Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1892: Tiểu Hắc Long bỗng cáu gắt

"Chuyện này..." Vẻ mặt Bách Tuyết hơi do dự.

Xích Vũ cười nói: "Được Long Tuyền Tinh thừa nhận chứng tỏ Hứa Tiểu Lan đạo hữu không có ác ý. Mà hai hậu duệ của đại nhân Thanh Long lại đi theo An Lâm, từ đó có thể thấy hắn cũng không có ác ý, chúng ta cho họ nhìn từ phía xa chắc cũng không có chuyện gì..."

Thực ra họ sẵn lòng nói chuyện với mấy người An Lâm lâu như vậy cũng vì nguyên nhân này.

Bách Tuyết suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu.

An Lâm bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: "Tiểu Lan, em còn muốn ngâm suối nước nóng không? Thực ra chúng ta có thể tiếp tục ngâm suối nước nóng, ngâm cho đã."

Thánh Kim nghe xong bị dọa tới mức toàn thân mềm: "Tha cho Long Trì đi! Sao cô không nhìn xem nó bị cô hấp thụ thành cái thứ gì rồi, nếu còn tiếp tục hấp thụ, nó sẽ thành đồ bỏ đi..."

Hứa Tiểu Lan che miệng cười khẽ: "Không cần căng thẳng như vậy, tôi sẽ không hấp thụ nữa đâu! Thực ra tôi đã đạt đến Chân Long viên mãn rồi, huyết mạch cũng đã mạnh mẽ đến mức không thể tiến thêm được nữa, tiếp tục ngâm Long Trì cũng không có tác dụng gì."

Sinh linh Long tộc nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm rất giống dáng vẻ khi sống sót sau tai nạn.

"Đây là vị trí long thủ, kiến trúc Tâm Nguyên Thanh Long." Bách Tuyết cất lời.

Xích Vũ: "Thần bảo vệ Xích Vũ."

Băng qua nhiều nơi vô cùng nguy hiểm, đi tới chỗ sâu nhất của Long Tuyền Tinh.

Bách Tuyết nói to với kiến trúc to lớn phía xa: "Thần bảo vệ Bách Tuyết."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng với hai vị thần bảo vệ đi về phía trước, trên đường gặp rất nhiều sinh linh Long tộc, vốn dĩ họ chỉ có lòng tôn kính với thần bảo vệ nhưng bây giờ cũng bắt đầu tôn trọng Hứa Tiểu Lan, địa vị của cô ở tộc Thanh Long đã tăng lên rõ tàng.

Ầm ầm...

Được hai thần bảo vệ đồng ý, An Lâm và Hứa Tiểu Lan vui vẻ cùng đi xem Tâm Nguyên Thanh Long, Côn Cổ và Thánh Kim giống như hai em trai nhỏ theo phía sau.

"Yêu cầu vào thần điện Thanh Long, tham quan Tâm Nguyên Thanh Long."

Không lâu sau, họ đã bay ra khỏi phạm vi thung lũng, tiến vào vùng đất đai mênh mông.

Hai tiểu Thanh Long cũng cố theo sát bên cạnh, vẫn cố chấp gọi An Lâm và Hứa Tiểu Lan là cha, mẹ. An Lâm cũng không bắt chúng đi nữa. Thực ra, cảm giác khi tay trong tay đi cùngTiểu Lan, bên cạnh có hai đứa trẻ gọi cha mẹ cũng rất kỳ diệu, có cảm giác ấm áp đặc biệt.

Ngay sau đó, tất cả Chân Long tự giác thu nhỏ bản thân, biến thành tiểu Thanh Long bình thường.

Bách Tuyết quẫy đuôi, chậm rãi bay vào cánh cửa đồng màu xanh.

Ở nơi sương mù là bầu trời, sấm chớp như biển, long châu là mặt trời, An Lâm nhìn thấy một công trình kiến trúc rất đồ sộ, bên ngoài tòa kiến trúc là Thanh Long kèm theo sấm chớp bay lên trời, cao đến mười nghìn trượng, vô cùng khí phách, vô cùng cương quyết, giống như giây kế tiếp nó sẽ xé rách bầu trời.

An Lâm cảm thấy biên độ va chạm giữa mình và Tiểu Hắc Long càng lúc càng lớn nó vô cùng hưng phấn.

Âm thanh của hai vị Chân Long Hợp Đạo đỉnh phong truyền khắp đất trời, thậm chí mạnh mẽ trấn áp vô số tiếng gào thét của sấm sét, biển cả điên cuồng.

Đỉnh của kiến trúc Thanh Long ngay dưới cằm rồng, cánh cửa đồng màu xanh chậm rãi mở ra.

Nhưng quan trọng là hắn cũng không biết làm thế nào để mở khí hải ra! Thứ này không giống An Kỳ Lân, tùy ý khơi thông một chút là có thể ra vào, chắc nó là một sinh mệnh, thông qua phương pháp đầu thai chuyển kiếp đặc biệt, chuyển đến sống trong khí hải của hắn, sau đó tự bao vây chính mình...

Cũng không phải là do An Lâm ngăn cản nó ra ngoài.

Khi An Lâm bước vào đại điện, va chạm trong khí hải mạnh hơn lúc trước gấp mười lần!

Tiểu Hắc Long như thể không nghe thấy lời An Lâm nói, nó vẫn ngây ngốc đập vào khí hải của An Lâm.

"Ông trời của ta... Đau đau đau..." An Lâm ôm bụng, cắn chặt răng.

"Ôi... Này con rồng ngốc kia, vừa nãy hấp thụ năng lượng của Long Trì một ngày một đêm cũng không ra, lần này sắp đến Tâm Nguyên Thanh Long, nếu ngươi còn không ra, ta sẽ không thèm quan tâm ngươi nữa." An Lâm bất đắc dĩ nói.

"Cha!"

"Bác..."

Lúc này Hứa Tiểu Lan đã phát hiện sự khác thường, vươn bàn tay trắng nõn dìu An Lâm, lo lắng hỏi: "An Lâm, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Loại nghị lực này còn trâu bò hơn cả Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, không đánh vỡ khí hải của An Lâm thì không chịu bỏ qua, An Lâm đành lặng lẽ chờ đợi, giống như khí hải bị đập vào không phải của hắn vậy.

Tiểu Hắc Long va vào rào chắn vô hình, đụng đến đầu rơi máu chảy vẫn điên cuồng đâm vào.

Đồ điên! Con rồng này bị điên rồi sao?

Sắc mặt An Lâm thay đổi, đúng lúc này cảm giác đau đớn kì lạ tuôn ra theo khí hải.

An Lâm còn rất muốn xách con Hắc Long này ra.

Giữa đại điện có một ngôi sao nhỏ, bên trên đặt một viên ngọc màu trắng ngà óng ánh.

Tiến vào cánh cửa đồng màu xanh, bên trong là đại điện có viêm long màu trắng đang bùng cháy.

An Lâm đi vào cánh cửa đồng màu xanh, vừa tò mò vừa mong đợi nhìn vào trong, lòng thầm hy vọng Tâm Nguyên Thanh Long có thể giúp ích cho Tiểu Thanh Long.

"Không có chuyện gì chứ?"

Ánh mắt của tiểu Thanh Long và Bách Tuyết cũng nhìn về phía An Lâm.

"Không có chuyện gì..." An Lâm ôm đan điền, cau mày, nói một cách khó khăn nói: "Dạ dày tôi không tốt, uống nhiều nước ấm sẽ không sao."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Chúng long: "..."

Một lão đại cảnh giới Sáng Thế mà dạ dày không tốt sao? Gạt ai chứ?

"Đi, chúng ta mau đi xem Tâm Nguyên Thanh Long!" An Lâm thúc giục.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đau đớn từ khí hải, giống như nội tạng bên trong đều nứt ra, muốn xé rách cơ thể hắn.

Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu thông điệp của Tiểu Hắc Long. Tiểu Hắc Long muốn nhìn thấy Tâm Nguyên Thanh Long, cảm nhận được rằng mình đang ở rất gần Tâm Nguyên Thanh Long khiến nó gần như rơi vào điên dại, nên mới điên cuồng va vào khí hải của An Lâm.

"Nhanh, nhanh cho tôi xem Tâm Nguyên Thanh Long!" An Lâm cố chịu đau đớn. thúc giục lần nữa.

Bây giờ chỉ là đau đớn tạm thời, chỉ cần nhìn thấy Tâm Nguyên Thanh Long, Tiểu Hắc Long có thể sẽ ngừng lại!

"Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng đi tìm rồng dẫn đường!" Bách Tuyết nói.

"Cái gì... Sao lại đi tìm rồng dẫn đường?" An Lâm sửng sốt.

Hứa Tiểu Lan đứng bên cạnh vỗ nhẹ sau lưng An Lâm, dùng lực lượng ấm áp làm An Lâm bớt đau nhưng đau đớn này được truyền ra từ bên trong, vô cùng mãnh liệt, ngoại lực căn bản không thể xoa dịu được.

An Lâm: "Cút!"

"Tôi mặc kệ chuyện này, tôi hỏi mấy người có thể nhanh lên hay không?"

An Lâm ôm bụng, thở hổn hển, vẻ mặt tái nhợt, chảy mồ hôi lạnh, nói.

Hứa Tiểu Lan thấy dáng vẻ của An Lâm cũng sốt ruột: "An Lâm, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, rất giống một dáng vẻ của loài người."

"Dáng vẻ gì?" An Lâm hỏi.

"Dáng vẻ phụ nữ có thai khó sinh." Hứa Tiểu Lan nói.

An Lâm: "..."

"Khó sinh?" Hùng Thanh Long vô cùng sợ hãi, lỗ mũi phồng lên.

"Ôi! Cha sinh em bé rồi!" Thư Thanh Long vui vẻ la lên.

"Là sinh em trai hay là em gái vậy?" Thư Thanh Long đến trước mặt An Lâm, vẻ mặt vừa tò mò vừa mong đợi hỏi.

"Rồng dẫn đường là loài có vị trí cao nhất trong tộc Thanh Long chúng ta, rất lợi hại! Chỉ khi được nó dẫn đường, chúng ta mới có thể thấy Tâm Nguyên Thanh Long!" Nhắc đến rồng dẫn đường Côn Cổ cũng không tự chủ được ưỡn ngực, có vẻ rất tự hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận