Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1912: Mạc Hải bi kịch

An Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Tiểu Lan, đứng vào trung tâm trận pháp truyền tống.

Truyền tống trận này cực kỳ lớn, có đường kính khoảng chừng hơn nghìn mét, tại những điểm nối quan trọng của trận pháp còn đặt 99 viên nguyên thạch năng lượng màu trắng sữa.

Một viên nguyên thạch tương đương với mười nghìn viên linh thạch.

Nói cách khác, năng lượng tiêu hao cơ bản trong lần truyền tống này đã lên đến gần một triệu viên linh thạch, càng chưa nhắc tới đến những nguyên liệu tiêu hao và các loại chuẩn bị khác nữa.

Đại trận được vận chuyển, không gian giới lực cực lớn khuấy động.

Chín mươi chín viên nguyên thạch phát ra ánh sáng rực rỡ, rất nhanh, An Lâm đã cảm nhận được sức mạnh không gian cường hãn bao phủ khắp toàn thân, đồng thời nhanh chóng xuyên thẳng về một địa phương khác bên ngoài.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi.

Biến thành một vùng hỗn độn.

"Tiểu Lan, em cho rằng anh là loại người sẽ tùy tiện gây chuyện kia sao?" An Lâm cực kỳ vô hại hỏi ngược lại.

Hắn cần phải có phong phạm cao nhân, không buồn vui thất thường vì sự biến hóa của vạn vật bên ngoài.

Nhưng tinh vực lại có thể xây dựng được con đường không gian ổn định giữa hai địa phương, điểm này đã cho thấy sự lợi hại cùng cực.

"..." An Lâm: "Được rồi, anh đồng ý với em, sẽ cố gắng hạ thấp tư thái chun chút."

An Lâm cũng cực kỳ đồng cảm gật đầu.

Hệ hằng tinh Chu Tước.

Nhưng đây không phải hỗn độn có nguy cơ bủa vây trùng trùng mà là hỗn độn có kết cấu cực kỳ ổn định, dường như có một loại lực lượng nào đó ngăn cách với dòng chảy hỗn độn.

Cực nam tinh vực.

Khoảng cách xuyên qua của con đường tốc độ cao trước mắt này chỉ nghe thôi cũng thấy rợn cả người, đây chính là từ cực đông tinh vực xuyên đến cực nam tinh vực, rốt cuộc khoảng cách nào dài bao nhiêu, An Lâm cũng không dám nghĩ.

"Đây chính là con đường cao tốc xuyên thẳng qua không gian sao? Bút tích lớn thật đấy." Hứa Tiểu Lan kinh ngạc cảm thán.

"Nhưng những thứ anh khiêu khích tới lại không phải người." Hứa Tiểu Lan nói.

Xung quanh hằng tinh khổng lồ bá đạo đang hừng hực thiêu đốt còn có tám hằng tinh khác cũng đang không ngừng rực cháy, chuyển động theo một quỹ đạo đặc biệt, tạo thành hệ thống quỹ đạo chín hằng tinh nổi tiếng khắp tinh vực.

"An Lâm, chờ đến lúc chúng ta qua đến bên kia nhớ chú ý giữ mình nhé, đừng nên quá xúc động rồi gây chuyện nữa." Hứa Tiểu Lan ngẫm nghĩ, lên tiếng dặn dò trước.

Trong hệ thống chín hằng tinh, lại có mấy trăm hành tinh đang chuyển động xung quanh.

Lãnh địa của tộc Chu Tước.

Nơi này được hằng tinh chính gọi là tinh cầu Chu Tước, lớn hơn những hằng tinh bình thường đến mấy chục nghìn lần, được coi một ngôi sao sáng nhất trong tinh vực, tên là tinh cầu Nam Cực.

Không chỉ mỗi vậy, tu vi thấp nhất của đám lao công cũng là cảnh giới Dục Linh, thực lực cao thì thậm chí có cả đại năng cảnh giới Phản Hư, tuy rằng thực lực của những sinh linh này mạnh mẽ nhưng điều giống nhau giữa họ chính là tất cả cùng đang ra sức làm việc.

Khắp nơi là lửa nóng cuồn cuộn, không khí bị nhiệt độ cao đốt cháy đến vặn vẹo.

Những tên giám sát Chu Tước tộc này hung hăng càn quấy, dường như chúng nó chính là sự tồn tại cao quý nhất, tùy ý đánh chửi những người lao công, nhóm lao công tuy tức giận mà lại không dám nói gì, chỉ có thể im lặng đào khoáng thạch, thì mới có thể duy trì kế sinh nhai.

Đương nhiên, đối với một vài sinh linh có chu vi cao thâm của tộc Chu Tước thì những vùng đất chết này lại là vùng đất thử luyện cực tốt.

"Đừng tưởng rằng ngươi là đại năng Phản Hư thì ta sẽ không đốt ngươi, trong mắt chúng ta, những sinh linh như các ngươi đều ti tiện giống nhau."

Xét về quy mô, hằng tinh chính của tộc Chu Tước lớn hơn rất nhiều hằng tinh chính của tộc Thanh Long, nhưng những hành tinh thực sự phù hợp để cho sự sống sinh sôi phát triển lại chỉ có ba, những nơi khác đều là vùng đất chết có khí hậu ác liệt.

Tuy trong lòng người đàn ông mặc áo bào đỏ nghĩ vậy, nhưng tay lại cầm cái cuốc được chế tạo đặc biệt cẩn thận từng chút một dùng sức mạnh Thần Đạo gõ lên bề mặt tinh khoáng trước mặt, trong lòng ngập tràn cảm giác bi thương.

Trên mặt người đàn ông loài người lộ ra vẻ nhục nhã, rõ ràng hắn chỉ mới thất thần ngửa đầu nhìn bầu trời một cái thế mà đã bị lửa đốt đến mông, đây quả thực chính là quản lý đầy bạo lực không chịu nói lý lẽ! Sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ hầm con chim ngu ngốc trước mặt này lên ăn!

Con Chu Tước có bộ lông màu vàng nâng cái đầu cao ngạo lên, nhìn xuống người bị nó đốt. Nó tên là Hoàng Mộc Tử, là giám sát cao cấp cảnh giới Phản Hư, chuyên môn phụ trách phun lửa trừng phạt những thợ mỏ Phản Hư không chịu dốc sức đào khoáng thạch.

Giờ phút này, trên một hành tinh màu đỏ lửa không hề thích hợp cho sinh linh sinh trưởng và phát triển.

"Hừ! Thằng ngu ngốc này, ai cho phép mày lười biếng?!" Một con Chu Tước với bộ lông màu vàng rít lên quái dị, há mỏ phun một cái, liền phun lửa vào trúng mông một con người.

Phía sau lưng người đàn ông mặc áo bào đỏ đột nhiên có lửa cháy, hắn á á hét thảm thiết, trên mặt đau đớn vặn vẹo, nhưng lại hưng phấn đến lạ thường.

Người này bị đốt một lúc lâu, sau đó mới dùng sức dập tắt ngọn lửa phía sau lưng.

Trên một dãy núi nhiễm sắc thái trong suốt phát ra ánh lửa đỏ có phần lớn các sinh linh có thực lực mạnh mẽ đang làm việc, nhưng lao công này đến từ đủ các loại tinh vực, có Linh tộc, có Tinh tộc, có Hoang Cổ tộc, có Ám Dạ tộc, Hôn Xà tộc, thậm chí ngay cả Nhân tộc cũng có luôn.

Từng sinh linh Chu Tước có viêm lực tinh khiết đứng bên cạnh giám sát, mỗi một người lao công đều có chỉ tiêu, nếu không đạt được chỉ tiêu thì sẽ phải bị chúng nó phun lửa đốt mông!

Sinh linh cảnh giới Dục Linh nỗ lực đào cả một ngày trời mới có thể đào được một kilogam. Cho dù đại năng Phản Hư ra tay, một ngày cũng chỉ có mấy nghìn kilogam, căn bản không nhanh được.

Họ đều đang đào một loại khoáng thạch màu đỏ có tên là 'Viêm tinh', loại khoáng thạch này nằm ở sâu trong sơn mạch, thậm chí còn gắn liền với hành tinh màu đỏ lửa, cực kỳ rắn chắc, muốn đào được nó lên vô cùng phí sức lực.

Có lẽ hắn chính là cái người xuyên không thê thảm nhất tinh vực rồi nhỉ?

Đường đường là đại năng Phản Hư thế mà lại luân lạc đến mức phải làm thợ mỏ.

Cũng không biết mấy người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Thượng Quan nghệ, Dương Viễn thế nào rồi?

Đúng vậy, hắn chính là bạn của An Lâm, Mạc Hải của Chu Tước tông!

Từ khi bị một luồng lực không gian khó hiểu hút vào trong thế giới này, hắn liền phải rời khỏi những người bạn, đáp xuống cái lãnh địa này của tộc Chu Tước.

Hắn cảm thấy bản thân mình được triệu hoán đến đây, bởi vì chiếc nhẫn của hắn đại biểu cho Chu Tước. Mặc dù trước đó chiến nhẫn này từng bị Chu Tước cướp đi, nhưng về sau Tiểu Lan vẫn cho hắn mượn tạm để lĩnh hội, ở một mức độ nào đó, có thể nói đây chính là tiên duyên của hắn!

Quả nhiên, Mạc Hải nhận được sự khoản đãi nhiệt tình của tộc Chu Tước, thậm chí còn được một vài con Chu Tước cao quý biến thành những tiểu thư xinh đẹp khiêu vũ cho hắn xem, đây quả thực chính là thiên đường mà!

Sau đó, Chu Tước đứng đầu tứ thánh tinh vực còn muốn đích thân gặp mặt hắn.

Đây quả thật chính là vinh dự lớn lao!!

Mạc Hải đã tưởng tượng đến việc chính mình sắp sửa nhận được truyền thừa chân chính của Chu Tước, trở thành đệ tử được thánh thú Chu Tước thương yêu nhất, từ đó đi đến tương lai huy hoàng đỉnh cao của cuộc đời.

Nhưng cuối cùng, hiện thực lại hung hăng cho hắn một cái tát.

Chu Tước bỗng nhiên khẽ hút chiếc nhẫn của hắn, hút đi thứ nào đó bên trong chiếc nhẫn, sau đó liền trở mặt ngay lập tức, bắt hắn sung quân đến khoáng mạch Viêm Tinh làm lao công...

Cả người Mạc Hải đều cảm thấy đờ đẫn.

Bị đưa đến nơi này làm lao công, chút phúc lợi này cũng không tồi, hắn phải biết quý trọng...

"A... Ha..." Mạc Hải vừa đau đớn lại sảng khoái rên rỉ một hồi.

Sau mỗi một lần chạy trốn thất bại, hắn chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận số mệnh, im lặng làm một thợ mỏ tại mỏ quặng.

Mạc Hải vừa cầm cái cuốc đào khoáng thạch trước mặt vừa rơi nước mắt. Gian nan vất vả tu đạo suốt mấy trăm năm trời, thế mà lại chỉ có thể làm thợ mỏ ở cái sơn mạch Viêm Tinh này... Mẹ nó đây là cái chuyện gì chứ?!

Nghĩ rồi lại nghĩ, Mạc Hải bỗng hơi thất thần.

Lúc này, một ngọn lửa nóng rực và tinh khiết đột nhiên bùng nổ trên cái mông của hắn.

Ầm ầm!!!

"Á á á...!!" Mạc Hải lại bị đốt.

"Làm gì mà ngẩn ra thế, tranh thủ thời gian làm việc đi, đồ đần!" Hoàng Mộc Tử tức giận nói.

Trên người Mạc Hải bị đốt nhưng lại không hề chủ động dập lửa, dường như đang tiếp nhận trừng phạt bằng cả thân thể lẫn tâm hồn, thái độ nhận lỗi cũng khá tốt, Hoàng Mộc Tử tỏ ra rất hài lòng.

Nhưng nếu như Hoàng Mộc Tử nhìn thấy được dáng vẻ hưởng thụ kia của Mạc Hải, chỉ sợ cũng sẽ không suy nghĩ như thế.

Mọi chuyện phát triển quá nhanh, cũng quá tàn khốc, khiến trái tim của hắn bị nát vụn đầy đất trong nháy mắt.

Đây là tình tiết phát triển quái quỷ gì không biết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận