Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1837: Hai thiên thần mạnh nhất đánh bất ngờ

Tây Lỹ Nhĩ cảm giác bị nghẹn ở ngực, không thể phun ra.

Dường như là ngay sau đó, hắn đã hiểu rõ Trần Trần đang nghĩ cái gì.

"Haiz, lại là vì để cho An Lâm trở nên mạnh hơn..."

"Người này sắp trở thành ông nội của An Lâm rồi."

Tây Lý Nhĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, tuy hắn không phản đối Trần Trần làm như vậy, nhưng mà dù sao trước khi làm vậy, cũng phải nói trước với hắn một tiếng, để cho hắn chuẩn bị tốt tâm lý chứ?

Đột nhiên có hai thiên thần có quyền hành mạnh nhất đến xét nhà, việc này rất dọa người có biết không.

Bề mặt của Ánh Sáng Vĩnh Hằng đã biến thành nham thạch nóng chảy, sức mạnh của mặt đất giống như cái chùy lớn lần lượt gõ vào. Một khi trận pháp lớn bị phá, sức mạnh của mặt đất sẽ phá hủy toàn bộ Ánh Sáng Vĩnh Hằng trong nháy mắt. Không chỉ có công kích của mặt đất, công kích trên bầu trời càng kinh khủng hơn, ánh sáng tinh thần giống như thác nước trút xuống, lực thẩm thấu rất mạnh, có thể đồng hóa phân giải được tất cả mọi thứ.

Đó là còn chưa kể đến vô số con rồng lớn bằng nham thạch không ngừng tấn công ở bốn phía.

Đột nhiên đại năng cấp bậc Phản Hư rống giận đánh người bạn bên cạnh mình, tung ra pháp thuật khủng bố.

Nhưng mà không được vài giây, hai mắt người cây trở nên mơ màng.

"Vì trời chiến đấu!"

"Kim Tra, quỷ vương Đại Lực, mấy người bình tĩnh đi!" Một người cây dây leo màu xanh đứng dậy, vung hai tay lên, tung dây leo cứng chắc, trói Kim Tra và quỷ vương Đại Lực lại.

Ở bên trong Ánh Sáng Vĩnh Hằng xảy ra chuyện.

"Ha ha ha... chiến đấu vì thiên thần ánh sáng, các người đi chết hết đi!"

Mỗi một nơi ở Ánh Sáng Vĩnh Hằng đều bị đè ép tấn công, gần như sụp đổ, nếu cứ như vậy, thời gian càng dài, cho đến lúc mà mọi người không thể kiên trì được nữa, lúc đó chính là lúc mà Ánh Sáng Vĩnh Hằng gặp phải tai họa ngập đầu.

Vèo vèo vèo

Một số đại năng cấp bậc Phản Hư có ý chí không kiên định đã bị ánh sáng tinh thuần từ trên trời lây nhiễm.

Ngay lúc đang giằng co nhau.

Mấy người bạn bên cạnh không phòng bị đều bị pháp thuật đánh bị thương nặng.

Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

"Giết! Vì ánh sáng chân chính!!"

Thậm chí còn có mấy pháp thuật đáng sợ ném về chỗ quan trọng nhất của cung điện Ánh Sáng Vĩnh Hằng, nhưng đều bị một tầng lá chắn mỏng không nhìn thấy ngăn lại.

Dây leo buông Kim Tra và quỷ vương Đại Lực ra, ngược lại tấn công về phía những người ý thức không bị quấy nhiễu.

Cường giả Phá Thiên bị mất lý trí và cường giả Phá Thiên ý chí vững vàng giao chiến với nhau.

Cường giả bang Phá Thiên nhìn người tới giúp mình, ánh mắt nóng bỏng thêm vài phần. Bọn họ đánh nhau với bạn bè bị mất lý trí đã nghẹn khuất từ sớm, rất nóng vội nhưng lại không tìm được biện pháp tốt để xử lý.

"Cô ấy là thiên tử thứ hai!"

Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm nào vang vọng khắp Ánh Sáng Vĩnh Hằng.

Cô ấy mặc một bộ váy màu xanh bằng lụa mỏng, trên cổ chân nhỏ xinh đeo một cái chuông hệ kim, khuôn mặt tinh xảo nhưng lại không có một chút biểu cảm, giống như một con búp bê không có tình cảm.

Cái bọn họ tu luyện là pháp thuật Phá Thiên đấy!!

Một luồng ánh sáng màu xanh từ trong điện Lưu Ly bay ra.

Nhục nhã, không cam lòng, tức giận hóa thành một mầm mống gieo vào lòng những cường giả Phá Thiên.

Đúng vậy, hiện tại bọn họ dùng pháp thuật khống chế chính mình, không phải là bó tay chịu trói hay sao?"

Kết quả nhìn thấy "thiên", điều có thể bó tay chịu trói?"

Khiến người ta chú ý nhất vẫn là mái tóc màu trắng còn dài hơn cả người cô, nhảy múa trên không trung, phản xạ ánh sáng của bầu trời, giống như một ngân hà nhỏ.

Một số cường giả còn một chút ý thức, nghe thấy vậy tỉnh lại rất nhanh, dùng pháp thuật trói buộc mạnh nhất để khống chế bản thân, trách làm tổn thương đến bạn mình.

Bọn họ đều cảm giác được một sự sỉ nhục và không cam lòng.

Đối mặt với thiên thần trên trời, đừng nói là chiến đấu,ngay cả việc khống chế bản thân không làm tổn thương bạn mình cũng khó có thể làm được, loại chênh lệch về thực lực như vậy khiến trong lòng bọn họ không dễ chịu chút nào.

"Đại nhân Tuyết Nhan đến!"

"Hễ là người không có ý chí vững vàng, tu vi yếu kém, đều dùng pháp thuật giam cầm chính mình!"

Rất nhanh chóng, cô ấy đã đóng băng hai mươi mốt cường giả Phá Thiên đang phát cuồng lại.

Tuyết Nhan dùng tốc độ cực nhanh bay vòng quanh Ánh Sáng Vĩnh Hằng, hai tay ném mạnh từng quả cầu ánh sáng màu xanh, hễ là cường giả phát cuồng bị quả cầu màu xanh ném trúng đều bị đóng băng ngay tại chỗ, không có ngoại lệ!

Có lẽ có người sẽ bị chênh lệch thực lực vô cùng lớn khiến bản thân uể oải không phấn chấn lên được, nhưng cũng có người ý chí chiến đấu lại càng mạnh mẽ hơn.

Ầm ầm

Đúng lúc này, Ánh Sáng Vĩnh Hằng xuất hiện một vết nứt cực kì nhỏ.

Sắc mặt Tuyết Nhan khẽ biến, lập tức đưa tay vỗ vào cái khe: "Gương Hắc Đế!"

Một cái gương tối đen, tỏa ra dao động của thần khí hoàn toàn không phát ra ánh sáng che lấp vết nứt.

Phụt phụt phụt

Một nhóm cường giả bang Phá Thiên kêu rên thảm thiết, cả người bị ánh sáng màu trắng đâm thành những cái lỗ máu nhìn ghê người.

Bọn họ đều là những đại năng cảnh giới Phản Hư thấp nhất, gặp phải ánh sáng màu trắng chiếu vào người đều không có khả năng chống cự.

Trong nháy mắt lại có mười mấy đại năng cấp bậc Phản Hư bị thương hoặc ngã xuống.

"Thiên thần ánh sáng, nếu ngươi muốn đánh nhau thì tìm ta, cớ gì phải làm khó một đám tiểu bối.

Trần Trần đảo mắt qua các thành viên bị thương nặng hoặc đã tắt thở, sắc mặt càng trở nên âm trầm, khi nhìn Tuyết Nhan bị mất một cánh tay, hai mắt càng rung động.

Thực ra địa vị của Trần Trần ở trong lòng thành viên bang Phá Thiên so với Tây Lý Nhĩ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, bọn họ đều là những người sáng lập ra bang Phá Thiên, với lại Trần Trần còn là con người, trong tình huống mà con người chiếm đa số ở bang Phá Thiên thì lại càng thêm hảo cảm với Trần Trần.

"Chúng ta cố gắng cầm cự!"

"Tốt quá rồi! Trần Trần đã quay về rồi!"

"Là thiên tử Trần Trần!"

Mọi người vội vàng nhìn về phía trận pháp lớn, tuyệt vọng phát hiện trận pháp lại nứt ra rồi, hơn nữa lần này không chỉ có một chỗ bị nứt...

Xong rồi!

Trong lòng mọi người đều có loại cảm giác này.

Chỉ cần nhìn thoáng qua ánh sáng trắng, họ không thể cưỡng lại, bây giờ có quá nhiều vết nứt, ánh sáng đổ xuống chiếu sáng mọi thứ, đây hoàn toàn là một thảm họa đối với họ.

"Thiên thần ánh sáng!!"

Đúng lúc này, từ đàng xa truyền đến một giọng nói lãnh đạm lại ẩn chứa tức giận.

Giọng nói vừa truyền đến, trong nháy mắt vết nứt liền khép lại.

Một thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng bay trên không trung tiến tới.

Thành viên của bang Phá Thiên nhìn thiếu niên đi trên không từ xa xa tiến đến kích động muốn khóc.

Lại là một tiếng vang rõ rệt.

"Răng rắc..."

Tuyết Nhan hét lên một tiếng, máu xanh chảy ra từ khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng dập tắt được ánh sáng màu trắng.

Ánh sáng màu trắng xé rách cánh tay trắng nõn của Tuyết Nhan, dường như muốn đánh nát luôn cánh tay của đối phương.

Oành!

"Đừng hòng làm càn ở địa bàn của ta!" Tuyết Nhan quát một tiếng, cả người nhảy lên, sử dụng bước nhảy không gian xuất ra một chưởng ngăn chặn ánh sáng màu trắng chiếu qua!

Cả người Trần Trần bay lên trời đâm sầm vào ánh sáng vô biên.

Giọng nói của thiên thần ánh sáng vang vọng khắp trời đất: "Ngươi cũng nên trả cái giá lớn cho việc ngươi đã tự tiện ra tay, ta đã không quan tâm đến việc bị đạo trời phản phệ rồi..."

Nhất thời, ở trong ánh sáng vô biên vô tận truyền đến tiếng nổ ầm ầm.

Sự va chạm của năng lượng khủng bố khiến cho các thành viên của bang Phá Thiên dù được ngăn cách bởi phòng ngự của trận pháp lớn, trái tim cũng đập thình thịch như cũ, có loại ảo giác rằng trời cũng sắp sụp xuống.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ở trên bầu trời xuất hiện vô số vết nứt giống như cái mạng nhện không ngừng lan rộng ra, lan tràn cả đến những nơi xa xôi nhất, dường như đã đến tận đường chân trời, nhìn không thấy điểm cuối.

Các thành viên của bang Phá Thiên trừng lớn hai mắt.

Bầu trời, quả thật là bị đóng băng lại rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận