Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1913: Ai tới cứu tôi với

Mạc Hải vốn dĩ đang cảm nhận năng lực chân ý của lửa từ bên trong ngọn lửa của người khác.

Người khác càng phóng hỏa đốt hắn, hắn càng có thể cảm nhận được thứ gì từ trong đó. Ngọn lửa đốt hắn có đẳng cấp càng cao thì hắn lại càng thoải mái. Ngọn lửa của cường giả tộc Chu Tước cực kỳ tinh thuần, đối với hắn mà nói đây chính là cơ hội cực tốt để tăng tiến hỏa diễm đạo của chính mình. Cho nên, cái kẻ quản lý cứ vừa nóng nảy là lại đốt người này nhận được sự yêu thích của Mạc Hải một cách khó có thể hiểu nổi.

Mạc Hải bị lửa đốt cũng không chủ động dùng năng lực để dập lửa, mà ngược lại còn để cho ngọn lửa tự tắt, thái độ thảnh khẩn nhận lỗi như thế cũng nhận được sự yêu thích của Hoàng Mộc Tử.

Có lẽ đây chính là đôi bên cùng có lợi nhỉ.

Mạc Hải tiếp tục ra sức đào khoáng, lúc nào muốn thoải mái một chút thì hắn sẽ cố ý phạm sai lầm.

Sau đó Hoàng Mộc Tử liền tức giận đốt hắn.

Hắn lại tiếp tục thỏa mãn, tiếp tục đào khoáng.

Đó chính là sự lặp lại có tính tuần hoàn.

Mạc Hải: "???"

"Giám sát trưởng Hoàng Mộc Tử, tôi vừa mới lại thất thần rồi." Mạc Hải đột nhiên hô lớn.

Trong lòng Mạc Hải bỗng hoang mang, có một lần hắn nhân lúc Hoàng Mộc Tử nhìn qua mà cố ý ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hai mắt vô thần, giả bộ ngẩn người.

Chẳng lẽ con chim tiện này lại muốn tước đoạt cả niềm vui thích duy nhất của hắn hay sao?!

Hắn bỗng phát hiện ra rằng có đôi khi hắn phạm sai lầm mà Hoàng Mộc Tử lại không hề đốt hắn.

Hoàng Mộc Tử cảm thấy hoang đường, ông đây đã không chủ động đốt ngươi thì thôi mà ngươi còn tự đi xin bị đốt?

Nhưng dần dần, mấy ngày trôi đi.

Hoàng Mộc Tử nghe thấy vậy liền giật mình, nhìn về phía Mạc Hải, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Điều này khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái!!

Mạc Hải bỗng phát hiện điểm không thích hợp.

Hắn không chịu nổi nữa rồi, vì sao lại không đốt ta? Chẳng lẽ Hoàng Mộc Tử đã phát hiện ra cái gì rồi ư?

Mạc Hải sợ đến ngây người, bày ra vẻ mặt vặn vẹo miễn cưỡng gượng cười? Hắn chỉ là thoải mái đến mức không chịu nổi nhưng vẫn bắt buộc phải nhịn xuống mà thôi!!

Hoàng Mộc Tử lại chỉ nhìn hắn một cái, im lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía những người khác.

Hoàng Mộc Tử thở dài sâu xa: "Nói thật lòng, ta cũng bị tinh thần của ngươi cảm động luôn rồi. Tuy rằng huyết mạch của ngươi thấp kém, đầu óc còn hơi có vấn đề, ngu ngu ngốc ngốc, nhưng thái độ làm việc biết kính trọng của ngươi, tinh thần đáng quý bị trừng phạt mà vẫn nở nụ cười để đáp lại kia, đáng được ta che chở mấy phần, thậm chí ta còn muốn tiến cử ngươi thành đại diện của đám thợ mỏ! Thợ mỏ điển hình!"

Trong lòng Mạc Hải đắc ý, ngoan độc nói, nếu ngươi không chủ động phát hiện ra lỗi sai của ta thì ta sẽ tự mình vạch trần lỗi sai của ta, như thế thì ngươi cũng nên đốt ta rồi chứ, nếu không thì sẽ khiến những thợ mỏ Phản Hư khác nghĩ thế nào đây?

Nó kinh ngạc nhìn Mạc Hải, đầu tiên là xem thường, sau đó lại đột nhiên cảm thấy đồng tình, giọng điệu nhẹ nhàng, lời đáp chân thành: "Mạc Hải này... Ta biết đầu óc của ngươi hơi có vấn đề, rất thường xuyên ngẩn ngơ thất thần, hơn nữa cũng thường xuyên mắc sai lầm... Nhưng thái độ nhận lỗi của ngươi là tốt nhất trong số những thợ mỏ ta từng gặp, lúc bị thần hỏa của ta đốt không chỉ không chủ động sử dụng năng lực dập tắt lửa của ta, mà thậm chí ngươi còn có thể bày ra vẻ mặt vặn vẹo miễn cưỡng gượng cười từ trong sự đau đớn cực hạn đó..."

Hoàng Mộc Tử phun ra thần hỏa nóng rực, thiêu đốt người đàn ông không biết tốt xấu trước mặt.

"Gì cơ?!" Hoàng Mộc Tử mở to hai mắt, mấy giây sau liền giận tím mặt: "Ngươi muốn chết!!"

Hoàng Mộc Tử hành hạ Mạc Hải một phen, sau đó mới hả giận rời đi: "Hừ! Nhân loại ti tiện, nếu không phải ngươi còn có giá trị lợi dụng thì ngươi đã sớm chết ở chỗ này rồi, tự thức tỉnh kiểm điểm lại bản thân cho ta!"

"Có phải rất ngạc nhiên hay không? Đừng khẩn trương, đây là đãi ngộ ngươi nên nhận được." Hoàng Mộc Tử nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà... Tuy rằng mình muốn rời đi, nhưng căn bản không trốn ra được..." Mạc Hải bó tay cảm thán: "Thứ mình phải đối mặt chính là tộc Chu Tước đứng đầu bốn đại tộc ẩn thế của tinh vực, chắc chắn chúng nó sẽ không cho thợ mỏ lao dịch rời khỏi tinh cầu này..."

Mạc Hải mở to hai mắt, nhìn Hoàng Mộc Tử bằng vẻ mặt khó tin.

Tất cả Hợp Đạo của Nhân tộc cộng lại cũng không nhiều được bằng Chu Tước tộc, không chỉ có vậy, Chu Tước tộc còn có cả một thần linh Sáng Thế. Loại thế lực cấp bậc này, làm sao loại người như Mạc Hải có thể khiêu khích được? E rằng cho dù có thần linh Sáng Thế tới thì cũng không thể nào cứu nổi hắn mất!

Ngay cả Chu Tước tông mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng hoàn toàn không thể nào so sánh được với đám quái vật khổng lồ này. Trong Chu Tước tông, trừ bỏ Hứa Tiểu Lan và An Lâm ra thì một tông môn có hai Hợp Đạo đã đủ để vênh váo khắp đại lục Thái Sơ rồi, nhưng ở nơi này, sinh linh Chu Tước tộc cảnh giới Hợp Đạo lại có đến mười mấy con...

Vừa nghĩ tới quái vật khổng lồ Chu Tước tộc, Mạc Hải liền cảm thấy tuyệt vọng.

"..." Mạc Hải: "Đồ ngu!!"

Mạc Hải nằm trên mặt đất, ánh mắt mê ly, thở hồng hộc.

Hiện giờ hắn đang trong hình thức thánh nhân, trạng thái vô dục vô cầu, cho nên liền muốn ngắm rất nhiều thứ.

Mặc dù cuộc sống hiện tại không tệ, nhưng vào thời khắc sinh tử tồn vong của Nhân tộc này, hắn thực sự không muốn lãng phí thêm thời gian ở nơi đây. Hắn muốn trở về tông môn, cùng kề vai chiến đấu với các đệ tử và trưởng lão trong tông môn...

Ầm ầm!!

Quả nhiên cuộc sống như thế này mới là những ngày đầy đủ, còn những cái khác đều là giả hết.

Mạc Hải cảm thấy cực độ thỏa mãn.

Mạc Hải kêu la thảm thiết bên trong ngọn lửa.

"Ai đó có thể cứu tôi? Ai cũng không thể cứu được tôi..." Mạc Hải nằm trên mặt đất, đờ đẫn nhìn lên bầu trời, toàn thân cháy sém thơm lừng, đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, thật muốn khóc.

Lúc này, một người đàn ông có mái tóc húi cua màu trắng và cơ bắp to khỏe khiêng phần Viêm Tinh của ngày hôm nay đi tới, chuẩn bị ăn một bữa cơm, nhìn thấy Mạc Hải nằm trên đất với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, hắn không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Hải: "Người anh em, đừng suy nghĩ những chuyện khác quá nhiều nữa, tộc Chu Tước quá mức vô địch, chúng ta không thể phản kháng được đâu, nên bớt suy nghĩ những thứ này đi, thành thật làm thợ mỏ là được rồi. Đào quặng đủ một vạn năm là chúng ta có thể được tự do, rất nhanh thôi!"

Nước mắt của Mạc Hải lại càng chảy nhiều hơn, đào khoáng một vạn năm...

Mẹ nó đây là cái chỗ quái quỷ gì chứ?!

Người đàn ông to khỏe vươn tay: "Trong tinh vực vô biên, Nhân tộc chúng ta vẫn quá mức nhỏ yếu so với Chu Tước tộc, cho nên hẳn là cần hỗ trợ. Tôi tên là Đạo Trí chân nhân, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"

Mạc Hải nhìn người đàn ông to khỏe vẻ mặt dữ tợn trước mắt, thực sự không có cách nào liên hệ được với cái tên Đạo Trí, nhưng hắn vẫn đưa tay ra: "Chào anh, tôi là Mạc Hải."

Đạo Trí nhìn Mạc Hải bằng vẻ mặt hiền lành.

Tuy rằng Mạc Hải này hơi bị thiểu năng trí tuệ một tẹo nhưng hắn thắng ở chỗ nhận được sự ưu ái của Hoàng Mộc Tử, chỉ với điểm này thôi cũng nên lợi dụng cho thật tốt, kiếp sống đào quặng sau này của hắn cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lúc hắn đang nghĩ như vậy.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Mặt đất đột nhiên truyền đến những tiếng chấn động.

Một trận pháp cực lớn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

"Hử? Đây là..." Mạc Hải nhìn về một phương hướng nào đó.

"Là truyền tống trận! Lại có sinh linh sắp sửa tới!" Đạo Trí khẽ hô.

Những thợ mỏ đang làm việc ở nơi này đều đưa mắt nhìn về phía truyền tống trận, có người trên mặt lộ vẻ đồng tình, cũng lại có kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Phàm là những sinh linh truyền tống đến tinh cầu Hồng Tước này, thứ nhất chính là làm việc, thứ hai là thăm viếng, thứ ba là du lịch thăm quan, nhưng bất kể là loại nào thì mọi chuyện cuối cùng sau khi kết thúc đều có xác suất cực kỳ lớn phải bị ở lại nơi này làm thợ mỏ, nói hay ho thì chính là giao lưu hữu hảo.

Có đến thì có về mà.

Nơi này đều bị nhóm sinh linh lợi dụng, đương nhiên nhóm sinh linh cũng phải đáp trả lại thứ gì đó rồi.

Mạc Hải cũng nhìn chằm chằm, trong lòng lo lắng không thôi.

Lần này lại là tên quỷ xui xẻo nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận