Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1839: Bình dấm chua bị đổ

Rất nhanh đã có một cô gái mặc long bào màu sắc rực rỡ bay đến.

Đi sau cô còn có một cô gái mặc áo màu xanh giống như tinh linh trong tuyết.

"An Lâm, sao cậu lại đến đây, may mà không bị thiên thần ánh sáng và thiên thần mặt đất phát hiện." Cổ Long Đế hơi khẩn trương nhìn xung quanh.

"Bọn họ đã đi rồi, nếu như chưa đi thì thần hồn của tôi có thể cảm nhận được. Với lại, lúc mọi người đánh nhau tôi còn đang ở rất xa theo dõi cuộc chiến đấy." An Lâm cười nói.

"Cười cười cười, chỉ biết cười thôi!" Cô gái ở bên cạnh Cổ Long Đế lạnh lùng nhìn An Lâm, sự lạnh lùng tỏa ra trong lúc lơ đãng dường như muốn đông cứng tất cả.

"Ặc..." An Lâm trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, sao lại oán hận hắn lớn thế?"

"Cô ấy là thiên tử thứ hai, Tuyết Nhan." Cổ Long Đế giới thiệu nói.

An Lâm lại càng mơ hồ, hình như hắn chưa bao giờ gặp Tuyết Nhan mà, nhưng lúc Tuyết Nhan nhìn An Lâm, lại giống như gà mái trừng mắt nhìn con chim ưng muốn ăn trộm gà con, tràn ngập cảnh giác và bất mãn.

"Hiện tại Trần Trần bị thương nặng đang bế quan, dù là ai cũng không được gặp, anh không thể quấy rầy anh ấy."

An Lâm trợn tròn mắt, đang nói cái gì vây?

Đúng lúc này, một hơi thở lạnh lẽo thổi qua.

"Mặc dù không muốn thừa nhận điều này, nhưng nếu anh đứng trước mặt anh ấy nói những lời này, thì chắc chắn anh ấy sẽ nói có thể." Tuyết Nhan đưa khuôn mặt thanh tú lại gần An Lâm, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương để ra oai, hơi thở mát mẻ thổi ra, "Nhưng anh cũng biết đấy, điều đó là không nên, đó chẳng qua là anh ấy thiên vị anh, nếu anh thực sự muốn tốt cho anh ấy, thì đừng đi."

An Lâm như bị sét đánh.

Lần đầu tiên vị đế vương long tộc này lộ ra nụ cười ngọt ngào thân thiện.

"Ngươi có biết không, trận chiến này chính là vì ngươi nên mới nổ ra!" Tuyết Nhan vươn ngón tay trắng nõn chỉ vào mũi An Lâm nói, "Trần Trần bị thương nặng cũng là bởi vì ngươi!"

Cái gì gọi là hắn cũng biết? Hắn không biết mà!

"Trần Trần bị thương sao? Bây giờ hắn thế nào rồi?" Trong lòng An Lâm lo lắng, bước đi nhanh hơn: "Tôi muốn gặp hắn ngay bây giờ!"

Ầm ầm!

An Lâm hơi áy náy: "Tôi chỉ nói vài câu với hắn, xem thương thế của hắn thế nào, cũng không được sao?"

"Được thôi." Đúng lúc An Lâm cũng muốn đi tham quan Ánh Sáng Vĩnh Hằng một chút.

Ngay sau đó, Tuyết Nhan dựa vào thân mình nhỏ nhắn, dang hai tay ra chắn trước mặt An Lâm, khuôn mặt khéo léo tinh xảo phủ đầy sương lạnh, giọng nói lạnh lùng nói: "Đứng lại!"

"À phải rồi, nếu tôi có thể hỗ trợ được việc gì có lợi với thương thế của Trần Trần thì cứ việc nói với tôi nhé." An Lâm mở miệng nói với Tuyết Nhan.

Cổ Long Đế đứng bên cạnh nhìn hai người sắp giương cung bạt kiếm liền cảm thấy đầu hơi đau, chạy lại hòa giải: "Được rồi, được rồi, trước tiên đừng bàn chuyện này nữa, An Lâm còn chưa đến Ánh Sáng Vĩnh Hằng lần nào nhỉ? Tôi dẫn cậu đi tham quan một chút, được không?"

Đành phải vậy chứ biết làm sao giờ, nếu không hòa giải một chút, nói không chừng hai bên sẽ lao vào đánh nhau mất.

Cổ Long Đế nhìn dáng vẻ của Tuyết Nhan, cũng không biết làm sao: "Khiến cậu phải chê cười rồi An Lâm, bình thường Tuyết Nhan cũng không phải là người như vậy, có thể là do biểu hiện gần đây của Trần Trần khiến cho cô ấy ghen tị."

Trần Trần vì hắn mà bị thương khiến cho lòng hắn cảm thấy áy náy.

"Tuyết Nhan thích Trần Trần, ở trong bộ phận cao tầng của bang Phá Thiên chúng tôi đã là chuyện bí mật không thể nói ra, sự xuất hiện của cậu khiến cô ấy cảm nhận được nguy cơ. Trần Trần thật sự rất tốt với cậu, nói thật, ngay đến cả tôi cũng hơi ghen tị đấy." Cổ Long Đế nói với vẻ mặt tất nhiên.

Cổ Long Để ở bên cạnh cười làm hòa: "Tuyết Nhan chính là một đứa nhỏ, cậu đừng để ý. Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, nhất định tôi sẽ nói với cậu."

Khóe miệng An Lâm run rẩy.

Tuyết Nhan quay đầu, giọng điệu lãnh đạm: "Hừ, không cần."

Phi!!

Hắn lại có thêm một tình địch?

Đây là tình huống gì vậy?

An Lâm gật đầu.

An Lâm: "..."

"Quan hệ giữa tôi và Trần Trần... rất là trong sáng." An Lâm nói một cách khó khăn.

"Cậu cho là quan hệ trong sáng thì con gái sẽ không ghen hay sao? Cậu cũng quá xem thường bình dấm chua của con gái rồi." Cổ Long Đế nhìn dáng vẻ kinh ngạc này của An Lâm, buồn cười nói: "Em gái Tuyết Nhan chưa từng thấy Trần Trần đối xử tốt với người khác hơn cô ấy, ngoại trừ cậu."

"Tôi đi trước, làm phiền Kim Linh tỷ." Quả nhiên Tuyết Nhan cũng lười để ý An Lâm, khẽ bay về trung tâm của điện Lưu Ly Phá Thiên.

"Cái gì!!" An Lâm há to miệng, bị sốc.

Đôi mắt màu đỏ của Cổ Long Đế nhìn An Lâm, giọng điệu không tốt nói: "Còn có thể ăn giấm chua của ai, tất nhiên là ăn giấm chua của cậu."

"Ghen, ăn giấm chua của ai cơ?" Vẻ mặt An Lâm mờ mịt.

Không đúng, phải nói là, hắn trở thành tình địch mà Tuyết Nhan tưởng tượng ra?

Cô em gái này bình thường nhìn rất lạnh lùng, nhưng xem ra, trong lòng lại mang ngọn lửa nóng bỏng với Trần Trần.

An Lâm đột nhiên có thêm một số suy nghĩ trong lòng.

Cái vị Trần Trần thường xuyên xụ mặt này lại rất chiều Tuyết Nhan, nếu như có thể tác hợp cho bọn họ...

Tự dưng cảm giác có vẻ khá được.

Cổ Long Đế mang theo An Lâm đi dạo xung quanh Ánh Sáng Vĩnh Hằng.

Cô mặc một chiếc long bào màu sắc rực rỡ, thắt lưng quấn quanh vòng eo thon thả tinh tế, bộ ngực cao vút, dáng người cao gầy đầy kiêu hãnh, đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện dưới long bào xẻ tà.

Sừng rồng trên đầu tinh xảo giống như hồng ngọc, lại tương xứng với khuôn mặt thanh tú tràn đầy khí phách, khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn thêm một cái.

An Lâm có thể cảm nhận được, trải qua nhiều chuyện lớn, hơi thở của Cổ Long Đế ngày càng trầm ổn. Cô ấy không còn tràn đầy gai nhọn như lúc mới gặp mà đã trở thành đại tỷ với tư thế hiên ngang oai hùng.

Nhưng An Lâm biết không phải là gai góc của cô bị mài đi hết, mà là cất chứa một ngọn núi lửa trong cơ thể, một khi bùng nổ sẽ rất kinh khủng!

"Đây chính là võ trường thứ ba của bang Phá Thiên chúng tôi." Cố Long Đế chỉ vào một nơi rộng khoảng ba trăm dặm được quầng sáng giống như vỏ trứng bao lấy ở Ánh Sáng Vĩnh Hằng mở miệng nói.

An Lâm nhìn thấy bên trong đang có không ít đại năng cảnh giới Phản Hư đang diễn luyện pháp thuật Phá Thiên. Trên đỉnh quầng sáng còn có một chữ "Thiên" rất lớn được dùng năng lượng của nước để tạo thành. Có không ít đại năng Phản Hư đang dùng pháp thuật Phá Thiên đánh vào cái đỉnh.

"Đa số những người ở võ trường thứ ba đều là đại năng Phản Hư tư chất bình thường, chỉ khi nào phá được chữ "thiên" ở trên đỉnh thì mới có thể thăng cấp lên tinh anh Phá Thiên tầng thứ hai." Cổ Long đế giải thích.

"Lợi hại thật, vừa vào cửa đã có thể tiến hành việc luyện tập mô phỏng phá thiên rồi." An Lâm vô cùng ngạc nhiên, hắn có thể cảm nhận được ở trên cái lồng chụp kia còn có một luồng năng lượng tương tự như thiên lực.

Cổ Long Đế vươn tay chỉ về phía cái lồng chụp nói: "Chỉ khi nào phá vỡ được cái lồng chụp đấy thì mới có năng lực làm bị thương thiên nhân tộc cấp bậc Thiên Khải được.

An Lâm gật đầu.

"Thành viên yếu nhất của bang Phá Thiên chúng tôi cũng đã là cảnh giới Phản Hư, người có thể phá vỡ được cái lồng chụp kia tính ra cũng chiếm tám phần." Cổ Long Đế cười nói: "Những người mà Tứ Cửu tiên tông mang đến cho tôi dạy đều có thể đánh vỡ cái lồng chụp kia."

An Lâm mỉm cười: "Cũng may không phụ công sức dạy dỗ của cô giáo Cổ Long Đế."

Cổ Long Đế cười: Trò hay còn ở phía sau, tiếp theo, tôi sẽ mang cậu đi xem lực lượng trụ cột của bang Phá Thiên chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận