Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1880: Đại chiến Long tộc

Hệ hằng tinh Thanh Long.

Đế chế Hằng tinh hệ tổng cộng có một trăm sáu mươi mốt hành tinh.

Hành tinh có thể sinh sôi đến mười tám cái làm cho ai nấy đều kinh ngạc.

Lúc này, trên Băng Cực Tinh băng tuyết quanh năm.

Cự Long Băng Sương với dáng vẻ rồng phương đông đang kêu rên.

"Nhanh! Chạy nhanh! Tiến vào trận chuyển đổi không gian, rút về chủ tinh Long Tuyền. Một con rồng màu trắng thân dài đến hàng ngàn trượng khoác bộ giáp xanh, miệng phà ra lực lượng cực hàn, lớn tiếng gầm thét bằng âm thanh đủ để truyền khắp thiên địa.

Khoảng mười vạn Băng Sương Long đồng thời bay về phía cột sáng màu trắng phóng lên trời nơi dãy núi xa xa.

Đằng sau chúng, mặt đất không ngừng chấn động, có đến hàng triệu man thú thân hình to khỏe, bề ngoài giống như Hắc Tinh Tinh, thân cao cũng phải mười trượng đang gia tăng tốc độ truy kích.

Đây đúng là một trận đại chiến làm chấn động toàn bộ tinh vực.

Thật sự phải liều chết chiến đấu, phần thắng của Băng Sương Long quá ít, bọn họ chỉ còn cách rút lui.

Bọn chúng không những có tốc độ cực kỳ nhanh, mà còn có khả năng kéo dài cổ, như một loại dây thừng quấn chặt lấy cơ thể Băng Sương Long, sau đó từ từ cắn xé, truyền chất độc vào rồi giết chết nó.

Mặc dù sức mạnh mỗi một Băng Sương Long có thể áp chế được đối phương, nhưng số lượng đối thủ quá lớn như vậy thì cũng không chống đỡ nổi! Hơn hai mươi triệu man thú điên cuồng lao tới, nhưng Băng Sương Long chỉ còn hơn năm trăm nghìn, vậy tính ra một con Băng Sương Long phải đấu với bốn mươi con dã thú thì mới được...

Bọn chúng rơi vào cảnh tượng thảm khốc như thế nhưng vẫn liều mình tiếp tục chạy.

Trên tinh cầu này ngoại trừ nó, còn có ba vị Chân Long cảnh giới Hợp Đạo, nhưng đều tử trận trong trận chiến trước đó rồi. Những con Băng Sương Long này đã là những sinh linh cuối cùng trên tinh cầu này.

Man thú Hắc Tinh Tinh hung tợn này cầm các loại binh khí tỏa ra ánh hào quang, tay chân cùng băng băng trên mặt đất, động tác thật nhanh nhẹn, đuổi theo ngay phía sau Băng Sương Long, không chút do dự mà dùng binh khí chém thẳng vào Băng Sương Long.

"Nhanh! Cố gắng kiên trì thêm mươi vạn dặm nữa thôi! Trước mắt chính là đại trận chuyển đổi không gian rồi!" Nguyên soái Băng Sương Long Côn Cổ, vung vẩy cơ thể mấy ngàn trượng vừa to lớn vừa đầy rẫy vết thương, hét to chỉ huy đại quân tiến lên.

Ngoại trừ hàng triệu man thú tinh tinh kia, còn có gần mười triệu con man thú với nửa thân dưới là chân nhện, nửa thân trên là ba thân rắn khoác lớp vảy cứng đang vặn vẹo vòng eo, truy sát Băng Sương Long.

Từng con Băng Sương Long bị đánh trúng, cơ thể trọng thương, máu tươi văng tung tóe.

Cuộc chiến giữa Hoang Cổ tộc - một trong tam đại tộc của tinh vực và tộc Thanh Long Thánh Thú!

Một thiên thạch khổng lồ đỏ au không gì sánh bằng từ trên trời rơi xuống.

Trên bầu trời còn có mấy triệu Dực tộc khí tức mạnh mẽ, cản đường Băng Sương Long.

Nơi rơi xuống lại là vị trí của nguyên soái Băng Sương Long Côn Cổ.

Hắn là người mạnh nhất của Băng Cực tinh lại sở hữu tu vi Hợp Đạo hậu kỳ.

Ngay trên đường mà Băng Sương Long tháo chạy, đột nhiên xuất hiện hỏa vân đầy trời.

Sức mạnh kinh hoàng giáng xuống đập lõm cơ thể Côn Cổ.

Đó là một con tinh tinh đen toàn thân bao phủ trong ngọn lửa màu đỏ thẫm, trong tay còn cầm một cây gậy vật phẩm cấp thần đang mạnh mẽ lao về phía Côn Cổ.

Cũng ngay lúc này, một lần nữa từ trên trời rơi xuống vô số tia sáng trắng sắc bén, bao trùm khu vực bán kính một trăm dặm, giống như Thần Phạt Thiên Kiếm, chém hàng vạn Băng Sương Long chạy ở phía trước thịt nát xương tan.

Ngọn lửa bên ngoài thiên thạch ngay lập tức bị dập tắt, ngay cả tốc độ rơi cũng có thể dùng mắt thường thấy được nó đang chậm lại, rồi cuối cùng ở nơi cách Cổn cổ chưa đầy một trăm dặm, tan tành thành vô số mảnh vụn.

Một con Thần Ưng mạnh mẽ thân cao vạn trượng lộ cái đầu ra từ trong biển sáng, thần sắc lãnh đạm nhìn những con Băng Sương Long đang chạy trốn phía dưới kia.

"A!!" Côn Cổ gào thét nhìn thiên thạch, khí tức cực hàn kéo ra một đường quỹ tích xanh thẳm trong không trung, xuyên thẳng vào thiên thạch với uy lực tràn đầy.

"Sao có thể..." Côn Cổ bị một phen chấn động, khí huyết công tâm, miệng phun ra một vũng máu tươi...

"Thanh Mộc Tinh đã bị tộc ta chinh phục rồi, Mộc Long tộc cũng đã bị tiêu diệt." Giọng nói của Thần Ưng vẫn lạnh nhạt hờ hững như đang nói một chuyện gì đó rất đỗi bình thường.

Sắc mặt của Côn Cổ đột nhiên tái nhợt hẳn ra: "Tiên Mạch Ưng của Hoang Cổ Tộc? Ngươi không phải đang ở Thanh Mộc Tinh sao"

Côn Cổ vẫn chưa kịp thở lấy hơi thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhảy ra từ thiên thạch vỡ vụn.

"Băng Sương Long tộc của Thanh Long chi mạch không còn là sự tồn tại cần thiết ở thế giới này nữa."

Giọng nói lạnh lẽo lúc ẩn lúc hiện từ trên trời truyền xuống.

Không biết từ lúc nào, không trung đã biến thành biển sáng thuần trắng, trong biển sáng có vô số thiên kiếm đang ngưng tụ treo ngược, rung động nhè nhẹ, quy mô to lớn khiến cho đại quân Băng Sương Long cảm thấy tuyệt vọng.

Phang!

Người đến hóa ra là hiện thân tồn tại của Hợp Đạo đỉnh phong.

"Ha... ha... ha..., Côn Cổ ngươi đã bị Hoang Cổ Thần Viên ta nhìn trúng, còn muốn chạy đằng trời?" Tinh tinh đen trên tay vẫn cầm cái chày, chân đạp lửa nóng đỏ đắc ý cười lớn.

Côn Cổ hét lên một tiếng, bị một lực quá lớn tấn công, rơi xuống đất.

"Ha... ha... ha..., đừng quá đau lòng, tộc Băng Sương Long các ngươi sẽ xuống bầu bạn với chúng nhanh thôi..." Vẫn là âm thanh lạnh lẽo, thâm sâu đó phát ra.

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một khoảng không đen ngòm.

Một sức mạnh hút xé khủng khiếp như là hố đen, nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh một cách điên cuồng.

Hố đen kinh hoàng đó cách Băng Sương Long quá gần khiến bọn chúng không kịp chạy trốn rồi bị hút vào khoảng không đem ngòm kia, đến tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng không kịp phát ra, thì toàn bộ cơ thể đã bị tan thành hư vô.

"Ố... máu của Băng Sương Long, đúng là mỹ vị..." Man thú Hợp Đạo đỉnh phon nửa thân dưới là các chân nhện, nửa thân trên là ba con rắn, từ trong bóng tối bước ra, mỗi bước đi đều khiến cho mọi thứ xung quanh bị bóng tối bao trùm, nuốt chửng tất cả.

"Hắc Uyên Ma Chu..." Khoảnh khắc Côn Cổ nhận ra sự xuất hiện của người mới đến, khuôn mặt toát lên vẻ tuyệt vọng.

Chỉ với ba vị Hợp Đạo đỉnh phong đã chặn đứng con đường phía trước của bọn chúng.

Không chỉ như vậy, phía sau vẫn còn hai thần thú cảnh giới Hợp Đạo đang truy đuổi.

Về phía bọn họ, chỉ có một mình nó là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo...

Trước mặt cường giả đỉnh cao, ưu thế cá thể mạnh mẽ của Băng Sương Long cũng bị nghiền nát không còn gì.

"Sự diệt vong của Băng Sương Long tộc cũng quá đơn giản rồi, Thanh Long bát đại tộc chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi." Hoang Cổ Thần Viên tay vẫn cầm chày, ha ha cười lớn.

Cổn Cổ lạnh lùng đáp trả: "Nếu như Thanh Long đại nhân còn sống thì ngươi có dám nói như vậy không?"

"Ha...ha...ha... Thanh Long là cái thá gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một lão quái thú già yếu mà thôi, nếu như hắn dám đứng trước mặt ta thì ta cũng đánh cho đến khi hắn gọi ta một tiếng bá chủ mới thôi!" Hoang Cổ thần Viên xoay xoay cây gậy trong tay, gương mặt lộ rõ vẻ ngạo mạn.

Dù sao Thanh Long cũng chết rồi, có ba hoa thế nào đi nữa cũng chẳng sao cả.

"Khốn nạn! Người dám nói những lời điên cuồng như vậy, ta không cho phép ngươi khinh bạc Thanh Long đại nhân!!" Một con Cự Long Băng Sương Phản Hư đỉnh phong không thể nhẫn nhịn được, gầm thét lao về phía Hoang Cổ Thần Viên.

"Thiên Liên! Bình tĩnh!!" Sắc mặt Cổn Cổ có sự thay đổi nhanh chóng.

Lúc này, cây gậy của Hoang Cổ Thần Viên đã đâp vào Cự Long Băng Sương đang lao tới rồi.

"Oành!"

Cây gậy xé nát thần đạo của đối phương một cách thô bạo, nghiền cơ thể của Cự Long Băng Sương thành thịt băm.

"Hứ! Rác rưởi." Hoang Cổ Thần Viên thu lại cái chày, gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Long tộc đang giận dữ xung quanh, lạnh lùng cười: "Còn ai dám xông lên nữa?"

Ngay lúc tất cả Băng Sương Long muốn liều mình xông lên quyết tử một phen thì...

"Xoẹt!"

Trong hư không đột nhiên xuất hiện vết nứt.

Một luồng ánh sáng đến chói mắt xuyên qua, trên mặt đất xuất hiện hai hình bóng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận