Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1828: Lấy việc giúp người làm niềm vui

Sắc mặt Diệp Linh hơi biến đổi: "Sư phụ, người mới trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?"

An Lâm lắc đầu: "Thời cơ không chờ người, bang Phá Thiên cũng không phải lương thiện, đoán chừng rất nhanh có thể tìm được phương pháp phá giải được việc thiên thần che giấu hơi thở, vì vậy, rất có khả năng thiên thần sẽ làm một chuyến rồi rời đi..."

"Sư phụ vậy người cũng phải cẩn thận." Diệp Linh chân thành nói.

An Lâm xoa xoa đầu Diệp Linh: "Yên tâm đi, sư phụ con lợi hại thế nào, cũng không phải con không biết. Thiên thần có thể hóa thân thành thợ săn, giết hại cường giả của đại lục Thái Sơ chúng ta. Như vậy tôi cũng có thể hóa thân thành thợ săn, đi giết thiên thần!"

Trong mắt Diệp Linh đầy sùng bái và tín nhiệm, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng! Sư phụ lợi hại nhất, Linh Nhi ở tông môn chờ tin tốt của người!"

An Lâm gật đầu một cái, chân đạp một cái vào hư không rời khỏi Tứ Cửu tiên tông.

Chuyện Huyết Vũ Lãng Giả đi vào Tứ Cửu tiên tông, cũng không ai bên ngoài biết. An Lâm chỉ cần ngụy trang thành bộ dạng của Huyết Vũ Lãng Giả, dựa theo lộ trình kế hoạch du lịch lúc đầu của hắn, một đường tiến lên là được.

"Đi ngang qua giới Cửu Châu, xuyên qua di tích Tử Tinh phía nam, sau đó tiến về thế lực tầm trung không có chiến tranh – lãnh thổ của Mục Thú tộc..."

Vùng đất trăm tộc sinh sống ở phía đông giới Cửu Châu đã biến thành vùng đất chiến tranh.

Động tĩnh Nữ Oa vá trời thật to lớn!

Huyết Vũ Lãng Giả yêu thích phong cảnh mỗi một nơi đi qua, vì vậy An Lâm cũng phải làm bộ vừa đi về phía bình nguyên Đông Dương vừa thưởng thức phong cảnh.

Toàn thân An Lâm mặc áo màu đen, dạo bước trên vùng đất hoang vắng, giương mắt nhìn về phía bắc, còn có thể nhìn thấy chân trời cực xa, giống như có một cột trụ màu trắng nối thẳng với không trung, dường như chống đỡ toàn bộ trời đất.

An Lâm học phương thức di chuyển của Huyết Vũ Lãng Giả, chạy bộ ở trên mặt đất, mỗi một bước đều có thể vượt qua hơn mười dặm.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy không phải là thảo nguyên vô tận, mà chính là đồng cỏ chập chùng lên xuống, vô cùng quanh co, đồng cỏ là màu xanh biếc, có thêm màu vàng nhạt, thậm chí còn có màu lam nhạt.

"Bình nguyên Đông Dương, nơi đó có thảo nguyên nhiều màu rộng lớn không bờ bến, có rất nhiều linh địa, linh hồ, linh sơn,... nổi danh toàn bộ đại lục Thái Sơ. Có Mục Thú tộc yêu thích hòa bình sinh sống phát triển."

Đi hết một ngày đường.

Bởi vì nguyên nhân chiến tranh, rất nhiều nơi trở nên hoang vu.

An Lâm gật đầu một cái, thế lực này không có đại năng siêu cấp Hợp Đạo, sinh linh mạnh nhất chính là Phản Hư đỉnh phong. Bởi vì không tranh giành quyền thế, nên không tham gia liên quân Cửu Châu chiến đấu cùng Thiên Nhân tộc, vì vậy phạm vi giết hại của thiên thần cũng không tác động đến nơi đó.

Bình nguyên Đông Dương phía đông giáp bắc, ngược lại có hoàn cảnh yên ả hòa bình.

Đạp trên đồng cỏ mềm nhũn, ngửi mùi cỏ thơm ngát, bỗng nhiên, dường như hắn cảm thấy mình về đến lãnh địa của Tứ Cửu tiên tông.

Bất tri bất giác, hắn đã đi ra khỏi giới Cửu Châu.

"Ồ... không khí trong lành biết bao..." An Lâm híp con mắt vàng kim, gạch chéo màu máu trên mặt hơi nhíu lại, than thở tự đáy lòng.

Ngày thứ hai, An Lâm đã đi đến bình nguyên Đông Dương.

"Ồ... Cảnh tượng thật xinh đẹp!" Vẻ mặt An Lâm kinh ngạc thán phục, lấy ra máy ảnh thủy tinh tự chụp mấy tấm, đây cũng là thói quen của Huyết Vũ Lãng Giả, hắn bắt chước không hề có sơ hở.

Oành!!!

Vèo!

Hai nửa thân thể run rẩy mấy cái trên mặt đất thì không còn thở nữa.

"Đứng lại! Không được chạy!" Một quái vật đầu rồng thân ngựa mềm mại quát lên một tiếng, hai chân điên cuồng đạp lên mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo một con báo có hai chân tỏa ra khí nóng đỏ như lửa ở phía trước: "Chạy nữa ta sẽ giết Sát Thiên Đao nhà ngươi!"

Đầu rồng thân ngựa bổ nhào đến trước thi thể con báo, trong mắt chảy ra nước mắt: "Nhưng mà, lời vừa rồi tôi nói chỉ là muốn hù dọa báo của tôi một chút mà thôi... Sao ngươi lại đánh chết nó chứ..."

Đi không bao lâu, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng gầm thét.

"Nữ sĩ xinh đẹp, sao ngươi lại nói lời dễ khiến người ta hiểu lầm thế này trước mắt mọi người chứ?" An Lâm cảm thấy không phải là mình sai.

Ặc... Chuyện này lúng túng chết mất.

An Lâm khẽ giật mình.

"Ồ... Vị nữ sĩ xinh đẹp, cô cần tôi giúp một tay không?" Huyết Vũ Lãng Giả là một người rất nhiệt tình, tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, An Lâm nhìn thấy tình huống xảy ra phía trước thì lập tức xông đến.

"Vị nữ sĩ này cũng đã nói còn chạy nữa sẽ giết chết ngươi, ngươi còn chạy, thật sự là tự tìm đường chết." Vẻ mặt An Lâm đắc ý xoay người, thấy quái vật đầu rồng thân ngựa đang sa vào đờ đẫn và mê man.

Giọng nói của quái vật đầu rồng thân ngựa run rẩy: "Ngươi... Ngươi..."

Lúc này An Lâm mới hành lễ, vẻ mặt thân sĩ nói: "Nữ sĩ xinh đẹp không cần khách khí, không cần cảm ơn... Hãy gọi tôi là lãng tử tốt bụng."

An Lâm nhanh chóng chạy đến con báo đang chạy trốn bên cạnh, nhấc chân đạp một cái rất khí phách.

Con báo kêu thảm lên một tiếng, thân thể đang sống sờ sờ bị đánh thành hai khúc.

Sóng khí va chạm hóa thành gió lốc điên cuồng.

Thân thể con báo bị đạp cong.

Đầu rồng thân ngựa oán giận buồn bã nói: "Chuyện này giống như một người mẹ đang đuổi gấu con của mình, nói còn chạy nữa sẽ đánh chết nó, sau đó một người qua đường tốt bụng đi đến, phát hiện con gấu con kia vẫn đang chạy, thế là quyết định nhanh chóng giết chết gấu con, ngươi nói là ai sai chứ?"

An Lâm nghiêm túc nói: "Người mẹ kia sai!"

Quái vật đầu rồng thân ngựa: "..."

Nếu không phải biết, cô không đánh lại An Lâm, thì cô đã sớm bổ nhào vào cắn An Lâm rồi.

"Được rồi, đây chỉ là một trong mấy nghìn hỏa liệt báo mà tôi nuôi, chết thì thôi vậy..." Đầu rồng thân ngựa cũng đành chịu, thở dài thu thi thể con báo vào trong nhẫn không gian.

An Lâm đã sớm biết đối phương không tầm thường. Nhìn quái vật này, tuổi thọ xương cốt chừng hai mươi tuổi, nhưng đã có được cảnh giới Dục Linh, điểm này cho dù đặt ở chỗ nào trong đại lục, đều là thiên tài đỉnh cấp, bởi vậy nhất định thân phận cũng không đơn giản.

Dù cho có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nghe quái vật này còn nuôi mấy nghìn con liệt hỏa báo vẫn bị chấn động.

"Loại báo lòng bàn chân có lửa này, nuôi mấy nghìn con trên thảo nguyên, không sợ xảy ra hỏa hoạn sao?" An Lâm ngạc nhiên nói.

"Ai phóng hỏa, thì ngày mai sẽ thành món ngon trên bàn ăn, chúng nó không dám." Quái vật đầu rồng thân ngựa hừ lạnh nói: "Không nên coi thường bản lĩnh dạy bảo dị thú của Mục Thú tộc chúng tôi.

An Lâm hiểu ra gật đầu, trong mắt có một tia sùng kính, mỉm cười nói: "Không biết nữ sĩ xinh đẹp có thể cho tôi thăm bộ lạc của cô một chút không?"

Yêu thích giao lưu, yêu thích trải nghiệm các loại phong tình văn hóa, cũng chính là tính cách của Huyết Vũ Lãng Giả.

Vẻ mặt quái vật đầu rồng thân ngựa cảnh giác: "Tại sao muốn tham quan bộ lạc của chúng tôi?"

An Lâm chỉ chỉ vào vết máu trên mặt đất nói: "Cô xem, tôi cũng giúp cô rồi, hay là cô cũng giúp tôi một chút, tôi chỉ là muốn tìm hiểu phong thổ nhân tình các chủng tộc ở khắp nơi một chút mà thôi."

Gân xanh của quái vật nổi lên, cái này gọi là giúp ta sao? Giết báo của lão nương chết mà gọi là giúp lão nương?!

"Há, đúng vậy, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Huyết Vũ Lãng Giả." An Lâm mở miệng nói.

"Hả...! Ngươi... Ngươi chính là Huyết Vũ Lãng Giả của Thánh Vũ tộc sao?" Thân thể quái vật run lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn An Lâm, đặc biệt là nhìn gạch chéo màu đỏ trên mặt, giống như người trong mộng mới tình, lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều, cúi đầu nói: "Hóa ra là tiền bối đến, hoan nghênh hoan nghênh! Trước có có chút thất lẽ, mong người đừng để ý!"

Thật ra Huyết Vũ Lãng Giả rất nổi danh trên đại lục, mà lại là người rất tốt, vì vậy tất cả mọi người từng nghe danh hiệu này đều khá là tôn kính đối với hắn.

"Đừng khách khí." An Lâm hơi cười, dịu dàng mà hữu lễ.

Khuôn mặt của cô gái đầu rồng thân ngựa đỏ lên, vặn vẹo uốn éo cái mông khêu gợi nói: "Như vậy, tiền bối, mời người cưỡi ta đi!"

"Hả... Hả?" An Lâm lập tức ngây người.

Cô gái đầu rồng thân ngặ chớp mắt nói: "Cưỡi lên đi, ta dẫn ngươi đi đến bộ lạc Mục Thú tộc.

An Lâm thở dài một hơi: "À..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận