Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1885: Thổ lộ ra tình cảm trong lòng

Khát vọng của tiểu hắc long kia vô cùng nhân tính hóa, hoàn toàn không giống với những thánh thú còn lại.

Chu Tước Thánh Hỏa cao ngạo không kiềm chế được, Tiểu Huyền Vũ và Tiểu Bạch Hổ ngơ ngơ tỉnh tỉnh, đều không có khát vọng được ra ngoài. Chỉ có tiểu hắc long, kẻ chủ đạo đứng sau mằn đen mở ra hàng rào phía sau đại lục Thái Sơ, đang kiên trì không ngừng va chạm vào khí hải.

An Lâm cảm thấy rất hứng thú với hành động của tiểu hắc long.

Hắn không biết tiểu hắc long chạy đến Long Tuyền tinh có đạt được trợ giúp gì không, nhưng nếu như có thể để cho tiểu hắc long thoát khỏi thân thể của hắn, thì hiển nhiên đây là kết quả tốt nhất rồi. Suy cho cùng, hắn cũng không muốn thân thể của mình thật mang thai một con tiểu hắc long.

Luồng mây mù mang màu sắc rực rỡ là một huyễn trận.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan theo đám Côn Cổ đi thẳng một đường về phía trước, mây mù rực rỡ tự động tách ra thành hai nửa.

Rất nhanh, một cái thế giới kỳ dị lập tức hiện ra ở trước mặt bọn họ.

Bầu trời trong suốt, cây cối vừa cao vút vừa khổng lồ tựa như cột chống trời, tất cả sinh linh Long tộc với hơi thở mạnh mẽ quanh quẩn ở trên bầu trời, nuốt mây nhả khói.

Có hàng ngàn hàng vạn cách để báo đáp ân tình, coi như là đối phương có ân với bộ tộc Thanh Long, cũng không cần lựa chọn phương thức này để báo đáp chứ? Đến lúc đó, sau khi Hứa Tiểu Lan tiến vào Long Đạo trì, đạo cảnh không hề tăng lên và cũng chẳng lĩnh hội được gì, vậy thì quá khôi hài rồi, tương đương với việc lãng phí một cái cơ duyên cực kỳ quý giá.

Nơi này là địa bàn của Thanh Long, cho dù đối phương có là đại lão cảnh giới Sáng Thế thì thế nào chứ, nó tự có cách có thể trấn áp được đối phương.

Thánh Kim há miệng, cuối cùng vẫn phải ngậm miệng lại.

"Mời hai vị đạo hữu đi theo chúng ta." Thánh Kim cất giọng nói với An Lâm và Hứa Tiểu Lan, mặc dù mặt không đến mức lộ vẻ chán ghét, nhưng cũng không có vẻ khách khí như lúc trước.

"Dẫn cô gái loài người này tiến vào Long Đạo trì?" Mặt Kim Long liền biến sắc, tràn đầy khó hiểu nhìn Hứa Tiểu Lan, "Mặc dù cô có được hơi thở của Long tộc chúng ta, nhưng cô vẫn là một con người... Từ huyết mạch mà nói, cô còn chưa có tư cách..."

Chiếc hồ rộng khoảng ba trăm vạn mẫu, liếc mắt nhìn không thấy tới cuối, tựa như một bờ biển rộng lớn.

Một chân long toàn thân chói lọi ánh kim, rơi xuống từ phía trên khoảng không, mang lạc một đám mây hà, thần quang mênh mông cuồn cuộn, vẻ mặt cực kỳ cung kính, cúi đầu nói với mọi người: "Thần thủ hộ Bách Tuyết và Xích Vũ tôn kính, các ngài gọi ta tới vì chuyện gì?"

Thánh Kim dẫn theo đám người An Lâm đi thẳng một đường về phía trước, khi đi gặp được không ít sinh linh Long tộc cường đại, bọn họ đều cung kính hành lễ với Thánh Kim, hiển nhiên địa vị của Thánh Kim ở trong bộ tộc Thanh Long cũng rất là cao.

"Câm mồm!" Bách Tuyết đột nhiên quát to ngắt lời Kim Long, " Mặc dù ngươi chịu trách nhiệm quản lý Long Đạo trì, nhưng đừng quên, Thanh Long đại nhân không có ở đây, chúng ta là thần thủ hộ, chúng ta có quyết hạn cao nhất!"

"Thánh Kim, ta muốn đưa cô gái loài người này vào Long Đạo trì." Xích Vũ chỉ vào Hứa Tiểu Lan nói.

Nghĩ tới đây, Thánh Kim liền không thể không lắc đầu, chỉ cảm thấy hai vị thần bảo hộ này càng sống càng thụt lùi, thế mà lại đi làm chuyện hồ đồ như thế, mà hơn thế là vị thần thủ hộ cuối cùng của Thanh Nguyên Giới Long, cũng không quản bọn họ.

Vô số rồng phương Đông với nhiều màu sắc khác nhau đang chơi đùa du lượn trong hồ, cứ như là một cái hồ bơi khổng lồ của Long tộc vậy.

Nó nhìn thoáng qua Hứa Tiểu Lan, trong lòng tràn đầy vẻ khinh bỉ và bất mãn, nhường cơ hội tiến vào Long Đạo trì trăm năm mới có một lần cho một con người có huyết mạch tạp nham, đây thật sự là sỉ nhục bộ tộc Thanh Long.

"Long Đạo trì ở chỗ sâu của hồ nước, các ngươi đi theo ta."

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới một cái hồ lớn màu bích lục tựa như như bảo thạch.

Mặt trời treo cao trên bầu trời, xuyên qua mây mù màu sắc rực rỡ, chiếu rọi xuống tạo thành ảnh ngược trên mặt hồ, thế mà lại xuất hiện hàng ngàn hàng vạn cái mặt trời nhỏ, tựa như một khay ngọc kim sắc, bồng bềnh lay động trên mặt nước xanh bích, thoạt nhìn cực kỳ mỹ quan tráng lệ.

An Lâm nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, thấy gương mặt cô ửng đỏ, có phần kinh ngạc nói: "Em không sao chứ?"

Hứa Tiểu Lan cảm giác máu trong toàn thân đang xao động, thân thể có loại cảm giác ấm áp như được ôm ấp bao bọc, cực kỳ sướng khoái, cực kỳ thoải mái, cực kỳ có cảm giác an toàn.

An Lâm không nhịn được kéo khóe miệng ra, đây đâu giống như không có chuyện gì!

Côn Cổ, Xích Vũ, Bách Tuyết, cũng phóng lên cao với động tác ưu nhã, sau đó rơi xuống trong hồ.

Nhưng trong lúc bất chợt, một cái thân thể yểu điệu mềm mại chợt đánh về phía hắn.

Thánh Kim phóng thân thể lên cao, biểu diễn tràng cảnh giao long vào biển.

An Lâm: "!!!"

Gương mặt của cô gái áo xanh đỏ bừng, hai cánh tay tuyết trắng thon dài vòng quanh cổ An Lâm, môi đỏ mọng ướt át ghé vào lỗ tai hắn khẽ thở ra hương thơm thanh mát như lan.

"An Lâm... Ôm chặt em...!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đứng ở trên cục gạch đen, cũng lao vào trong hồ nước xanh biếc, một đường nhanh chóng lặn xuống.

Người bình thường sao có thể có biểu hiện như thế được, em nói thế lại càng khiến anh lo lắng hơn đấy em có biết không hả?

Bách Tuyết thấy dáng vẻ của Hứa Tiểu Lan, bèn lên tiếng giải thích: "Hứa Tiểu Lan có dáng vẻ thế này, thật ra là bởi vì huyết mạch bị chân ý đạo cảnh trong Long Đạo trì ảnh hưởng, bắt đầu từ từ buông thả ra huyết mạch bản năng cùng với dục vọng trong nội tâm, thế nên không cần lo lắng."

An Lâm nghe thế thì cũng an tâm.

"Ừm..." Cô thoáng rên rỉ một tiếng đầy yêu kiều.

Hứa Tiểu Lan lắc đầu, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đỏ hồng đến mức kiều diễm ướt át, âm thanh mềm yếu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm giác... cảm giác... chính mình như sắp bay lên rồi..."

An Lâm thấy cái dáng vẻ này của Hứa Tiểu Lan thì sắc mặt có phần quái lạ: "Em thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Thật thoải mái... " Hứa Tiểu Lan vươn ra hai cánh tay, nhắm chặt đôi mắt, nũng nịu khẽ hừ thành tiếng rồi nói.

Đây là cái tiết tấu gì vật?

Thật sự không cần lo lắng hả?

Nhưng mà ta sợ lắm đó!

An Lâm cuồn cuộn cảm xúc, hai tay vẫn không tự chủ được mà ôm lấy thân thể lả lướt của cô gái trước mặt, đồng thời quăng ánh mắt hoài nghi mờ mịt về phía Bạch Long ở bên cạnh: "Bách Tuyết đạo hữu, đây là cái tình huống gì thế này?"

"Không phải là ta đã nói rồi sao? Hứa Tiểu Lan đạo hữu bị Long Đạo trì ảnh hưởng, đang buông thả ra dục vọng nội tâm. Như bây giờ thì cô ấy đang buông thả ra tình yêu đối với ngươi đấy." Bách Tuyết khó có khi lại nở nụ cười.

"An Lâm... An Lâm... " Hứa Tiểu Lan khẽ rủ rì, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.

"Này, ta nên làm gì bây giờ?"

An Lâm có phần không chịu đựng được nữa rồi, hắn cảm nhận được vóc người có lồi có lõm của Hứa Tiểu Lan, mùi thơm thanh u của cơ thể cùng với nhiệt độ nóng bỏng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Vóc người của Hứa Tiểu Lan vốn rất tuyệt vời, cô cứ dán chặt lấy thân thể An Lâm, trên dung nhan tuyệt đẹp tràn đầy những rặng mây đỏ làm say lòng người. Đôi mắt đẹp của cô cứ nhìn An Lâm với ánh mắt đầy tình si, như đang mong đợi cái gì đó, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể mà cảm nhận được rõ ràng...

Thế này thì ai mà chịu được hả???

An Lâm cảm giác dục vọng trong cơ thể cũng đang dâng lên.

Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế, quăng ánh mắt cầu trợ giúp về phía Bạch Long ở bên cạnh.

"Bây giờ cô ấy đang đứng ở thời khắc giải phóng huyết mạch, nếu mạnh mẽ áp chế rất không tốt, tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên..." Bách Tuyết dùng giọng điệu rất bình thản đáp lại ánh mắt của hắn.

"Thế thì, ta nên làm thế nào, mới có thể giải trừ trạng thái này của cô ấy?!" An Lâm gấp giọng hỏi.

Bách Tuyết nói: "Muốn giải quyết chuyện này thì cũng rất đơn giản thôi, 'làm' một phát là được rồi."

An Lâm: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận