Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1910: Tinh cầu điên cuồng

Toàn bộ tinh cầu Cương Sơn đều thuộc quyền sử dụng tùy ý của An Lâm.

Quả thật Bắc Lạc Thiên Vương chạy trốn cũng khá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy được khoảng cách mấy trăm dặm, sắp sửa theo kịp tốc độ của ánh sáng rồi. Nhưng so với đường kính của tinh cầu Cương Sơn thì cự ly hắn bỏ chạy còn chưa được nổi 1%.

Mà sắt thép được phóng ra từ tinh cầu Cương Sơn có thể trong nháy mắt đâm ra được khoảng cách bằng một đường kính, điều này có ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa của nó chính là tinh cầu Cương Sơn có thể đâm ra đến hai mươi vạn dặm!

Bắc Lạc Thiên Vương chưa kịp chạy được một giây đồng hồ bỗng phát hiện sau lưng có đến mấy trăm thanh sắt thép nhọn hoắt đang đâm tới với tốc độ khó tin, mũi nhọn còn lóe lên ánh sáng màu tím của tinh lực nồng đậm, cực kỳ sắc bén. Nếu hắn không sử dụng sức mạnh thì thân thể chắc chắn sẽ bị đâm xuyên.

Mà phía trước hắn, chẳng biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện những mũi nhọn sắt thép chi chít dày đặc.

Những mũi gai nhọn này đều được hình thành từ những phần gập ghềnh nhô lên trực tiếp từ mặt đất của tinh cầu Cương Sơn.

Bầu trời, mặt đất, và cả bốn phía xung quanh đều xuất hiện vô số những mũi nhọn sắt thép.

Đúng vậy, Bắc Lạc Thiên Vương sử dụng bí pháp bỏ chạy đã hoàn toàn bị bao vây bởi sắt thép.

Bắc Lạc Thiên Vương giận dữ hét to, cố gắng phá vòng vây, hồn lực bản nguyên điên cuồng tuôn trào va chạm với những thanh sắt thép tinh lực phía trước. Hồn lực màu lam vừa hừng hực lại tinh thuần tựa như những con rồng gầm thét lao thẳng lên trên trời, xé rách thậm chí là hòa tan toàn bộ số sắt thép trước mặt.

Nếu như là sắt thép bình thường thì còn tốt, thế nhưng hết lần này tới lượt khác nó lại là sắt thép ẩn chứa tinh lực của cả một hành tinh...

"Nào nào nào, nếm thử đặc sản bản địa của tinh cầu Cương Sơn chúng ta, sắt thép tinh lực."

Dù sao thì đây cũng là sắt thép của cả một tinh cầu!

"Ấy ấy, Bắc Lạc lão đệ đừng đi vội thế, để cho tiểu đệ Cương Sơn của ta từ từ chiêu đãi ngươi cái đã nào."

Bắc Lạc Thiên Vương càng xông về phía trước thì lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn có cảm giác phía trước đang có một ngôi sao chỉ trực chờ hắn xông tới, nếu là một ngôi sao bình thường thì còn tốt, hắn đâm vào còn có thể khiến nó vỡ ra thành hai nửa, quan trọng là tiềm lực của ngôi sao này đều đã được An Lâm kích hoạt hoàn toàn, biết sử dụng cả tinh lực, điều này quả thực khiến cho người khác phải tuyệt vọng mà...

Đồng thời số lượng lần này còn gấp mấy trăm lần những đợt vây công trước đó, tổng cộng phải đến mấy chục tỷ tấn sắt thép ẩn chứa tinh lực phủ kín khắp bầu trời mặt đất, cho dù bất cứ người nào nhìn vào cũng đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

An Lâm đang điên cuồng điều khiển sắt thép trên mặt đất để bổ sung thêm vào chỗ sắt thép đã bị tiêu hao.

An Lâm đứng trên bề mặt của tinh cầu Cương Sơn, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay chuyển động, vận dụng sức mạnh quyền hành kim loại để vận chuyển tất cả lực lượng của tinh cầu Cương Sơn, vây khốn Bắc Lạc Thiên Vương.

Đây mới là hung mãnh rợp trời, trên trời dưới đất không còn chỗ trốn!!

Nhưng mà thế của rồng cũng sẽ có điểm cuối, còn sắt thép lại vô cùng vô tận.

Bắc Lạc Thiên Vương phá vây xông lên trước được khoảng mấy giây, độ dày của sắt thép tinh lực phía trước đã chồng chất đến hơn mấy chục nghìn mét, cúc hoa phía sau và sắt thép ở hai bên cũng đang điên cuồng đâm về phía trước, cực kỳ khủng bố.

Hai tay hắn vỗ vào nhau, lượng sắt thép vô tận lại một lần nữa lao về phía Bắc Lạc Thiên Vương với tư thái nghiền ép.

"A a a ...!!"

Những thanh sắt thép đã bị hủy diệt chỉ miễn cưỡng chiếm một phần ba số lượng sắt thép được bổ sung.

Rõ ràng hắn chỉ muốn chạy ra khỏi phạm vi của tinh cầu Cương Sơn để An Lâm không có cách nào mượn dùng lực lượng của tinh cầu Cương Sơn, không ngờ rằng ngay cả kế hoạch đơn giản nhất này hắn cũng không thể thực hiện nổi.

Sắt thép phía trước áp chế tuyệt đối khiến hắn càng lún càng sâu, càng bị vây hãm sâu hơn trước, số lượng sắt thép quá nhiều, tinh lực lại càng dễ dàng vây quanh hắn, đây mới thực sự là tuyệt vọng. Tinh lực vô cùng vô tận tuôn trào khắp xung quanh, đang trấn áp, đang hủy diệt, muốn phá hủy tất cả mọi thứ của Bắc Lạc Thiên Vương.

Cả bề mặt sắt thép đột nhiên lõm xuống, khiến hắn tiếp tục rơi vào bên trong tinh cầu Cương Sơn.

Mười vạn dặm!!

Ầm ầm!!

Bắc Lạc Thiên Vương tức giận gào thét không cam, hắn đường đường là Linh tộc tối cao thế mà lại bị kẻ khác dùng giọng điệu này để nói chuyện, đây quả thực chính là sỉ nhục một cách trắng trợn!!

Bắc Lạc Thiên Vương phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, thân thể bị ép cho rơi xuống với tốc độ cao.

"Kỹ năng tinh cầu trấn sát, sắt thép mai táng."

Hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận mạch đập của cả ngôi sao, một bàn tay quơ vào trong hư không.

An Lâm đứng trên bề mặt tinh cầu Cương Sơn, ở đó có từng ngọn núi sắt thép khổng lồ cao vút đến tận trong mây, thần hoàn của hắn cũng đang phóng thích ra ánh sáng thần thánh băng lãnh.

Hắn bị ép vào bên trong lòng đất.

Bắc Lạc Thiên Vương bị ép đến khu vực trung tâm của tinh cầu.

Khu vực trung tâm của tinh cầu Cương Sơn đều là sắt thép, xung quanh là tầng tầng lớp lớp sắt thép tinh lực đạt đến mười vạn dặm bị An Lâm không chế, hắn nên làm thế nào để đột phá đây?

"Bắc Lạc Thiên Vương, ta dùng lực lượng của cả một ngôi sao để chôn vùi ngươi, cũng đã xứng đáng với địa vị của ngươi rồi. Vốn dĩ còn cho rằng ngươi có tuyệt chiêu gì đó, không ngờ lại khiến ta quá thất vọng. Hiện giờ, mời ngươi chết đi thôi!" Giọng nói của An Lâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp sắt thép truyền đến, lạnh lùng hờ hững tựa như vị thần đang quan sát chúng sinh trên thế gian.

Mười nghìn mét, một trăm nghìn mét, một triệu mét...

Một vạn dặm, hai vạn dặm, ba vạn dặm...

Hắn vẫn tiếp tục bị đè sâu xuống dưới, cả linh hồn lẫn thân thể đều không chịu nổi gánh nặng mà run rẩy kịch liệt theo bản năng.

Bắc Lạc Thiên Vương trước đó đã chạy không thoát khỏi sự trấn áp của tinh lực sắt thép, hiện giờ thì lại càng không thể nào.

Vừa mới nói dứt lời, cả hành tinh liền chấn động kịch liệt, tất cả sắt thép đều

Một lượng lớn sắt thép như thế, lực lượng được sinh ra từ chúng phải khủng bố đến mức độ nào? Đây là điều vốn không thể nào tính toán được!

Càng đừng đề cập đến việc trong đám sắt thép này còn ẩn chứa cả tinh lực được nuôi dưỡng qua bao nhiêu năm tháng, ẩn chứa sức mạnh của cả vũ trụ này ở cấp bậc cao nhất!

"Một chiêu kích phát tất cả lực lượng tiềm ẩn của tinh cầu, Bắc Lạc Thiên Vương, ngươi chịu nổi không?"

Uỳnh!!

Tinh cầu Cương Sơn rung lên bần bật, sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường.

Sắc mặt An Lâm cực kỳ tái nhợt, không có lấy một chút huyết sắc, một kích mới vừa rồi quả thực đã hao phí quá nhiều sức lực của hắn, sức mạnh quyền hành chỉ có tác dụng dẫn đường, nhưng dẫn đường cho cả một hành tinh khổng lồ như vậy cũng cần phải có tinh lực cực kỳ lớn, vẫn cực kỳ tốn sức...

"Đây quả thực là lực lượng khiến cho mình thấy ngoài ý muốn... Loại trình độ này đã vượt quá sự tưởng tượng của mình rồi, hẳn là có thể giết chết được Bắc Lạc Thiên Vương hoàn toàn chứ?" An Lâm thở ra một hơi trọc khí, vận dụng quyền hành kim loại, muốn cảm ứng trạng thái của Bắc Lạc Thiên Vương.

Nói thực lòng, át chủ bài lúc đầu của hắn chỉ là thêm quyền hành vào để bùng nổ thêm đòn công kích bình thường của tinh cầu Cương Sơn mà thôi, có thể cảm ứng và đồng thời khống chế được tinh lực hoàn toàn là thu hoạch ngoài dự liệu của hắn.

Bắc Lạc Thiên Vương ném lại một câu nói ngoan độc, sử dụng tốc độ mà An Lâm không thể nào theo kịp điên cuồng bỏ chạy về phía xa.

"Ta nhất định sẽ trở lại!!!"

"Lần sau gặp mặt, chính là ngày tận thế của ngươi!"

Sau đó, hắn liền nhìn thấy Bắc Lạc Thiên Vương bay về phía phương hướng ngược lại hoàn toàn với hắn.

Hắn nghiêm túc đối đãi, đang muốn lao tới.

Sắc mặt An Lâm đại biến, đối phương bị điên rồi à, muốn liều mạng sao?

An Lâm còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, trong lòng hắn liền xuất hiện một nguy cơ vô hạn, nhanh chóng lao ra đến bề mặt tinh cầu.

"Xoẹt!!!"

Một luồng sáng màu xanh lam tựa như lưỡi dao chẻ trời sắc bén, phóng ra hồn lực khiến cho mọi người phải run sợ không thôi tung hoành mười vạn dặm, cắt đôi tinh cầu Cương Sơn vô cùng lớn bằng một nhát cực kỳ gọn ghẽ.

"Không ngờ ngươi lại có thể chém được cả hành tinh này?" An Lâm mở trừng hai mắt, trên mặt là vẻ khó thể tin nổi.

Ngay sau đó, một bóng dáng bay ra từ trong tinh cầu, hồn lực bản nguyên khắp toàn thân được thiêu đốt tựa như màu máu.

"A a a... An Lâm! Ngươi lại có thể khiến ta thiêu đốt thần hồn bản mệnh của chính mình!"

"Bắc Lạc Thiên Vương ta nhất định phải rút gân lột da ngươi! Tra tấn thần hồn của ngươi hàng tỉ tỉ tỉ năm!!"

Bắc Lạc Thiên Vương tóc tai bù xù, thất khiếu chảy máu, phóng lên tận trời với tốc độ cực nhanh.

Tinh cầu Cương Sơn lại rung động mãnh liệt.

Ầm ầm!!

Vào lúc hắn đang suy nghĩ miên man bất định.

Trong lòng An Lâm đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu như chuyển dời tinh cầu Cương Sơn này về, đến lúc giao đấu với Thiên Nhân tộc có thể biến tinh cầu này thành vũ khí, chẳng phải là rất trâu bò hay sao...

Sức mạnh quyền hành cũng dung hợp hoàn mỹ với tinh cầu!

Điều nằm ngoài dự liệu này rất trâu bò, hoàn toàn kích phát ra toàn bộ mặt điên cuồng nhất của một tinh cầu.

An Lâm đứng hình, nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Mẹ nó chứ, ngươi chạy trốn mà cũng có khí thế đến vậy sao?

Ta cũng đã suy yếu như này rồi, ngươi không nhân cơ hội cho ta thêm một đòn ư?

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ như vậy, bỗng đột nhiên hệ thống phát ra một tiếng 'Tinh tinh'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận