Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1907: Gay cấn tột độ

Hứa Tiểu Lan xinh đẹp đứng ở trên bầu trời, quan sát trận chiến trên mặt đất.

Năng lượng cuồng bạo chấn động, khiến cho mái tóc dài đen nhánh của cô hất lên, vạt áo xanh như bông sen xanh tỏa ra ở trên không, lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần.

Cô vốn định ở một bên giúp An Lâm chiến đấu, nhưng sau đó phát hiện An Lâm đánh rất thoải mái, rất vui vẻ, nếu như cô mạo muội trợ giúp như vậy, rất có thể sẽ làm hỏng hứng đánh nhau của An Lâm.

Hiếm thấy An Lâm đánh đến mức vui vẻ như vậy, Hứa Tiểu Lan đương nhiên sẽ không đi làm phá hỏng hứng thú của hắn rồi.

Cô chỉ cầm trong tay kiếm Long Tước, canh gác ở phạm vi Cương Sơn Tinh, canh chừng cho An Lâm.

Chỉ cần là sinh linh từ thần linh Sáng Thế trở xuống xông vào nơi đây thì giết chết không cần luận tội.

"Lách tách, lách tách, lách tách..."

Ngọc bội Thanh Long của Hứa Tiểu Lan đột nhiên lóe lên.

Hứa Tiểu Lan tràn đầy tự tin: "Tất cả tất cả nằm trong lòng bàn tay! Cũng không cần ta ra tay, An Lâm nhà ta có thể giải quyết tất cả!!"

Bách Tuyết không nhịn được mà hỏi: "Như vậy các ngươi không cần trợ giúp hả?"

"Bách Tuyết tỷ tỷ, không cần lo lắng cho bọn ta, ngươi không phát hiện sao, bây giờ ta nói chuyện với ngươi là trạng thái không nhanh không chậm..." Hứa Tiểu Lan nói.

Bắc Lạc Thiên Vương gần như có thực lực của người đứng đầu Linh tộc, một mình An Lâm có thể chống lại rồi sao? Thế giới này còn có người chống lại được bước chân của hắn sao? E rằng chỉ có các thánh thú ở thánh vị, mới có thể đè ép được hắn...

"Hứa Tiểu Lan đạo hữu, tình hình trận chiến của các ngươi và Bắc Lạc Thiên Vương thế nào rồi? Bọn ta đã phái tám Chân Long Hợp Đạo đến trợ giúp, nếu thực sự không được thì ngươi tự bạo thân phận Thủ Hộ Thần tộc Thanh Long!" Giọng của Bách Tuyết truyền đến từ trong ngọc bội, hết sức cấp thiết.

Hứa Tiểu Lan không phải là loại người độc ác không có tình cảm, không nỡ nhìn từng bằng hữu tộc Thanh Long chết trong trận chiến này.

Đây là tín vật Thủ Hộ Thần của cô, bình thường chỉ có giữa Thủ Hộ Thần mới có thể liên lạc với nhau.

"Không cần." Hứa Tiểu Lan nói.

Hứa Tiểu Lan nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, Bách Tuyết biết đối thủ là Bắc Lạc Thiên Vương cực kỳ nguy hiểm, bỏ vào bao nhiêu binh lực cũng dễ dàng bị diệt toàn quân, biết vậy vẫn sẵn lòng phái tám lực lượng chiến đấu đỉnh cấp tới trợ giúp, tâm ý này là thật sự xem cô là người nhà rồi.

Cô cầm lấy ngọc bội, mỉm cười nói: "Alo, chuyện gì thế?"

"Xì..." Bách Tuyết mang vẻ mặt khiếp sợ.

"Được rồi..." Bách Tuyết khẽ thở dài, vẫn dặn dò, "Các ngươi cẩn thận một chút, mỗi một thần linh Sáng Thế lúc đối mặt với bước đường cùng đều sẽ bạo phát ra sức mạnh kinh khủng khó có thể tưởng tượng được..."

"Hả? Đúng thật..." Bách Tuyết sững sờ, sau đó chần chờ nói, "Vậy tình hình bây giờ của các ngươi rốt cục như thế nào rồi?"

Điều này Hứa Tiểu Lan biết, lúc trước khi Thanh Nguyên Giới Long rơi vào bước đường cùng, không phải đã đập một vũ trụ về phía Thanh Long Lão Tổ sao?

Trên thực tế, cô chỉ là không ôm ấp hy vọng gì với Chân Long Hợp Đạo, sau khi hiểu được thực lực thật sự của Bắc Lạc Thiên Vương, cô cảm thấy trừ phi là Chân Long cấp bậc Thủ Hộ Thần tộc Thanh Long trợ giúp, bằng không thì tác dụng mà các Chân Long còn lại có thể mang đến thật sự không lớn, đến lúc đó không giúp được lại còn hy sinh vô cớ, như vậy thì thiệt thòi quá.

"Bách Tuyết tỷ tỷ, chờ tin tốt của bọn ta đi." Hứa Tiểu Lan cười nói.

Trận chiến đỉnh cấp nhất tinh vực không phải là chuyện đùa, dư âm của trận chiến khủng bố đến mức ngươi căn bản không thể biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, hóng chuyện vui vẻ một lúc thì xung quanh thành bãi tha ma rồi. Đúng, tình huống như thế này còn hóng chuyện nữa sẽ mất mạng!

Chúng nhìn thấy Bắc Lạc Thiên Vương và hai cường giả Nhân tộc di dời khu vực chiến đấu, từ ngoại vi Thiên Vân Tinh đánh một mạch tới Cương Sơn Tinh, liền biết cường giả Nhân tộc là người đại từ đại bi bảo vệ chúng sinh thiên hạ. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quyết định chạy trốn của chúng.

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, điều có thể làm chỉ là sử dụng trận Truyền Tống, mau mau chạy trốn, rời khỏi hệ hằng tinh đáng sợ này.

Lúc này, trên Thiên Vân Tinh.

Cuộc chiến đã tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ.

Sức mạnh cấp bậc đó mặc dù được Thanh Long Lão Tổ hóa giải, nhưng nếu như đổi lại thành một thần linh Sáng Thế có nhược điểm đối mặt, nói không chừng sẽ bị đập chết trước mắt.

Ầm ầm!!!

"Linh Năng, Vô Hạn Quán Xuyên!!"

Cả người Bắc Lạc Thiên Vương bao phủ trong đại dương hồn lực vô tận, sau khi cố gắng chống trọi một quyền của An Lâm, mặt lộ vẻ điên cuồng, linh thể cả người bành trướng, hai tay to khỏe kết ra thần ấn, nhanh như tia chớp mà đẩy lên bụng dưới của An Lâm, hồn lực tốc hành bản nguyên thúc giục, sau đó ầm ầm bạo phát!

Mấy trăm triệu sinh linh sợ bóng sợ gió, bắt đầu chạy trốn.

Giờ khắc này, Cương Sơn Tinh.

Tinh cầu được tạo thành từ nguyên tố chủ yếu là sắt thép.

Tinh cầu tràn đầy tự tin đối với thân thể mình, giờ đây đã thủng trăm ngàn lỗ.

Ngộ nhỡ hai người đánh nhau, lại trở lại Thiên Vân Tinh đánh nhau thì phải làm sao?

Bọn họ biết, đó là ánh sáng lập lòe do đại lão cấp bậc Sáng Thế tạo ra khi đánh nhau, năng lượng va chạm phải lớn thế nào mới có thể khiến cho bọn chúng ở cách xa như vậy vẫn cảm nhận được?

Thế này đâu phải là vì sao nhấp nháy, cảm giác như vì sao sắp nổ luôn rồi!

Từ Thiên Vân Tinh ngóng nhìn Cương Sơn Tinh, Cương Sơn Tinh lúc bình thường là một chấm tròn lớn màu bạc lớn hơn những vì sao bình thường khác một vòng. Nhưng bây giờ nhìn từ xa, chấm tròn lớn đang nháy điên cuồng, cảnh tượng này khiến cho chúng sinh run sợ.

Hồn lực bản nguyên màu xanh lam xuyên thấu qua bụng dưới của An Lâm, nối liền trời đất.

An Lâm không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đâm trúng nhanh chóng rơi xuống mặt đất sắt thép, vùi xuống mặt đất sắt thép, sau đó vẫn không ngừng bị vùi xuống, đè ép liên tục, tàn phá liên tục... Hồn lực bản nguyên của bầu trời giống như vô cùng vô tận, không ngừng đánh vào cơ thể của An Lâm, dường như muốn nghiền nát An Lâm như vậy.

Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm...

An Lâm bị Vô Hạn Quán Xuyên của Bắc Lạc Thiên Vương đánh đến mức xuyên qua cả tâm tinh cầu nóng rực của Cương Sơn Tinh, sau đó vẫn tiếp tục bị tấn công...

Mười vạn dặm!

Hai trăm ngàn dặm!!

Ầm!!

Thân thể của An Lâm bay ra từ một đầu khác của Cương Sơn Tinh.

Hai đầu của Cương Sơn Tinh đều bốc lên hồn lực màu xanh lam cuồn cuộn vô tận.

Nhìn từ đằng xa, giống như quả cầu màu xám bạc đột nhiên xuất hiện một cái kim màu xanh vừa dài vừa bé một phát xuyên tâm.

Đúng, toàn bộ Cương Sơn Tinh, đều bị Bắc Lạc Thiên Vương đánh xuyên rồi...

Cái bụng của An Lâm cũng bị đánh thành một hố, nội tạng bị phá không còn hơn nửa, máu me đầm đìa, nếu không phải có lực lượng Ngũ Hành chống lại sự xâm nhập và tấn công của hồn lực bản nguyên, thân thể hắn cũng sớm đã bị hồn lực kinh khủng phá hủy đến mức hình thần đều diệt rồi.

Bắc Lạc Thiên Vương thở hổn hển ở trên không, chiêu này hao phí không ít hồn lực của hắn.

Hắn dọc theo hang lớn của mặt đất, nhìn về nơi xa xôi, xuyên qua một đoạn của tinh cầu, khó khăn lắm mới chụp được bóng người của An Lâm, vẫn nhảy nhót tưng bừng...

Bắc Lạc Thiên Vương không khỏi tê cả da đầu, cái tên này, đỡ đòn như thế này sao?

Cho dù là sự tồn tại xác thịt vô địch như Cực Đạo Hầu Vương, trúng một phát Vô Hạn Quán Xuyên của hắn, cũng phải trọng thương chứ nhỉ?

An Lâm bay vòng quanh tinh cầu nửa vòng, cuối cùng cùng đến trước mặt Bắc Lạc Thiên Vương một lần nữa, cái bụng dưới bị nổ xuyên của hắn đã lành lại hết trong quá trình phi hành.

"Thật không hổ là sức chiến đấu cao cấp nhất trong tinh vực..."

"Ngươi lại có thể làm ta đau."

Vẻ mặt An Lâm nghiêm nghị nói.

Bắc Lạc Thiên Vương: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận