn được mà trở nên thanh tĩnh.

Cùng lúc đó Hứa Tiểu Lan cũng thả ra một con chim nhỏ màu trắng, để nó bay đến bên cạnh cô gái mặc kimono màu đỏ ở trên lầu hai kia, cười nói: "Đừng có mà làm loạn, coi chừng bị thiêu đó."

Lão tổ Vu Nữ khẽ khom người, gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Bây giờ chỉ có thể mong chờ các lão đại dễ tính một chút, sẽ không làm gì các cô.

"Chính là trong căn phòng này, em cảm ứng được khí tức có liên quan đến anh." Hứa Tiểu Lan chỉ vào tấm cửa gỗ vô cùng tinh xảo đẹp đẽ nói.

Bây giờ cô ta vô cùng hối hận, hai người trước mắt, đâu phải là tu sĩ nhỏ bé nào đó phụ trách điều tra tình hình quân địch, rõ ràng là hai lão đại có thực lực cao không thể tưởng tượng nổi! Trước đó cô ta vẫn luôn đe dọa, bây giờ nghĩ lại một chút, thật sự muốn cho mình mấy cái tát.

"Không thể nào, xưa nay anh chưa đến đây bao giờ." An Lâm vỗ ngực nói.

Vách tường có linh cầm dị thú thần bí, một bên khác trên mặt đất có bàn trà làm bằng loại gỗ kỳ lạ, từ nơi uống trà, nhìn qua cửa sổ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy rừng anh đào bên ngoài.

Không lâu sau, hai người đi đến lầu ba.

"Chuyện này...!" Hứa Tiểu Lan cảm thấy hơi hoa mắt.

Cảnh tượng trong phòng xuất hiện trước mắt khiến cho hai người choáng váng.

Dáng vẻ An Lâm lúc ăn cơm, dáng vẻ An Lâm lúc chơi game, dáng vẻ An Lâm lúc im lặng, dáng vẻ An Lâm lúc cau mày, dáng vẻ An Lâm lúc cười nói, dáng vẻ An Lâm lúc chiến đấu... Tất cả tất cả, ở trên vách tường không thiếu cái gì!

Hứa Tiểu Lan cười một tiếng: "Cam đoan cái này với em làm gì? Đương nhiên em tin anh, nhưng rất tò mò, khí tức có quan hệ với anh này rốt cuộc là cái gì thôi."

Kích thích hơn là, trên vách tường bên cạnh giường, còn có một tấm ảnh chụp 3D, là hình ảnh một cô gái có khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kiều mị say sưa quấn quýt cùng một chỗ với An Lâm...

Hắn cây ngay không sợ chết đứng, vô cùng khẳng định.

Sao lại có cảm giác đi đến phong tình quán của An Lâm chứ?!

Đây là cảnh tượng kinh thế hãi tục gì vậy, có phải do cách mở cửa của hắn không đúng không?!

Hai mắt An Lâm trừng lớn, không nhịn được hít sâu một hơi, da đầu cũng bắt đầu tê dại.

Hai người cẩn thận tỉ mỉ đẩy cửa đi vào.

Trên mặt bàn, có chén nước dán ảnh chụp của An Lâm, có cả mô hình Chipi tinh xảo của An Lâm.

Khoa trương nhất chính là trên chiếc giường để nghỉ ngơi. Nơi đó có các loại gối ôm An Lâm!

Còn có một búp bê mô phỏng chân thật không khác vẻ ngoài An Lâm là mấy!!!

Não bộ trở nên trống rỗng.

Từng cái từng cái ảnh chụp HD của An Lâm treo đầy vách tường.

Bên trong gian phòng, là một cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.

"Mẹ ơi... Tiểu Lan, cái này... Tuyệt đối cái này không liên quan đến anh!!!" An Lâm không nhịn được nói chuyện cũng run rẩy.

An Lâm sốt ruột nói: "Chuyện này... Tiểu Lan em nghe anh giải thích, anh căn bản chưa từng làm chuyện này!!!"

Hứa Tiểu Lan nhìn tấm ảnh chụp 3D kia, hai con mắt hiện ra ánh lửa màu trắng, sau đó khẽ gật đầu: "Ảnh này là ảnh ghép..."

An Lâm nhìn khắp nơi trong phòng đâu đâu cũng có thể nhìn thấy chính mình, có cảm giác muốn hộc máu.

Đặc biệt là nhìn thấy ảnh dán tường cực lớn phía trên giường, nhìn thấy dung mạo vừa lạnh lùng mà xinh đẹp của nữ chủ nhân, cuối cùng trong lòng hắn cũng hiểu rõ.

Căn phòng này... Hẳn là căn phòng của Anh Lạc Tình!!!

An Lâm không khỏi nhớ đến buổi tối kia, cảnh tượng khi Anh Lạc Tình lôi kéo hắn chơi vui vẻ... Trang phục Vu Nữ từ trên người cô ta rơi xuống, lộ ra thân thể vô cùng mê người, không phải chính là hình ảnh trước mắt sao?

Cho dù An Lâm từ chối cô ta, sự si mê của cô ta vẫn không hề ít đi, ngược lại phát triển si mê này theo những phương hướng khác...

"Nhìn xem, cô bé này, rất thích anh đó..." Hứa Tiểu Lan vừa đi vừa nghỉ xung quanh căn phòng, thưởng thức ảnh chụp trong căn phòng, không nhìn ra vui buồn trên mặt.

Khóe miệng An Lâm khẽ run rẩy, trong lòng suy nghĩ hay là nộp Dung Nham Lưu Liên trước rồi nói?

Hứa Tiểu Lan đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy trên mặt bàn có hình vẽ nguệch ngoạc, phía trên cũng vẽ một đôi tình nhân đang nắm tay nhau, trên đó vết tên An Lâm và Anh Lạc Tình.

"Hazz... An Lâm nhà em thật sự quá ưu tú, lại có thể khiến một người ngưỡng mộ anh đến mức này..." Hứa Tiểu Lan cảm khái.

Rốt cuộc An Lâm tìm được lời để nói, gấp gáp nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Fan hâm mộ thích anh nhiều như vậy, có mấy fan hâm mộ quá mức cuồng nhiệt, kỳ thật anh cũng rất buồn phiền! Tuy nhiên nói rõ đã, tất cả những thứ này hoàn toàn không liên quan gì đến anh!"

Hứa Tiểu Lan khẽ cười một tiếng: "Biết rồi, anh không cần phải căng thẳng như vậy, em đáng sợ như vậy sao?"

An Lâm nuốt nước miếng ừng ực, vội vàng lắc đầu.

Hứa Tiểu Lan lại đi đến bên cạnh một chiếc ghế gỗ tròn nói: "Em cảm ứng được khí tức của anh, cũng là cảm ứng được từ trên cái ghế này."

An Lâm nhìn cái ghế chợt hiểu ra: "Lúc anh canh phòng vết nứt giữa hai thế giới tại núi Côn Luân, chơi game cùng với Na Tra, Đại Bạch, chính là ngồi cái ghế này, vì vậy phía trên nó mới có khí tức của anh..."

Nói xong, hai người rơi vào im lặng.

Anh Lạc Tình si mê An Lâm đến mức độ này, mới có thể chuyển tấm gỗ mà An Lâm từng ngồi về đây, coi như vật báu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận