Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1929: Sức mạnh thần đạo của An Lâm

An Lâm vẫn bị kẹt bên trong hằng tinh.

Hắn gần như đã sử dụng tất cả mọi cách để phá vỡ ngọn lửa luân hồi của hằng tinh, nhưng đều không có hiệu quả.

Ngọn lửa luân hồi điên cuồng đánh vào các tầng phòng ngự quyền hành, vô cùng vô tận, thậm chí sức mạnh còn đang từ từ tăng lên, thế tấn công gần như không hề suy tàn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, An Lâm thật sự sẽ không chịu nổi nữa.

Động tĩnh của cuộc chiến đấu giữa Chu Tước và Thanh Long đã truyền đến chỗ hắn đang đứng bên trong hằng tinh.

"Tiểu Lan đã dùng tới cách cuối cùng rồi, nếu cô ấy không thắng được Chu Tước Nữ Đế, thời hạn bạo thể mà đến thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm..." Trong lòng An Lâm không ngừng lo lắng.

Làm thế nào bây giờ, còn có cách gì có thể phá vỡ được sức mạnh luân hồi không ngừng này đây?

Nếu mặt trời kia là mặt trời bình thường thì An Lâm có thể nuốt nó trong nửa phút, dù sao cũng không phải là không thể nuốt, căn bản sẽ không phải vướng víu như hiện giờ.

An Lâm há miệng ra, vận chuyển thuật pháp cắn nuốt.

"Xoẹt..."

Uy năng của lửa luân hồi vô biên này kinh khủng hơn tinh hoa mặt trời nhiều, nhưng sức mạnh của bản thân hắn cũng đã mạnh lên không ít mà! Hẳn là vẫn có thể nuốt được nó nhỉ?!

Hắn dùng sức mạnh đặc biệt bên trong khí hải của thú hư không có thiên phú chiếm đoạt cực mạnh, hơn nữa chắc là có thể nuốt sức mạnh trước mắt vào trong khí hải rồi tiêu hóa an toàn.

Đúng thế? Dựa vào đâu mà ông đây không thể nuốt lửa luân hồi không giới hạn này?

An Lâm thấy vậy thì mừng rỡ trong lòng, thầm nói lửa luân hồi vô biên với chả luân hồi bất diệt, tao muốn xem mày còn luân hồi bất diệt trong bụng tao thế nào được nữa?!

Khoan đã...

Một vòng xoáy màu đen bắt đầu điên cuồng hút lấy ngọn lửa trước mắt.

Những thứ khác thì An Lâm không biết chứ còn riêng vấn đề ăn uống thì hắn vẫn luôn bước trước một bậc thang.

Nuốt?

Một bóng đen hình con cá voi cực lớn lập tức xuất hiện sau lưng hắn.

Ngọn lửa bạch kim xông vào bên trong khí hải của hắn.

Cứ nếm thử trước đã...

Ngọn lửa nóng bỏng đến tối đa ngay lập tức chiếu sáng khí hải, tiếp đó ngọn lửa bắt đầu điên cuồng chấn động lan tràn khắp nơi. Cá voi con, Phượng Hoàng Thánh Hỏa, An Kỳ Lân, tiểu Huyền Vũ, tiểu Bạch Hổ bên trong khí hải đều bị ngọn lửa trước mắt làm cho hết hồn, sau đó rối rít thi triển tấn công áp chế ngọn lửa trước mắt.

Ngọn lửa bạch kim nóng bỏng điên cuồng tuôn ra trước mắt, sau đó bị hút vào bên trong vòng xoáy.

Ầm!!

Lửa luân hồi vô biên giống như một con sông lớn, điên cuồng chảy vào trong vòng xoáy mà An Lâm phóng ra. Bên trong khí hải, ngọn lửa luân hồi vô cùng vô tận đốt chết những thú cưng nhỏ và An Kỳ Lân bên trong khí hải, sau đó An Kỳ Lân và những thú cưng nhỏ sống lại dựa vào đặc tính của khí hải, sau đó lại bị ngọn lửa luân hồi thiêu chết.

"Đùng đùng!"

Tại sao khí hải lại đáng sợ như thế, trước đây không có ai nói với chúng nó hết, hu hu, thật đáng sợ, muốn về nhà quá đi!

"Vù vù vù..."

Nghĩ đến đây, An Lâm phấn khích tăng nhanh tốc độ chiếm đoạt, hắn há to miệng, gần như dùng tốc độ nuốt luôn mặt trời chỉ với một miếng để cắn nuốt ngọn lửa luân hồi vô tận.

"Gào gào gào..."

"Ọe...!!"

"Ợ..."

Mười phút sau.

"Rít rít rít..."

An Lâm rất đau lòng nhìn những thú cưng nhỏ trong khí hải, sau đó mới tiếp tục hút ngọn lửa luân hồi. Trước tiên để bọn chúng chịu cực khổ oan ức một chút, rồi sẽ cứu bọn chúng ra, giải cứu tai nan bên trong khí hải!

An Lâm thả thần hồn ra, thăm dò sơ qua để biết được một chút tình hình của mặt trời có đặc tính luân hồi này, kết quả rất hài lòng, đã giảm bớt được 1% thể tích rồi!

Điều này chứng tỏ khi lửa luân hồi tiến vào bên trong khí hải của hắn đã bị một thứ sức mạnh đặc biệt nào đó ngăn cản, không thể nào luân hồi sống lại được nữa!!

An Lâm hoảng sợ phát hiện, ban đầu chúng nó còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng theo số lượng lửa luân hồi vô biên bị hút vào ngày càng nhiều, chúng nó căn bản không ngăn được sự tấn công của ngọn lửa, bắt đầu liên tục kêu thảm thiết...

Mấy con thú cưng nhỏ như Tiểu Bạch Hổ và Tiểu Huyền Vũ mới vào khí hải đều bị bắt nạt đến phát khóc.

An Lâm không biết ngọn lửa luân hồi vô biên có luân hồi thật hay không, nhưng hắn biết ngọn lửa luân hồi đó đã khiến cho những thú cưng nhỏ và An Kỳ Lân trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là sống chết luân hồi thật sự...

Sống lại rồi chết, chết rồi sống lại, sống rồi lại chết, chết rồi lại sống...

An Lâm đột nhiên chán ghét muốn nôn, hắn nôn như điên.

Ngọn lửa luân hồi lấp đầy khí hải.

Nó điên cuồng đốt cháy tất cả, ngay cả những nguyên khí hóa lỏng trong khí hải cũng bị đốt cháy sạch rồi bốc hơi thành thể khí. Thể lỏng biến thành thể khí thì sẽ giãn nở.

Hiện giờ An Lâm cũng cảm thấy đau đớn khi khí hải phồng lên, hắn rất đau, nếu cứ tiếp tục hút nữa thì không đến mười phút sau, khí hải của hắn sẽ căng đến nổ tung!

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ chết người đó!

An Lâm nhìn mặt trời một cái, mới thu nhỏ được 8%, căn bản là không thể hút hết được!

Làm sao bây giờ, làm thế nào đây?

Không ăn nổi nữa...

Lòng An Lâm như lửa đốt.

"Chuyện này... Chuyện này không thể xảy ra được!!" Hằng tinh hoảng sợ, "Lửa luân hồi đang bị giảm đi nhanh chóng, đây là chuyện gì vậy, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?"

Lúc này, một hằng tinh bên ngoài Mặt Trời Luân Hồi đột nhiên mở hai mắt ra.

Hắn biết được tác dụng của thần đạo hắc ám của mình, nhưng không ngờ được nó lại kinh khủng như thế, ngay cả ngọn lửa luân hồi vô biên cũng không thể ngăn nổi!

An Lâm bị sức mạnh của mình hù dọa.

Đúng là thứ sức mạnh đáng sợ...

Hơn nữa sau khi ngọn lửa luân hồi vô biên bị hút vào bóng tối liền biến mất hoàn toàn, ngay cả An Lâm cũng không biết rốt cuộc những ngọn lửa kia đã đi đâu rồi, dường như sự tồn tại của nó đã bị xóa sạch đi vậy.

An Lâm có không?

Hắn cũng có!

Sức mạnh thần đạo của hắn chính là...

Bóng tối!!

Màu đen thuần túy bắt đầu xuất hiện dưới chân An Lâm.

Bóng tối chậm rãi lan truyền dần ra, hơn nữa còn hút tất cả xung quanh. Rất yên tĩnh, rất dịu dàng, không có âm thanh cũng không có năng lượng chấn động, tất cả đều tiến hành trong im lặng.

Không có cách nào để hình dung đây là loại bóng tối gì. Ngọn lửa luân hồi nắm giữ ngọn lửa có thể thiết lập lại tất cả một lần nữa rồi tiến vào luân hồi sống lại, nhưng dưới bóng tối này lại không có bất kì năng lượng chống lại nào, cứ thế bị hút vào, sau đó hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.

Bóng tốt thật sự đại diện cho hư vô, có nghĩa là ngoại trừ bóng tối ra thì không cho phép loại nguyên tố thứ hai xuất hiện, nếu không sẽ bị bóng tối cắn nuốt tất cả, đều hóa thành "không".

An Lâm hoảng sợ phát hiện, lúc mình thả thần đạo hắc ám ra thì tốc độ chiếm đoạt ngọn lửa luân hồi vô biên xung quanh lại nhanh gấp trăm lần lúc dùng lực cắn nuốt trước đó!

Bất kỳ một đại năng Phản Hư viên mãn nào cũng đều có sức mạnh thần đạo của chính mình.

Vị trí trái tim của An Lâm đột nhiên hóa thành một bóng tối hư vô.

Nhưng lúc này đây hắn đã không được phép suy nghĩ nhiều như vậy nữa, phải thử một chút xem sao.

Nếu không phải bị dồn đến đường cùng thì căn bản hắn sẽ không nghĩ đến cách này đâu, bởi vì hắn có chút mâu thuẫn với sức mạnh này, cảm thấy hơi mâu thuẫn với thân phận này...

An Lâm suy nghĩ, đột nhiên ánh sáng lóe lên trong đầu, hắn nghĩ ra một cách.

Có cách gì có thể chiếm đoạt ngọn lửa luân hồi hoàn toàn mà không phải là cách chiếm thể tích khí hải không?

Mặt Trời Luân Hồi đang không ngừng giảm kích thước với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Phải biết rằng mỗi một hằng tinh đều lớn hơn những hành tinh khác gấp trăm ngàn lần trở lên, có thể khiến cho thể tích của Mặt Trời Luân Hồi nhanh chóng giảm bớt, điều này có nghĩa là gì? Một miếng nuốt một hành tinh?

Đùa kiểu gì vậy chứ!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận