Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1916: Đại trận hành tinh

Đạo Trí – người đàn ông vạm vỡ thân cao tám thước, giờ phút này cả hai mắt đều mơ hồ đẫm lệ.

Hắn vừa mới làm ra một hành vi ngu xuẩn, quả thực đã hủy sạch tương lai của hắn rồi.

Phải chôn cùng cái đám ngu ngốc này sao?

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe thấy tiếng hét to của Mạc Hải liền nhìn về phía tiếng hét, thấy được một người đàn ông toàn thân cháy đen đang cầm cái cuốc, sau lưng đeo một chiếc túi viêm tinh lớn, đang gấp gáp nhìn về phía họ.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều kinh hãi.

Đậu xanh, người kia là ai nhỉ?

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn mờ mịt của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, trong lòng Mạc Hải bỗng thít lại, nhưng vẫn hô lớn: "Tôi là Mạc Hải đây này!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan thì lại càng kinh ngạc hơn nữa.

Hứa Tiểu Lan cũng rút kiếm Long Tước ra: "Mạc Hải sư huynh đã bị tra tấn thành bộ dạng như thế này rồi, Chu Tước tộc quả thật khinh người quá đáng, Thiên Tước Thần Nữ em tuyệt đối sẽ không thể ngồi xem mặc kệ được!!"

Sao mà hắn vừa mới đứng ra thì có vẻ như mọi chuyện liền phát triển theo hướng tồi tệ hơn vậy?

"Hiện tại không phải là lúc so đo chuyện này, hai người mau trốn đi! Chẳng mấy chốc sự trả thù của Chu Tước tộc sẽ đến ngay thôi!" Mạc Hải đang gấp gáp muốn chết, bay đến bên cạnh An Lâm và Hứa Tiểu Lan, vội vàng khuyên nhủ.

Trong lòng Mạc Hải cảm thấy thật bế tắc.

"Trời ơi!! Mạc Hải, anh lại bị tra tấn thành thế này rồi ư?"

Trận pháp cực lớn bao trùm khắp nơi, phủ kín bầu trời, ngọn lửa nóng rực vô cùng vô tận phóng thẳng lên trời, tại thành một con Chu Tước khổng lồ màu đỏ rực cao đến mấy chục vạn trượng ở tận đỉnh trời xanh.

"Cái gì? Anh là Mạc Hải?!"

Trước đó An Lâm và Hứa Tiểu Lan còn có thể tự thân chạy trốn, sau khi hắn nhảy ra, ngược lại còn khiến giá trị thù hận của hai người kia với Chu Tước tộc lại càng tăng mạnh hơn rồi.

Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Mạc Hải, trên mặt đều xuất hiện thần sắc tức giận.

"Sao Mạc Hải sư huynh lại đến tinh vực này rồi?"

Trên mặt An Lâm xuất hiện giận dữ: "Yên tâm đi, Mạc Hải sư huynh, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh!"

Không chỉ mỗi hắn mà những thợ mỏ còn lại cũng hoảng sợ rút lui, sợ sẽ bị trúng sóng xung kích của trận pháp.

"Sao phải trốn? Trong từ điển của An Lâm tôi không có cái từ 'chạy trốn' này." An Lâm bày ra vẻ mặt ngạo nghễ, phong đạm vân khinh nói.

Các sinh linh Chu Tước tộc thì đứng nhìn An Lâm bằng vẻ mặt cao ngạo.

Rất nhanh, cả tinh cầu Hồng Tước đều bắt đầu chấn động.

"Xuất hiện rồi, đó là đại trận tinh cầu của tinh cầu Hồng TƯớc, sát trận Hồng Tước Thần!!" Hai chân Đạo Tri phát run, vẻ mặt hoảng sợ, "Đây chính là đại trận khủng bố được mệnh danh có thể giết sạch tất cả Hợp Đạo trong chớp mắt... Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, hiện giờ mình phủi sạch quan hệ còn kịp nữa không?"

An Lâm liếc qua chúng nó, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Thực lực càng yếu thì miệng càng lợi hại."

"Tạp chủng, chết đi chết đi chết đi!"

"Trốn? Vì sao lại phải trốn?" An Lâm nghiêng đầu hỏi.

"Chủng tộc thấp hèn, tên nhóc ngu xuẩn, dám khiêu khích uy nghiêm của Chu Tước tộc, phải khiến các ngươi mở mang kiến thức về thực lực thật sự củ Chu Tước tộc ta! Được chết dưới sức mạnh Chu Tước cao quý nhất, cũng là vinh hạnh của các ngươi..."

Ánh kiếm màu đen chia tách trời đất.

"Ha ha, sinh linh dám ra tay với đại năng Phản Hư của Chu Tước tộc chúng ta, kết quả cuối cùng chỉ có một, đó chính là chết."

Uy thế cực kỳ áp bức đột ngột tiêu tán.

Con Chu Tước đỏ rực đang che khuất bầu trời bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể sờ sờ bị phá, ngay sau đó trận pháp bao trùm cả mặt đất và bầu trời đột nhiên sụp đổ, hóa thành vô số điểm sáng màu đỏ rồi biến mất hoàn toàn.

Trận pháp màu đỏ rực đột nhiên bị sức mạnh hắc ám vô cùng bá đạo xé rách thành một cái khe.

"Lũ sâu kiến, đi chết đi!!"

"Công kích của Chu Tước tộc sắp tới rồi, không trốn thì chúng ta còn có thể làm gì được nữa?" Mạc Hải vội la lên.

"Nếu như anh nói công kích của Chu Tước tộc chính là sát trận Hồng Tước Thần này..." Đôi mắt trắng tuyết của An Lâm nhìn về phía trận pháp đỏ thẫm vô biên vô tận đang bao trùm khắp cả mặt đất, rút kiếm Thắng Tà sau lưng ra, đột ngột chém về một phương hướng nào đó, "Nếu chỉ có vậy, thì có thể giải quyết được!"

Ầm ầm!!

Một đám cặn bã Dục Linh và Hóa Thần đứng đằng xa điên cuồng kêu gào, bộc lộ hết cái giọng nói oang oang của bọn chúng.

"Bây giờ là lúc để trò chuyện sao? Chúng ta bị đại trận vây khốn rồi đấy, Chu Tước tộc muốn đối phó chúng ta, sao hai người vẫn còn cười cho được? Mau trốn đi!" Mạc Hải cũng cuống đến phát khóc rồi, thế ma An Lâm và Hứa Tiểu Lan vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ, cái tự tin này tơi từ đâu thế chứ.

"Địa vị cao, không ai trị được chúng nó nữa, đương nhiên sẽ cứ bay bay mãi như thế." An Lâm cười nói.

Hứa Tiểu Lan day day trán: "Tuy huyết mạch Chu Tước quả thật lợi hại, cũng có được khí tức cao quý thánh khiết, nhưng mà sao những con Chu Tước huyết mạch thuần chủng trước mắt này lại làm loạn cứ như một lũ đàn bà chanh chua vậy. Nếu có thể, em thật sự không muốn thừa nhận rằng trong cơ thể mình co một nửa huyết mạch là Chu Tước đâu..."

"Đây... Biến mất rồi?" Mạc Hải há to miệng, hắn ngơ ngác nhìn chàng trai áo trắng đang cầm thanh kiếm màu đen trong tay, đột nhiên cảm thấy bóng lưng của chàng thanh niên này có hơi lóa mắt.

"Không thể nào, đây chính là viêm lực của cả hành tinh, đại trận hành tinh có thể giết chết được tất cả các đại năng siêu cấp Hợp Đạo, làm sao có thể bị trúng một kiếm liền biến mất hoàn toàn?" Vẻ mặt Đạo Trí thẫn thờ, dường như hắn vừa mới nhìn thấy một loại dấu tích nào đó của thần linh có thể khiến cho người ta khó lòng tin nổi.

Những thợ mỏ khác kinh ngạc đến đứng hình.

Đám Chu Tước đang hưng phấn kêu gào cũng ngây dại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao lại thành ra thế này?

"Tít tít tít!!"

"Tinh cầu gặp nguy hiểm, cảnh báo cấp một, cảnh báo cấp một..."

"Hiện đang phóng ra sóng Chu Tước, phạm vi bao trùm, toàn bộ tộc Chu Tước!"

Từng tiếng cảnh báo vang vọng bên trên tinh cầu Hồng Tước.

Mà bây giờ, toàn bộ sáu con Chu Tước Lục Tử đều xuất động!

Mỗi một con trong Chu Tước Lục Tử đều có năng lực hủy diệt tinh cầu.

Các sinh linh trên tinh cầu Hồng Tước liền hít thở khó khăn theo bản năng, có người thậm chí đã nhũn nhùn cả hai chân, run lẩy bẩy đứng dậy, sợ sẽ bị thánh hỏa khủng khiếp trên bầu trời vỗ tới.

Sáu thân ảnh khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, uy áp vô tận.

Chu Tước Lục Tử có thể được xưng là bá chủ đại danh đỉnh đỉnh của cả tinh vực, mỗi một con trong chúng nó đều là cảnh giới Hợp Đạo đỉnh cao, sở hữu huyết mạch Chu Tước thuần khiết nhất, đồng thời mỗi một con còn nắm giữ một loại thánh hỏa thuộc tính khác nhau, gần như có thể xưng là cường giả mạnh nhất chỉ đứng dưới thần linh Sáng Thế!

Mạc Hải nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nén được cảm khái.

Cho dù thực lực của cậu mạnh hơn Chu Tước tộc, nhưng câu nói 'dưới linh nhãn của Chu Tước tộc, ngươi vẫn chỉ là một tên rác rưởi' có vẻ như không thích hợp áp dụng với An Lâm chút nào. Khi thực lực của một người lớn mạnh đến một mức độ nhất định, quả thật có thể khiến cho sinh linh Chu Tước tộc sinh ra sợ hãi và cảm xúc ngưỡng vọng.

Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên truyền đến giọng nói to rõ thánh khiết.

"Tránh hết ra!"

"Những người không liên quan tránh hết ra!"

"Chu Tước Lục Tử xử lý!!"

Sáu loại thánh hỏa không phân màu sắc tràn lan khắp cả bầu trời.

Nhiệt độ nóng rực dường như muốn thiêu cháy cả vạn vật trên thế gian một lượt.

Trong đám thợ mở lại rối loạn nháo nhào, cả đám im lặng tiếp tục lùi về phía sau, vẻ mặt kính sợ ngước nhìn bầu trời, tựa như đang nhìn một nhân vật thần thoại nào đó.

Nhóm Chu Tước trước đó không hề có chút kiêng kỵ đều lần lượt co rụt đầu lại, sợ đến mức không thốt ra nổi một câu.

Ánh mắt An Lâm nhẹ nhàng lướt về phía giám sát Chu Tước ở xa xa.

Người thanh niên cách đó không xa có thực lực có thể hủy diệt được cả một hành tinh! Mà bọn họ, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị đối phương diệt sạch!!

Nhóm giám sát Chu Tước tộc còn hiểu rõ ràng ý nghĩa đằng sau cái cảnh báo này hơn cả.

"Cảnh báo cấp một, đây là cảnh báo nguy cơ tinh cầu bị hủy diệt, thật không ngờ hắn lại có thể làm đến mức độ này..." Đạo Trí hít sâu một hơi, nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, đáy mắt xuất hiện sự kính sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận