Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1915: Bình tĩnh cái rắm ấy!

An Lâm vốn muốn giữ bình tĩnh, thế nhưng cái đám chim không biết tốt xấu này lại dám mắng Tiểu Lan ngay trước mặt hắn, bảo hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được chuyện này?

"Thế nào, trông ngươi có vẻ rất khó chịu?" Hoàng Mộc Tử thấy sắc mặt An Lâm trầm xuống, không khỏi cười lạnh: "Dù ngươi có khó chịu thế nào thì cũng phải nhẫn nhịn cho ta, đã lớn đến như thế này chắc hẳn phải biết Chu Tước tộc chúng ta là thế nào, không phải sự tồn tại mà Nhân tộc các ngươi có thể chọc tới, phì, rác rưởi!!"

Hoàng Mộc Tử phun một ngọn lửa vào thẳng mặt An Lâm.

An Lâm cũng kịp thời dùng khí kình ngăn lại.

"Hử?" Khuôn mặt Hoàng Mộc Tử lập tức trở nên giận dữ, nói: "Được lắm! Lại dám không chấp nhận lửa trừng phạt của ta, ngươi vẫn còn chưa nhận thức ra được sai lầm của chính mình sao?!"

"Phù!!"

Hoàng Mộc Tử lại phun thêm một ngọn thần hỏa cực kỳ nóng rực vào mặt An Lâm.

Ầm ầm!!

Đừng nói là Hoàng Mộc Tử, ngay cả một đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo ra chiêu, An Lâm nằm trên mặt đất để cho đôi phương tùy ý đánh, thì đối phương cũng không thể nào phá hỏng được một chút da của hắn.

An Lâm đứng vững trên mặt đất, trên mặt xuất hiện vẻ đau đớn, hai mắt đỏ hồng, tủi thân hỏi: "Thế nào, tra tấn ta như thế này, ngươi đã hài lòng chưa? Có thể dẫn chúng ta đi gặp Chu Tước Nữ Đế đại nhân được chưa?"

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, đôi mắt đẹp trừng to: "Sao anh không ngăn lại?"

Đây là đang... giả vờ thê thảm ư?!

Ngọn lửa lan tỏa rộng.

Tiếng hừ hừ của chàng trai sau khi bị đốt từ trong đám lửa truyền ra, tựa như giọng điệu của một con người kiên cường không thể không khuất phục phát ra khi phải chịu đau đớn cực hạn, khiến Oánh Thái cảm thấy thoải mái cả người.

Năng lượng ầm vang nổ tung.

Tiếng cười như chuông ngân êm tai của Oánh Thái vang lên, lại phun thêm một ngọn lửa về phía An Lâm.

An Lâm vẫn đứng bất động nguyên chỗ cũ, mặt bị thiêu đen xì như mực, tóc cũng quăn queo.

"An Lâm!" Hứa Tiểu Lan kinh hô.

Trong nháy mắt, Hứa Tiểu Lan liền hiểu được ý định của An Lâm.

"Ngay cả tứ Thánh thú, trong trường hợp không được Chu Tước Nữ Đế đại nhân đưa ra lời mời trước thì cũng không có tư cách gặp mặt Chu Tước Nữ Đế đại nhân, thế mà chủng tộc thấp hèn các ngươi, sự tồn tại bé nhỏ lại dám mơ tưởng có tư cách được gặp ngài ấy?" Hoàng Mộc Tử lộ ra vẻ mặt cực kỳ khing thường, lại phun thêm một ngụm nước bọt hỏa diễm vào mặt An Lâm.

Cho dù hắn không ngăn lại thì cũng không nên bị đốt thành cái bộ dạng này mới đúng.

Nhưng mà lần này, ngọn lửa vừa mới tới giữa không trung lại đột nhiên lụi tắt.

Một ngọn thần hỏa màu sắc rực rỡ nuốt trọn thân hình của An Lâm.

"Ha ha ha... Dẫn các ngươi đi gặp Chu Tước Nữ Đế đại nhân? Truyện cười! Cho đến giờ cũng chỉ có Chu Tước Nữ Đế đại nhân muốn gặp kẻ khác, chứ nào có kẻ khác dám yêu cầu gặp mặt Chu Tước Nữ Đế đại nhân." Oánh Thái cười nói liến thoắng.

An Lâm nhìn cô gái áo xanh, thấy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô gái có vẻ đau đớn uất ức, lúc này mới giận dữ nói: "Anh cũng không muốn em bị máy cái con rác rưởi này mắng mà... Anh đã thấy chúng không vừa mắt từ lâu rồi, nếu em đã nói vậy thì..."

Oánh Thái quạt đôi cánh phần phật, kêu gào.

Ầm ầm!!

"Ngươi lại dám ra tay cản lại thương tổn cho hắn?"

Hít... Tất cả Chu Tước tộc và thợ mỏ có mặt ở đây đều kinh hãi.

Vẻ mặt Hoàng Mộc Tử sững sờ, sau đó quay đầu đưa mắt nhìn sang cô gái áo xanh bên cạnh, thấy trong tay cô gái áo xanh vẫn còn lưu lại sóng dao động của nguyên khí.

Oành!!

"Dám ra tay với trưởng giám sát, cái đồ nhà ngươi đúng là muốn chết, ta giết chết ngươi!!" Hoàng Mộc Tử giận tím mặt, vỗ cánh đánh về phía An Lâm.

Cái người kia lại có thể giết được Chu Tước cảnh giới Phản Hư bằng một chưởng?

"Đốt cô ta! Con đàn bà thấp hèn này ngứa da rồi, chúng ta mau đốt cô ta!"

Chấn động khủng khiếp, khiến mặt đất khắp nơi bỗng nhiên rung chuyển.

"Oai oái e é nhiều thế, đã sớm muốn chơi chết các ngươi từ lâu rồi, dám mắng Tiểu Lan của nhà ta."

Sau khi An Lâm đánh ra một chưởng liền dùng chân đạp lên cái đầu nửa chết nửa sống của Oánh Thái, giọng điệu lạnh lùng.

"Đừng diễn nữa..." Hứa Tiểu Lan cắn chặt cánh môi: "Cho dù đây chỉ là anh đang diễn, nhưng em cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng bị ức hiếp này của anh..."

Oánh Thái cảm nhận được một sự khủng bố cực lớn khiến cho nó phải sợ hãi kêu to, sau đó thân thể bị trúng một dấu ấn hình bàn tay cực lớn liền bắt đầu lõm xuống, đập mạnh lên mặt đất.

Lửa vừa mới được phun ra, một đôi tay liền mạnh mẽ đánh sụp thân thể của cô ta.

"Hừ! Nói cái gì đấy? Thành thành thật thật tiếp nhận trừng phạt của chúng ta!" Oánh Thái rít lên một tiếng, há miệng, ngọn lửa trào ra ngoài, điên cuồng phóng về phía Hứa Tiểu Lan.

Một luồng bàn tay nguyên khí khổng lồ đè xuống.

Đập mạnh Hoàng Mộc Tử đến bẹp dẹp xuống đất, khiến thân thể của nó bị đập đến vỡ nát.

An Lâm lạnh lùng nói: "Nói chuyện với ta thế nào?"

"Kẻ mạo phạm Chu Tước tộc, chết!!" Chu Tước cảnh giới Phản Hư toàn thân bốc lên ngọn lửa màu xanh âm u dang rộng đôi cánh, phóng ra sức mạnh Thần Đạo cuồn cuộn bao phủ hơn trăm dặm.

Đạo Trí đứng quan sát cuộc chiến ở phía xa thấy vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Luồng khí tức mạnh mẽ này, con Chu Tước này chính là cấp bậc Phản Hư đỉnh phong..."

Ầm ầm!!

An Lâm lại đánh ra một chưởng.

Sức mạnh Thần Đạo hỏa diễm màu xanh âm u phút chốc tan thành mây khói.

Con Chu Tước kia lập tức bị đập bẹp dí trên mặt đất, không rõ sống chết.

"Đây..." Đạo Trí hít sâu mọt hơi, hắn còn chưa kịp kinh ngạc xong mà, thế mà người thanh niên áo trắng này đã đập con Chu Tước khiến hắn khiếp sợ bẹp dí trên mặt đất rồi?

Ba con Chu Tước cấp bậc Phản Hư không có chút sức chống cự, hoàn toàn bị một chưởng của người thanh niên bị gọi là rác rưởi kia đập bẹp xuống đất.

"Khó trách người thanh niên này lại dám ra tay, chắc chắn hắn chính là tu sĩ cấp cao nhất của Nhân tộc chúng ta, đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo!" Đạo Trí chợt hiểu ra, khó trách lại nhận được sự ái mộ của tiên nữ xinh đẹp thế kia, hóa ra thực lực của người này mạnh mẽ đến vậy.

Ông đây vừa mới kết giao bạn bè với Mạc Hải đấy! Những thợ mỏ có mặt ở đây đều nhìn thấy hết cả rồi, không phải ông đây cũng bị liên lụy theo hắn sao?...

Ơ cái đờ đờ đờ mờ mờ!

Trong đầu Đạo Trí dường như có một tia chớp lóe lên, khiến hắn đứng đờ đẫn tại chỗ.

Quả nhiên, những sinh linh Chu Tước còn lại bị kinh ngạc đến đứng hình nhưng phẫn nộ oán giận vẫn chưa tiêu. Tuy rằng đam thợ mỏ kinh ngạc về lực chiến đấu của An Lâm, nhưng vẻ đồng tình trong mắt còn nồng đậm hơn cả, hiển nhiên cũng cho rằng An Lâm sẽ không nhảy nhót được bao lâu nữa.

"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, hai người đừng ngốc ở đây nữa, chạy mau đi! Dựa vào thực lực gì đó, hiện giờ chạy còn kịp!" Một người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ bị đốt đến rách rưới đột nhiên hô lớn.

Đạo Trí cực kỳ ngạc nhiên nhìn người 'huynh đệ tiện nghi' mình vừa mới làm quen bên cạnh.

Mạc Hải lại quen biết hai tu sĩ vừa mới gây sự kia?

Đầu tiên Đạo Tri hơi sững sờ, sau đó liền sử dụng bộ não cơ trí, rồi phán xử tử hình cho Mạc Hải. Cái tên Mạc Hải này không đứng ra thì còn tốt, một khi bước ra, chẳng phải hắn sẽ thành đồng bọn của An Lâm và Hứa Tiểu Lan sao? Chu Tước tộc sẽ bỏ qua cho hắn ư? Rõ ràng không thể nào!

Đần độn đúng là đần độn mà...

Sao lúc đầu mình lại lựa chọn kết giao bạn bè với hắn cơ chứ?

Đợi chút!

Kết giao bạn bè?

"Haiz... Ngu ngốc quá..." Đạo Trí ngập tràn tiếc nuối lắc lắc đầu, vừa nhìn cô gái áo xanh xinh đẹp ở bên kia, bỗng cảm khái: "Cũng đáng tiếc cho một cô gái như vậy lại phải chết theo."

"Đáng tiếc thật... Dù là Hợp Đạo Cảnh thì đã sao, trên địa bàn của Chu Tước tộc, cấp bậc Hợp Đạo lợi hại giống hắn có đến một đám. Hiện giờ xúc động vì hồng nhan thì đúng là sướng thật, nhưng tiếp theo phải nhận lấy trả thù của Chu Tước tộc, đó tuyệt đối chính là sự khủng khiếp vượt xa tưởng tượng, tất nhiên hắn se phải bỏ mạng ở chỗ này thôi..."

Thế nhưng, chỉ một lát sau hắn đã lại thất vọng lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận