Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1943: Dưới một người trên vạn người

Trong lòng An Lâm bùi ngùi không dứt.

Hiện giờ trong Chu Tước tộc cao ngạo nhất này, hắn cũng được coi là dưới một người trên vạn người rồi.

Ừm, chính là vậy, xếp dưới Tiểu Lan nhỏ trong ngực hắn, đứng trên tất cả Chu Tước.

"Triều hội của đế quốc Chu Tước mới bắt đầu, các vị đại thần, có chuyện gì mau bẩm báo." An Lâm ôm Tiểu Lan nhỏ, không kiên nhẫn nói.

An Lâm ngàn vạn lần không ngờ tới, ở Nhân tộc hắn không thành hoàng đế, còn ở Chu Tước tộc hắn lại làm một hoàng đế đại diện, nhưng hắn lại không có một chút hưng phấn và cảm giác thành tựu nào.

Nói chuyện với một đám chim chóc thì có gì vui?

Mà cái triều hội quái quỷ này còn nhất định phải ôm Tiểu Lan nhỏ bên người mới có thể tiến hành được. Một cô bé con chỉ biết bú sữa, nói còn chẳng nên lời, không phải ôm cô bé vào triều kỳ quái lắm sao? Thế nhưng quan viên Chu Tước tộc lại nói, Chu Tước Nữ Đế nhất định phải có mặt, nếu không thì triều hội sẽ không hoàn chỉnh.

Vú em buông rèm chấp chính?

Lúc nó lui ra vẫn không quên hừng hực khí thế nịnh nọt.

"Chu Tước Nữ Đế bệ hạ nhân từ, là may mắn của tộc chúng ta!!" Tướng quân Chu Tước bừng bừng khí thế vuốt mông ngựa, sau đó mới tiếc nuối bước lùi về phía sau.

"Tạ Chu Tước Nữ Đế bệ hạ!!" Con Chu Tước có đôi mắt rất to cảm động đến rơi nước mắt.

An Lâm vung tay lên: "Phái tất cả đi đào quặng!"

Tiểu Lan nhỏ chớp chớp mắt: "Ô ô oa?"

"Chu Tước Nữ Đế bệ hạ từ ái vô bờ, thánh huy vĩnh tồn!!"

An Lâm đâu còn cách nào khác, đành phải vừa đút sữa cho Tiểu Lan nhỏ, vừa nghe những cao tầng của Chu Tước tộc đứng kia líu ra líu ríu.

Bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng ca ngợi trăm miệng một lời.

Vẻ mặt An Lâm không chút biểu cảm: "Chuẩn tấu."

"Công trình tu sửa và trùng kiến của tinh cầu Tiên Tước dự tính kéo dài một trăm năm, của cải hao tổn cũng lên đến ba tỷ linh thạch, Nội Các chúng thần quyết định để tông môn kiến trúc đứng đầu Chu Tước tộc – Nam Mộc tước tông phụ trách chấp hành chủ yếu, ý của Chu Tước Nữ Đế đại nhân thế nào ạ?" Một con Chu Tước mắt rất to quỳ sụp trên mặt đất cất tiếng hỏi.

Một con Chu Tước trên người khoác áo giáp sẫm màu uy phong lẫm liệt bước lên trước, vẻ mặt cung kính: "Lãnh địa Chu Tước tộc thuộc quyền quản lý của mạt tướng bắt được thám tử của các tộc khác lén lút lẻn vào hành tinh bên ta dò xét tình hình, tổng cộng có 3629 tên, xin hỏi nên xử lý những thám tử này ra sao?"

Chu Tước Nữ Đế của các ngươi còn đang uống sữa đây này, mấy lời khen cuồng không cần mặt mũi như thế thực sự được hả?

"Chu Tước Nữ Đế anh minh quả quyết, quả thật là may mắn của tộc ta!!"

Rất nhanh, lại có một con Chu Tước toàn thân lông mao vàng rực bước lên trước.

"Chu Tước Nữ Đế bệ hạ từ ái vô bờ, thánh huy vĩnh tồn!"

An Lâm: "..."

Đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng chúng nó không hề nảy sinh ý nghĩ tham lam với thứ này. Ngấp nghé đến bảo vật của một người sở hữu huyết mạch tuyệt đối – sự tồn tại mà chúng nó luôn hằng hướng tới và tôn kính thì sẽ bị sụp đổ đạo tâm đấy.

"Đương nhiên, Chu Tước Nữ Đế nắm giữ trong tay một bảo khố cá nhân cực lớn, cần phải dùng lực lượng thánh vị mới có thể mở ra được. Ngài là Chu Tước Nữ Đế, đương nhiên có tư cách kế thừa nó!"

Về phần chuyển đi đâu, chẳng lẽ điều này còn cần phải nói sao, đương nhiên là chuyển vào trong nhẫn không gian của hắn rồi!!

Vốn dĩ An Lâm sắp muốn ngủ gà ngủ gật tới nơi rồi, sau khi nghe thấy thế, đôi mắt hắn bỗng nhiên phát sáng.

Tiếp sau đó, triều hội lại tiếp tục có từng con Chu Tước bước lên báo cáo từng tình huống một.

"Chu Tước Nữ Đế bệ hạ tôn kính, bảo khố và quốc khố của ngài đã bị hư hao nghiêm trọng trong trận địa chiến Trung Đô lúc trước, ngài quyết định di dời chúng đi, hay vẫn tu sửa xây dựng lại ở nơi cũ?" Chu Tước bộ lông vàng rực hỏi.

Điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là mỗi một chỉ thị mà hắn đưa ra, không hề có một quan viên nào nghi hoặc hay đưa ra ý kiến khác biệt, điều duy nhất chúng nó nói chính là, wow, quyết định này rất tuyệt, wow, chỉ lệnh này thật anh minh, wow, vì ngài cống hiến sức lực là vinh hạnh của thần...

Dù sao An Lâm cũng dựa vào tâm trạng của mình để đưa ra từng phán đoán một, hạ từng chỉ lệnh một.

Chủ yếu vẫn liên quan đến những việc cần phải xử lý sau khi cuộc chiến kết thúc.

"Kho báu? Chu Tước còn có kho báu?"

He he he...

"Rất vinh hạnh được cống hiến sức lực vì Chu Tước Nữ Đế bệ hạ!"

Con Chu Tước vàng rực cung kính hành lễ, sau đó mới lui ra.

Vẻ mặt con Chu Tước vàng rực cực kỳ cung kính đáp.

Đúng vậy, hắn quyết định di dời bảo vật của Chu Tước Nữ Đế.

"Ta quyết định di dời chúng, đợi tan triều hội ta sẽ dẫn Chu Tước Nữ Đế bệ hạ tự mình đến đó, phiền ngươi dẫn đường rồi." An Lâm nghiêm mặt nói.

Lại nói thêm, chúng nó cũng không có lực lượng để mở được cái kho báu kia.

Cái này thật...

Thậm chí An Lâm còn cảm thấy rằng, cho dù hắn bảo đám Chu Tước này đi đớp cứt thì chúng nó cũng sẽ hô to: Thật thơm!

Có lẽ đây chính là sức mạnh của thánh vị.

Trước mặt một chủng tộc siêu nhiên như thế, An Lâm cũng có được quyền lợi tuyệt đối.

Nửa canh giờ sau.

Triều hội kết thúc.

Con Chu Tước có bộ lông vàng rực dẫn đường cho An Lâm đi tới bảo khố của Chu Tước Nữ Đế.

Mạc Hải cũng hấp tấp theo sau.

Hắn đã thành công tẩy trắng rồi, cuối cùng cũng không cần phải đi đào quặng nữa, hiện giờ hắn giữ chức vụ đại sứ Nhân tộc, là người nắm quyền lực cao nhất trong việc phối hợp giữa Chu Tước tộc và Nhân tộc giao lưu với nhau, phối hợp với nhau để phát triển mối quan hệ hòa bình.

Mạc Hải đã không có cách nào biểu đạt được tâm trạng của hắn ngay lúc này bằng lời được nữa.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đánh ngã Chu Tước Nữ Đế thì cũng coi như xong, thế mà Hứa Tiểu Lan còn kế thừa thánh vị thành công? Nếu chuyện này được truyền về đại lục Thái Sơ, cũng không biết sẽ dấy lên sóng to gió lớn đến độ nào.

Hắn nhìn cô bé con đang bú sữa trong ngực mình, cười nói: "Tiểu Lan bé nhỏ, nhờ vào em cả đấy!"

Quả nhiên, lớp bảo vệ này chắc chắn đến mức khiến cho người ta cảm thấy hơi bị tuyệt vọng.

An Lâm cẩn thận cảm nhận một chút.

Con Chu Tước bộ lông vàng tực dẫn An Lâm đi đến trước một cánh cửa hình vòm, nói: "Nơi đây chính là bảo khố của Chu Tước Nữ Đế, nó được xây dựng bằng tầng tầng lớp lớp phép tắc của Chu Tước Nữ Đế tiền nhiệm và củng cố thêm bởi cấm chế và cả sức mạnh của cả hành tinh, ngoại trừ dùng lực lượng thánh vị để mở ra thì không còn biện pháp nào khác."

"An Lâm lão ca, khi nào thì chúng ta trở về đại lục Thái Sơ." Mạc Hải cảm thấy hơi bất an hỏi.

"Chờ gió nổi lên." An Lâm bâng quơ nói.

Hốc mắt Mạc Hải đỏ lên, sắp sửa muốn khóc tới nơi: "An Lâm lão ca, tôi nghe không hiểu chút nào, ngài có thể bơn bớt màu mè đi một chút, nói những lời mà phàm phu tục tử như tôi có thể nghe hiểu được không vậy?"

An Lâm cười nói: "Đợi tôi móc sạch kho báu của Chu Tước Nữ Đế, đang nghĩ xem nên lợi dụng lực lượng của Chu Tước tộc thế nào để lừa Chu Tước tộc đứng trên cùng một chiếc thuyền. Sau đó sẽ hội họp với Dương Viễn và Thượng Quan Nghệ, cuối cùng trở về lãnh địa của Thanh Long tộc, tìm Thanh Long lão tổ giúp chúng ta mở ra thông đạo một lần nữ, dù sao cũng là nó đưa chúng ta tới nơi này, nếu như nó không đưa chúng ta trở về thì tôi sẽ đánh dẹt, đập bẹp nó!"

An Lâm nói liền tù tì một hơi.

Mạc Hải bỗng được khai sáng.

Đây quả thực chính là biện pháp tốt nhất.

Rất nhanh, một tòa kiến trúc hình thù kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trước mắt An Lâm.

Đây là một kiến trúc tương tự với nơi ở của điểu tộc, rất giống quả trứng hình bầu dục, bên ngoài phát ra ánh sáng lung linh, rực rỡ lồng lộng dưới ánh sáng mặt trời. Nó cũng không lớn, nhưng lại lộng lẫy ngời ngời, tựa như châu ngọc.

Thế giới này quả nhiên quá mức thần bí kỳ ảo luôn rồi!

Mạc Hải rất băn khoăn, hắn nhìn cô bé con đang 'i i a a' trong ngực An Lâm, khóe miệng lại không kìm được giật giật, cái từ lão tổ này thật sự rất khó thốt ra thành lời lắm đấy...

Sau này, hắn nên tiếp tục gọi Hứa Tiểu Lan là sư muội, hay nên gọi cô là Chu Tước Nữ Đế đại nhân đây?

Tiểu sư muội xinh đẹp đáng yêu chớp mắt đã trở thành lão tổ duy nhất của Chu Tước tông, mỗi một lần Mạc Hải nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy hoảng hốt. Cái thế giới tu tiên này quả thực quá ảo mộng, thật khiến người ta cảm thấy kích thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận