Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1827: Tin tức của thiên thần ở Đông Thiên Môn

An Lâm đã không còn hy vọng gì rồi: "Thu hoạch gì?"

Tiêu Đồ nghiêm mặt nói: "Đây là thu hoạch tình báo mà tôi bỏ ra giá lớn là cái mạng này."

"Đông Thiên Môn ở cuối cùng của Đông Hải, một nơi hoàn toàn không rõ phương hướng, không rõ đông tây nam bắc, đồng thời tràn ngập sương trắng, nắm giữ thần hồn và mê huyễn có hiệu quả che chở cực mạnh, nếu không phải mắt rồng của ta thần thông quảng đại, có thể nhìn xuyên thấu vô số sương mù dày đặc hư ảo, chỉ sợ đến cửa của Đông Thiên Môn cũng không nhìn thấy."

An Lâm đã đoán được kết quả: "Sau đó, ở nửa đường ông bị thiên thần đánh rồi sao?"

Tiêu Đồ gật đầu một cái: "Chúng nó vô cùng sợ tôi, vì vậy cử ra ba thiên thần quyền hành đến giết tôi! Lại thêm ba vị thiên thần giằng co với đại quân ở tuyến đông, Đông Thiên Môn có ít nhất sáu thiên thần quyền hành!"

An Lâm 'Ồ' một tiếng: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, thông qua chiến đấu, tôi biết được năng lực của ba thiên thần kia, điều này đối với sau này chúng ta đánh nhau sẽ có trợ giúp không nhỏ." Tiêu Đồ nói.

Tâm trạng An Lâm tốt lên, đúng vậy, lực lượng mà thiên thần nắm giữ quá mức quỷ dị khó lường, nếu như có thể sớm biết năng lực của đối phương, ít nhất trước khi chiến đấu có thể chuẩn bị một chút, chuyện này đối với bọn hắn mà nói là vô cùng quan trọng.

"Kết quả chính là ông bị chết." Hai tay Linh Cơ vắt trước ngực, thản nhiên nói.

Được An Lâm công nhận, tâm trạng của Tiêu Đồ không tệ, tiếp tục khẽ hát sửa soạn đại trận phục sinh.

An Lâm nghe xong kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Đồ, vô cùng đau lòng nói: "Tiểu Đồ, chỗ nào là kinh nghiệm chiến đấu của ông vậy, rõ ràng đây là kinh nghiệm bị ngược mà..."

An Lâm lộ ra vẻ vui mừng: "Quả thật có không ít giá trị, vất vả cho ông rồi, nhưng lần sau vẫn đừng nên kích động như vậy, người cuối cùng mà ông gặp phải có thể là Thiên Thần Quang Minh, nếu như ông tự bạo muộn một bước, có thể vi sư phải xây mộ phần giúp ông rồi..."

"Thiên thần cuối cùng còn kỳ quái hơn, toàn thân nó được bao phủ trong sương mù màu đen, vừa sờ nhẹ vào thân thể của tôi, máu thịt của thân thể tôi lập tức trở nên suy yếu, thậm chí còn rơi xuống thành sinh mệnh có hình thái thấp hơn, huyết mạch thoái hóa, từ rồng biến thành rắn..."

An Lâm thương đối phương, vì vậy lấy mấy linh quả có thể gia tăng hồn lực cho Linh Cơ ăn, để cô bớt giận.

Tiêu Đồ trầm giọng nói: "Trong đó có một thiên thần tay cầm đại đao to lớn có thần phù màu vàng, đao pháp thật sự xuất thần nhập hóa, đồng thời lưỡi đao vô cùng sắc bén, tùy tiện vung đánh có thể phá vỡ áo giáo Chân Long của tôi. Thân thể Chân Long của tôi cũng bị chém thành mấy trăm đoạn dưới đao của hắn."

Linh Cơ vẫn rất tức giận, nơi này là nơi mai táng Linh Tổ, mỗi một tấc đất đều là thần thánh không thể xâm phạm, Tiêu Đồ lại bày trò xây dựng trận pháp ở nơi này, điều này thật sự khiến cô khó chịu.

"Sau đó nữa, khi ý thức sắp chết, đột nhiên nơi xa có ánh sáng màu trắng lập lòe, ánh sáng này dường như ẩn chứa hy vọng lớn lao vô hạn, tôi biết, nếu như bị ánh sáng này đồng hóa, chỉ sợ đến phục sinh cũng không được, vì thế vào thời khắc cuối cùng tôi lựa chọn tự bạo!"

"Một thiên thần khác là nam thiên thần có thần hoàn màu đỏ, hắn nắm giữ hỏa diễm mạnh mẽ nhất thế gian, chỉ một phát cũng có thể nướng toàn thân tôi thành thịt chín."

"..." Tiêu Đồ biện luận đầy lý lẽ: "Không, kết quả là tôi đã biết năng lực của ba vị thiên thần, đồng thời tôi còn sống lại, lần này tôi mạo hiểm có giá trị!"

Hắn rất để ý đến một tin tức trong số tin tức mà Tiêu Đồ nói đến.

Tiểu Đồ ưỡn thẳng sống lưng, hùng hồn nói: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."

Hỏa Thiên Thần có được quyền hành của lửa.

Tuy nhiên cô cũng rất hiểu nguyên tắc, biết người sống mới là quan trọng nhất, vì vậy cũng không cưỡng ép ngăn cản Tiêu Đồ, chỉ có thể đứng ở một bên tức giận.

Xử lý xong xuôi chuyện ở đây, hắn lại trở về đại điện của tông chủ.

"Vâng, sư phụ." Một cô gái có dáng vẻ yểu điệu, mặc đạo bào màu đen bó sát người khom người đáp lại.

"Tổng cộng người chết chia làm ba nhóm, nhóm đầu tiên là bị ép thành một bãi thịt vụn, nhóm thứ hai là thân thể bị bóp méo thành hình thù kỳ quái, nhóm thứ ba là nơi ngã xuống không có cái gì, chỉ có dấu vết khắp nơi bị đốt cháy khét..." An Lâm nhìn tư liệu, trong lòng đã có quyết định.

Dù sao phương hướng các thiên thần ra tay đều là nhằm vào các cao thủ rải rác ở các nơi, sẽ không theo khuôn mẫu một thế lực siêu lớn nào.

Hắn liếc mắt nhìn tư liệu trên mặt bàn, đây là hình ảnh cảnh tượng nơi mà hai vị đại năng siêu cấp Hợp Đạo, hai mươi ba vị đại năng Phản Hư ngã xuống mấy ngày gần đây.

Diệp Linh xinh đẹp đứng ở một bên, đôi mắt linh động nháy nháy, hơi tò mò phương pháp của sư phụ.

An Lâm có một nhiệm vụ giúp thân thể Chiến Thần đại thành, chính là đẩy tất cả công pháp ngũ hành lên tầng thứ chín, bây giờ thuộc tính Kim và thuộc tính Thổ của hắn đã hoàn thành, còn thiếu ba thuộc tính Mộc Thủy Hỏa.

Huyết Vũ Lãng Giả điên cuồng nhanh chóng lui lại: "Không... Tông chủ An Lâm... Ngươi muốn làm gì?"

Vẻ mặt Diệp Linh kinh hãi.

"Vậy ngươi đứng ở chỗ này đừng động đậy..." Sau lưng An Lâm đột nhiên xuất hiện từng xúc tu chất lỏng màu xanh lam, chúng không ngừng duỗi dài ra, trở nên to lớn, hiện ra ánh sáng màu xanh lam kỳ dị, chậm rãi đến gần Huyết Vũ Lãng Giả: "Nào, để ta hiểu rõ tất cả về ngươi..."

Thiên thần giết hại cường giả của đại lục Thái Sơ, gần đây chuyện này khiến lòng người bàng hoàng...

"Ta gọi ngươi đến là muốn ngươi giúp ta một chuyện." An Lâm đứng lên nói.

"Tông chủ An Lâm cứ nói, tại hạ nhất định dốc sức giúp đỡ."

Ăn nhờ ở đậu, lại chịu ân huệ của tông môn, Huyết Vũ Lãng Giả cũng không phải người chỉ biết đòi lấy, tất nhiên cũng nguyện ý làm chút chuyện trong khả năng.

"Linh Nhi, gọi Huyết Vũ Lãng Giả đến cho tôi." An Lâm thản nhiên nói.

Huyết Vũ Lãng Giả là cường giả Phản Hư đỉnh phong của Thánh Vũ tộc, yêu thích du lịch các nơi trên đại lục Thái Sơ, nhưng gần đây xảy ra thảm án hàng loạt các cao thủ bị săn giết khiến hắn hoảng sợ, vì vậy tạm thời tìm Tứ Cửu tiên tông thỉnh cầu che chở.

"Không cần đa lễ." An Lâm mỉm cười.

Không bao lâu sau, một sinh linh hình người đội mũ rộng vành, khoác áo choàng màu đen, toàn thân trắng nõn như ngọc, trên mặt có gạch chéo màu máu đi đến, nhìn thấy An Lâm, lúc này mới cung kính hành lễ: "Huyết Vũ Lãng Giả bái kiến tông chủ An Lâm!"

Hắn muốn trốn, nhưng đã quá muộn, rất nhanh xúc tu của An Lâm đã quấn quanh hai chân của hắn, sau đó là bắp đùi, đến eo, lên ngực, hai tay, cổ, mặt...

"Không...!"

Huyết Vũ Lãng Giả gào lên thê thảm.

Hai mắt sáng ngời của Diệp Linh trừng lớn, hai tay bịt chặt miệng nhỏ, nhịn xuống không để mình hô lên thành tiếng.

Mười lăm phút sau.

Huyết Vũ Lãng Giả loạng chà loạng choạng đi ra khỏi đại điện của tông chủ.

Hắn nhìn thoáng qua mặt trời trên không trung, yếu ớt thở dài một hơi.

Diệp Linh đứng sau lưng hắn, trong mắt có chút thông cảm.

"Linh Nhi, con nhìn bộ dạng này của vi sư, so với hắn thế nào?" Một giọng nói trầm ổn rất có từ tính từ phía sau truyền đến.

Diệp Linh quay người nhìn lại, nhìn thấy một sinh linh hình người đội mũ rộng vành, người khoác áo choàng màu đen, toàn thân trắng noãn như ngọc, trên mặt có gạch chéo màu máu, đang cười nhìn mình.

Diệp Linh cười nhẹ: "Sư phụ thật lợi hại, không chỉ ngoại hình, đến khí tức cũng giống y đúc Huyết Vũ Lãng Giả!"

An Lâm hài lòng gật đầu: "Con nói với sư nương một tiếng, vi sư phải đi ra ngoài một chuyến."

"Đi làm gì vậy?" Diệp Linh tò mò hỏi.

An Lâm nói: "Giết thiên thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận