Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1914: Bình tĩnh, bình tĩnh

Ba sinh linh Chu Tước tộc khí tức mạnh mẽ đã tập trung xung quanh đại trận.

Trong đó có bóng dáng của Hoàng Mộc Tử.

Chúng nó đều là đại năng cảnh giới Phản Hư, đôi phó với những vị khách đến như này hoàn toàn không thành vấn đề.

"Cũng không biết kẻ tới là sinh linh cấp bậc gì, nhìn sóng dao động năng lượng của trận pháp này mãnh liệt như thế, có thể thấy sinh linh ghé tới cũng không hề bình thường." Con Chu Tước toàn thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lam u tối thản nhiên nói.

"Ha ha, mặc kệ hắn có lai lịch như thế nào, chỗ dựa ra sao, dù sao cũng sẽ không lợi hại được bằng Chu Tước tộc chúng ta, nếu như hắn không biết khiêm tốn, không biết gây chuyện, vậy thì bất kể là ai ta cũng có thể khiến nó trở thành thợ mỏ của tinh cầu Hồng Tước!" Một con Chu Tước có bộ lông sặc sở ngẩng cao đầu, cao ngạo nói.

Đúng vậy, bất luận đối phương có bối cảnh gì, dù sao cũng không thể nào lớn hơn được chúng nó!

"Hi vọng là đại năng cấp bậc Phản Hư, tốc độ khai thác viêm tinh vẫn quá chậm, chúng ta đang rất thiếu sức lao động." Hoàng Mộc Tử lộ ra vẻ mặt mong đợi.

Ba đại năng Phản Hư cũng đang hào hứng bàn tán.

Cô gái áo xanh có khuôn mặt xinh đẹp vượt xa sinh linh của phàm trần, khí chất cực kỳ cao quý thánh khiết, cô bước tới nơi này, đôi mắt sáng bỗng hơi chớp, khuôn mặt tràn đầy vẻ tò mò cũng có mấy phần cảm giác quen thuộc xa lạ.

Con Chu Tước tộc còn lại vẫn giữ nguyên vẻ trấn định.

Lúc Mạc Hải nhìn thấy khuôn mặt của hai người kia, dường như hô hấp cũng ngừng lại, hai mắt mở trừng trừng.

"Quái thật, sao ta lại không cảm nhận được cảnh giới của đôi phương, chẳng lẽ dùng bí pháp ẩn giấu tu vi đặc biệt ư?" Hoàng Mộc Tử hơi tò mò.

Giữa ánh sáng rực rỡ.

Thế gian thật sự có cô gái xinh đẹp đến vậy?

Xung quanh cũng có không ít sinh linh Chu Tước tộc cũng đang vây xem.

Nhưng tất cả những thợ mỏ Nhân tộc thì sợ đến ngây người, nói chính xác hơn thì là bị kinh diễm quá mức.

Hai bóng dáng cuối cùng cũng xuất hiện trong sự chờ mong của cả đám người.

Những thợ mỏ phía xa xa cũng vụng trộm nhìn về phía này, bao gồm cả Mạc Hải.

"Thế mà lại là hai nhân loại?" Trong lòng con Chu Tước lông sặc sỡ hơi giật.

Mạc Hải không kìm được hơi liếc người đàn ông vạm vỡ, chỉ bằng anh mà cũng muốn bảo vệ em ấy? Em ấy chỉ cần vung bừa một kiếm thì cũng có thể chém chết được anh đấy... Nhưng rất nhanh, trên mặt Mạc Hải lại có vẻ lo lắng.

Chàng trai mặc áo trắng có vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt trong veo có thần không ngừng đánh giá hoàn cảnh bốn phía, tựa như một đứa bé tò mò được đi tới một khu danh lam thắng cảnh mới lạ.

Sao An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại đến nơi này, tuy rằng thực lực của hai người họ rất mạnh mẽ, nhưng thứ phải đối mặt lại chính là Chu Tước tộc còn mạnh mẽ hơn, khủng khiếp hơn!

Dung mạo của cô gái xa lạ kia khiến họ kinh động như gặp người trên trời, đôi mắt hoàn toàn không thể nào rời khỏi chỗ cô.

"Ôi đậu... Tiên nữ kia, Đạo Tri tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy!" Người đàn ông vạm vỡ nhìn đến mức hai mắt nóng cháy, thì thào nói.

Ba con Chu Tước cảnh giới Phản Hư đã vây quanh An Lâm và Hứa Tiểu Lan, ngọn lửa phát ra trên thân nóng rực hừng hực đến độ khiến cả không gian cũng vặn vẹo theo, trên mặt nở nụ cười không hề có ý tốt.

Cảnh tượng cô gái áo xanh chủ động nắm tay đã khiến rất nhiều thợ mỏ Nhân tộc nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình. Thật không có thiên lý chút nào, vì sao một người đàn ông bình thường như thế kia lại nhận được sự ái mộ của tiên nữ đỉnh cấp thế này?!

"Lớn mật!!"

Đúng vậy, người vừa đặt chân tới tinh cầu Hồng Tước, chính là An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

"Đây cũng không phải vấn đề gọi hay không gọi nữa, bọn chúng đã mạo phạm Chu Tước Nữ Đế đại nhân, chúng ta phải phạt bọn chúng ở đây đào quặng một vạn năm!" Con Chu Tước toàn thân phát ra ngọn lửa màu u lam âm trầm nói.

Nếu như họ không chạy đi, sợ rằng cũng sẽ bị lôi đi làm thợ mỏ mất thôi!!

Hắn có thể làm gì được đây? Lập tức chạy tới thuyết phục bọn họ sao?

Mạc Hải ở phía xa gấp đến cuống cuồng, quả nhiên mọi chuyện vẫn phát triển theo cái hướng bết bát nhất.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Đây chính là vùng đất của Chu Tước tộc sao? Viêm lực thật nồng đậm." Hứa Tiểu Lan kinh ngạc cảm thán, đôi bàn tay trắng nõn nắm lấy tay An Lâm, cười nói: "Chúng ta từ từ dạo chơi thôi."

Ba con Chu Tước cảnh giới Phản Hư đồng thời tức giận kêu to.

Hoàng Mộc Tử tức giận đến độ toàn thân phát run: "Dám gọi thẳng danh hiệu của Chu Tước Nữ Đế!"

"Phải gọi là Chu Tước Nữ Đế đại nhân!" Oánh Thái rít lên chói tai.

"Ở cái địa phương khắc nghiệt này cũng chỉ có sinh linh có tu vi không tệ, mới có thể tùy tiện đi dạo chơi thôi." An Lâm cười cười, nhìn bốn phía: "Hơn nữa... Dường như chúng ta rất được hoan nghênh đấy."

"To gan!"

"Xin chào Oánh Thái đạo hữu, tôi là Hứa Tiểu Lan, đây là đạo lữ An Lâm của tôi, chúng tôi đến nơi này là vì muốn thăm hỏi Chu Tước Thánh Thú tôn quý." Hứa Tiểu Lan dường như không hề để ý đến giọng điệu lạnh lùng của Oánh Thái, vẫn trả lời cực kỳ khách sáo.

"Ta tên là Oánh Thái, là giám sát trưởng đám thợ mỏ của tinh cầu Hồng Tước. Thành thật khai báo, các ngươi đến lãnh địa của Chu Tước là muốn làm gì?" Con Chu Tước có bộ lông sặc sỡ dùng giọng nói êm tai nhưng lạnh lùng hỏi.

Giờ phút này, vẻ mặt của hai người đứng giữa trận pháp bỗng thay đổi.

Giữ mình, chúng ta phải khiêm tốn...

Phải tạo thiện cảm với lũ chim.

Trong lòng An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng thời hiện lên ước định trước khi tới đây.

"Thật xin lỗi, trước đó quả thật chúng tôi hơi lỗ mãng không cẩn thận mạo phạm đến Chu Tước Nữ Đế đại nhân, nhưng chúng tôi thực sự có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với Chu Tước Nữ Đế đại nhân, phiền ngài hãy đi thông báo một chút..." Hứa Tiểu Lan nở một nụ cười tươi, nói.

"Ha ha, Chu Tước Nữ Đế đại nhân là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp được sao?" Oánh Thái cười lạnh, nói.

Khóe miệng Hoàng Mộc Tử vểnh lên, giọng điệu châm chọc: "Con người luôn luôn tự cho là đúng, cho rằng chính mình rất quan trọng, cho rằng chính mình có tư cách nói chuyện ngang hàng với Chu Tước Nữ Đế đại nhân... Hạng người ngu xuẩn giống các người hiện giờ đã đang phải đào mỏ rồi."

Khuôn mặt Mạc Hải hơi giật giật, câu này là nói ta sao?

An Lâm nhìn Hoàng Mộc Tử đang hếch mũi lên đến tận trời, hắn cũng không hề kém ai, cảm thấy rất muốn hầm con chim này lên ăn, hắn chưa từng bị một tên cặn bã Phản Hư nào vênh mặt hếch hàm sai khiến?

Bình tĩnh, phải tỉnh táo.

Phải khiêm tốn, không được gây xung đột.

Lần này hai người họ tới đây là để chấm dứt nhân quả, không phải đến đánh nhau.

Lúc này sắc mặt An Lâm đã trầm xuống hoàn toàn.

Đám sinh linh Chu Tước nhao nhao cười to, mở miệng châm chọc Hứa Tiểu Lan.

"Hừ! Thật đúng là thứ đàn bà ti tiện! Chúng ta mau bắt cô ta đi đào quặng đi!!"

"Không nói thì phải ở lại nơi này đào quặng!!" Oánh Thái kêu gào.

"Được rồi..." Hứa Tiểu Lan khuất phục nói: "Chúng tôi đến đây chính là vì huyết mạch của tôi nhận được triệu hoán từ trong sâu thẳm của Chu Tước..."

"Triệu hoán từ trong sâu thẳm?" Giọng điệu của Hoàng Mộc Tử hơi chậm lại.

Những sinh linh Chu Tước tộc còn lại cũng đột nhiên im lặng.

Đột nhiên, tiếng cười vang phát ra.

"Ha ha ha! Ta không nghe nhầm đấy chứ? Một con người mà lại nói rằng huyết mạch của mình nhận được triệu hoán của Chu Tước Nữ Đế đại nhân?"

"Cho dù trong cơ thể ngươi có một chút huyết mạch tôn quý của chúng ta nhưng một đứa tạp chủng huyết mạch lẫn lộn mà cũng có tư cách được Chu Tước Nữ Đế đại nhân triệu hoán?"

"Ngươi đến nơi đây, được bước vào tinh cầu Hồng Tước chính là vinh dự của ngươi, còn muốn thông qua những lời nói hoang đường này mà muốn mưu toan được nhìn thấy dáng vẻ của Chu Tước Nữ Đế đại nhân?!"

"Ha ha ha... Buồn cười quá đi mất, con đàn bà ngu xuẩn này nhận thầu chuyện gây cười cả ngày nay của ta rồi."

Hứa Tiểu Lan hơi do dự một lát: "Chuyện này..."

"Ngươi hãy nói rõ ràng chi tiết mọi chuyện với chúng ta trước, tìm Chu Tước Nữ Đế đại nhân có chuyện gì?" Hoàng Mộc Tử nghển cổ, dùng lỗ mũi trừng Hứa Tiểu Lan, nói.

"Vậy thì chúng tôi phải làm thế nào mới có thể gặp được Chu Tước Nữ Đế đại nhân?" Hứa Tiểu Lan kìm nén lửa giận của mình, hỏi bằng chất giọng dịu nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận