Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 190: Thiếu niên thiên kiêu bốn phương tề tựu đông đủ

Sáng sớm, trên bầu trời của đại học Liên hiệp Tu Tiên, từng dải lụa đủ màu sắc không ngừng bay phấp phới trên không trung.

Trên quảng trường có sức chứa lên đến gần một trăm ngàn người, trăm hoa đua nở, cây cối cao lớn thì lung lay thân mình trong gió, phía trên đó còn treo một tấm biển với hàng chữ "Hoan nghênh bạn bè khắp nơi về đây luận đạo".

Sinh viên từ năm mươi nghìn trường học đều đã tề tựu lại quảng trường.

Ngoài ra thì hơn mấy chục nghìn người gồm đại biểu thanh niên tới luận đạo và những nhân viên đi cùng Phật quốc, Điện Sáng Thế và cả vườn Địa Đàng cũng đều đến đủ.

Hôm nay, tâm trạng của An Lâm vô cùng tốt, không biết có phải là vì bữa cơm ngày hôm qua hay không nhưng mà nói chung là giờ toàn thân hắn đang tràn đầy năng lượng.

Đại hội Tứ Phương giao lưu luận đạo vẫn chưa chính thức bắt đầu, nên ba đại diện của Thiên Đình lúc này là hắn, Liễu Thiên Huyền và Vương Huyền Chiến đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau trên bục tranh luận.

Đại diện của Phật quốc gồm Thanh Tri, Thanh Ngôn và Thanh Tâm đang ngồi yên lặng ở trên bục tranh luận, có hơi nhắm hờ mắt lại.

Thế lực của Vườn Địa Đàng có ba người là Tuyết Lỵ Nhĩ, Áo Cách Tư và Á Sắt đang chìm đắm trong thánh quang, sắc mặt tự nhiên rồi mỉm cười nhìn những người đang có mặt trên quảng trường Thanh Thiên. Gía trị nhan sắc của ba người này vỗn dĩ đã cao rồi, hiện tại nụ cười lại mang theo vẻ tự nhiên thân thiện nên lại càng thu hút được vô số ánh nhìn.

Đừng nói tới việc các học sinh ở đây đều không có hứng thú với cái đội hình như vậy, đã vậy mấy nghìn tên tùy tùng của điện Sáng Thế cũng làm như không có chuyện gì mà ở đó ngoáy mũi rồi lại chơi đánh Đậu Đậu, hoàn toàn không hề có chút nhiệt tình nào cả.

Trong lòng hắn có chút buồn bực, nghiệm nghị nói: "Tôi chỉ là một sinh viên Dục Linh sơ kỳ mà thôi."

Hoàng Thiểm thì có vẻ đẹp trai hơn một chút, ngoại hình có chút giống với con người, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng rực, hiện ra vẻ sáng bóng của kim loại, hai mắt cũng có sắc vàng kim lóng lánh.

Khóe miệng An Lâm khẽ co giật, cái gì gọi là toàn lực với không toàn lực chứ? Toàn lực của tôi chính là như vậy đấy.

Hồng Đấu là một người vừa cao to, vừa thô kệch, ngực còn có hình một ngọn lửa đỏ rực, đôi mắt khát máu đỏ thẫm, vừa nhìn là biết đấy là tạo hình của nhân vật boss lớn phản diện hoặc là phái trừu tượng rồi.

"Yên tâm đi, có Vương học trưởng trợ giúp thì chúng ta chỉ cần bày ra tư thế chờ chiến thắng là được rồi." Liên Thiên Huyễn lấy cùi trỏ chọc chọc vào An Lâm, mặt mày vui vẻ nói: "Nhân lúc cuộc thi chưa bắt đầu, chi bằng chúng ta làm một ván đi?"

Thỉnh thoảng Tuyết Lỵ Nhĩ còn dùng ánh mắt không rõ ý nghĩ để lườm An Lâm, chiếc nhẫn màu xanh trong tay hiện lên một thứ ánh sáng quỷ dị.

Vương Huyền Chiến nghe vậy thì liền lộ ra bộ dạng tôi đã hiểu rồi, nói: "Được, nếu như bạn học An Lâm không muốn ra tay thì tôi đây đành múa rìu qua mắt thợ vậy, cố gắng biểu hiện tốt một chút mới được."

Đông Yến là một con yến vừa to vừa cao hơn Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu Cách Cách, đôi cánh của nó tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén, toàn thân phát ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo, nhìn qua thì thấy là người vừa lãnh khốc vừa vô tình.

Nói đến những người bị tất cả mọi người ghét bỏ thì không ai có khả năng vượt qua đại diện của điện Sáng Thế.

"Bạn học An Lâm, cậu sẽ dùng toàn bộ năng lực trong cuộc thi này chứ? Nếu cậu muốn suy nghĩ nghiêm túc thì tôi sẽ yên lặng đứng ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu." Vương Huyền Chiến nhìn An Lâm rồi nghiêm túc nói.

"Hừ, mấy vạn người mà cậu đã sợ đến như vậy rồi ư?" Liễu Thiên Huyễn nhìn An Lâm khinh bỉ, cầm lấy điện thoại bắt đầu tự mình chơi điện tử.

Tùy tùng của điện Sáng Thế cũng đều có ngoại hình kỳ lẹ như vậy, cảm giác giống như có một đám quái thú thành tinh có trí tuệ cao tới luận đạo vậy.

An Lâm khẽ thở dài một tiếng, những người đại diện khác như hắn có người thì giống như minh tinh đang thu hút fan, có người thì như hiền giả đang ngồi im thư giãn, rất nhiều anh tài khí phách.

An Lâm không biết nên nói gì nốt, đành đứng ở một bên cười rồi không nói gì nữa.

An Lâm nghe vậy lại càng hoảng sợ, lắc đầu liên tục nói: "Chị Liễu, trò chơi này có tính điểm đó, có mấy vạn người đang theo dõi chúng ta."

Ngoài ra, ngồi ở vị trí khách quý có một người mặc một cái áo đạo sĩ màu trắng, dịu dàng xinh đẹp, lông mày giãn ra giống như một tiên nữ bước ra từ trong tranh thủy mặc đang nhìn chằm chằm An Lâm.

Đương nhiên khi cuộc thi bắt đầu, lúc hắn bộc lộ tài năng thì lại không giống như vậy nữa.

Khi hai ánh mắt tiếp xúc với nhau thì tên Hồng Đấu đó còn ưỡn cái ngực cường tráng của hắn lên, ngọn lửa trước ngực như còn trở nên đẹp đẽ hơn.

Tuy Liễu Thiên Huyễn cũng rất đẹp, nhưng khi cô mà nhìn vào màn hình di động thì liền giống như một cô gái chơi đến quên trời quên đất, hoàn toàn không có nổi bật được chút đẳng cấp nào.

Ngay sau đó người đứng đầu của ba nơi còn lại là Tuệ Minh, Sư Vương và Phàm Na Toa cũng lần lượt đứng lên phát biểu đơn giản.

Mà bên Thiên Đình cũng chỉ có thể dựa vào nhan sắc của An Lâm mà chống đỡ thể diện thôi.

An Lâm cảm thấy cảnh tượng này cũng tương tự với cảnh tượng khi tổ chức Olympic ở trên Trái Đất, coi các thế lực lớn trở thành các quốc gia còn bọn hắn thì giống như các vận động viên đều muốn làm rạng danh tổ quốc của mình.

Bây giờ nói thì dễ nghe như vậy nhưng đến cuối cùng tất cả thanh niên đều thấy sợ hãi thì cái đó lại chẳng có một chút tác dụng nào, cho nên, mấu chốt vẫn là phải nhìn vào biểu hiện của thanh niên bốn phương mới được.

Những cái này chẳng qua chỉ là một vài hình thức khách sáo mà thôi, tất cả mọi người ở quảng trường cũng chỉ nghe qua loa mà thôi.

Về phần Vương Huyền Chiến, nếu nói về độ khí phách thì không thể sánh được với khí phách của đám người bên điện Sáng Thế kia, còn về giá trị nhan sắc thì lại không bì được so với An Lâm, ngược lại còn trở thành người bình thường nhất ở đây.

An Lâm: "..."

Đúng lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên: "Hoan nghênh tất cả mọi người đến từ Vườn Địa Đàng, Phật Quốc, Điện Sáng Thế xa xôi đã tới đây để tham dự đại hộ giao lưu, luận đạo bạn bè bốn phương tổ chức năm năm một lần. Chúng ta sẽ ở đây thi đấu, chứng kiến phong thái của thế hệ trẻ bốn phương..."

Với tư cách là chủ nhà nên hiệu phó Ngọc Hoa đã bắt đầu bài diễn thuyết của mình trước.

Bốn người ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán đài chính là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa của Thiên Đình, Sư Vương của điện Sáng Thế, Phàm Na Toa của Vườn Địa Đàng và Tuệ Minh của Phật quốc.

Hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện tên Thạch Đầu có hình hỏa diễm ở trước ngực đang nhe răng cười đối diện với hắn.

An Lâm đang cảm thấy vô cùng buồn chán thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng trở nên lạnh toát.

Cô gái khẽ nhỏ giọng nỉ non nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định: "An Lâm, lần này... tôi nhất định sẽ khiến cậu mất mặt."

Nội dung so tài được chia thành năm hạng mục gồm Pháp, Đạo, Ý, Sinh và Đoạt, mỗi một hạng mục đều có giá trị điểm khác nhau, đội đạt được số điểm cao nhất không những có thể đoạt được những giải thưởng vô cùng phong phú mà còn có thể làm rạng danh thế lực của mình, có thể dành được vinh quang cao nhất của Đại Lục.

An Lâm không muốn tham gia loại đại hội loận đạo này vì thực ra hắn thấy không tự tin với mình lắm, sợ rằng mình sẽ làm cản trở người khác.

Hơn nữa, đến lúc đó tự làm mình xấu mặt rồi thì không chỉ làm mất mặt trường học mà còn ném mặt mũi của mình ra tận bên ngoài thế giới Cửu Châu luôn, cái này thực sự rất đáng sợ.

Cuộc phát biểu nhanh chóng kết thúc, giao lưu luận đạo chính thức được bắt đầu.

Hạng mục thi đấu đầu tiên chính là "Pháp", chính là so tài trình độ cao thấp của pháp thuật mà người thi đấu sử dụng.

Tuệ Minh Bồ Tát đi về phía đài tỷ thí, lấy một tấm bia đá màu đen cực lớn từ trong chuỗi phật châu ra, chiều rộng của nó là khoảng mười trượng, cao tới trăm trượng, đứng vững trên đài cao.

"Đây là tấm bia đá kiểm tra trình độ pháp thuật, nó có thể phán đoán được cấp độ cao thấp của người thi đấu, tổng cộng được chia làm bốn cấp bậc là Thiên, Địa, Huyền và Hoàng. Nội dung của hạng mục thì "Pháp" này chính là yêu cầu thanh niên của thế lực bốn phương biểu hiện phong thái pháp thuật ở trước tấm bia cuộc thi. Cách tính điểm sẽ là sơ cấp Hoàng giai được một điểm, dần dần đến cao cấp Thiên giai sẽ là mười điểm."

Toàn bộ lời nói của Tuệ Minh Bồ Tát đều quanh quẩn ở xung quanh quảng trường Thanh Thiên, quy tắc này rất đơn giản, chính là để cho người thi đấu thể hiện loại pháp thuật mà mình đắc ý nhất, rồi dùng cái đó để phán đoán tư chất tự nhiên và tất cả giáo dục người đó nhận được.

An Lâm nhìn tấm bia đá màu đen cực lớn này, nó như có điểm giống với bức tường đỏ của Chu Tước tông, nhưng mà tấm bia đá này có thể xác minh được chủng loại, độ biến hóa phổ biến lại càng được gia tăng, cao cấp hơn.

Hắn thấy thế thì khẽ gật đầu, cảm thấy mình có thể vượt qua ải này một cách an toàn.

Dù sao thì hắn cũng có sát khí trời sinh trong người đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận