Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1944: Phát tài rồi!!

"A a?" Cô bé con mở thật to đôi mắt đen nhánh to tròn sáng ngời, trong miệng còn đang ngậm một cái núm vú bằng cao su, ngửa đầu, nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt hoang mang.

An Lâm dịu dàng nói: "Tiểu Lan bé nhỏ, anh cần em phóng thích sức mạnh của thánh vị để mở kho báu này ra, nào, ấn vào đây..."

Hắn ôm Hứa Tiểu Lan đến trước cánh cửa lớn hình vòm, bên trong cánh cửa có một hình điêu khắc Chu Tước.

"Đặt bàn tay vào giữa hình điêu khắc Chu Tước này, sau đó vận chuyển sức mạnh thánh vị của em là được rồi."

An Lâm ôm Hứa Tiểu Lan bằng hai tay, đưa về phía trước, chỉ dẫn từng bước một.

Mạc Hải vẫn cảm thấy không được thực tế, hỏi: "Sư muội Hứa Tiểu Lan mới có một tuổi mà, một bé gái nhỏ như thế, chẳng lẽ lại nghe hiểu được cậu đang nói cái gì sao?"

"Em ấy cũng đã gọi tôi là An Lâm 'bạ bạ' rồi, sao lại nghe không hiểu cơ chứ? Rõ ràng tuy em ấy biến thành một cô nhóc nhưng vẫn mang trí nhớ, tôi nói gì em ấy cũng đều hiểu hết, chẳng qua em ấy nói chuyện hơi khó khăn thôi." An Lâm nói.

"Ưm..." Cô bé con khẽ gật đầu một cái.

"U a!!" Một tiếng hét hừng hực truyền ra.

Ầm ầm!

Bập!!

Cảnh cửa đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Tiểu Lan bé nhỏ nghe thấy lời nói của An Lâm, mút ngón tay ngọc trắng nõn, cảm thấy hoang mang nhìn hình điêu khắc trước mặt, không biết nên làm gì tiếp theo.

"Không ngờ lại có thể sử dụng được lực lượng thánh vị..." Mạc Hải mở trừng hai mắt, khuôn mặt ngập tràn vẻ khó tin nhìn một màn trước mắt.

Lúc này thì Mạc Hải cũng tin rồi, nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: "Em ấy nhỏ như thế, có thể vận chuyển được sức mạnh của thánh vị sao? Tôi thấy ngay cả bò mà em ấy còn khó khăn nữa là, vẫn phải để cậu ôm suốt."

Cảnh cửa từ từ mở ra.

"Tiểu Lan, nếu như em mở được cánh cửa này ra, kho báu của Chu Tước Nữ Đế sẽ đều là của em hết, có động tâm không nào?" An Lâm ánh mắt nóng rực hỏi.

"Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ để em ấy thử một chút thôi, tôi cũng không tin em ấy có thể chống lại được dụ hoặc của bảo khố của Chu Tước Nữ Đế." An Lâm hớn hở đáp.

Năng lượng đỏ rực được truyền ra từ trong lòng bàn tay trắng nõn của cô bé, xâm nhập trong cánh cửa lớn.

"Tiểu Lan bé nhỏ thật giỏi!" An Lâm ôm lấy cô bé con, mạnh mẽ hôn chùn chụt mấy cái lên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cô bé.

Một bàn tay nhỏ xinh của Tiểu Lan nhỏ đập vào chính giữa hình điêu khắc Chu Tước.

Tiểu Lan bé nhỏ hất cằm, tựa như hơi đắc ý.

"Oh! Lực lượng tôn quý vĩ đại đến nhường nào! Chu Tước Nữ Đế bệ hạ thánh uy vĩnh tồn!!" Con Chu Tước có bộ lông vàng rực nhìn thấy cảnh này, kích động đến độ lông mao toàn thân dựng thẳng lên, quỳ sụp trên mặt đất, hưng phấn nói.

Hắn lại nhìn sang cô bé con không muốn rời khỏi ngực An Lâm, trong lòng cảm thấy không thể hiểu nổi, ngay cả lực lượng của Chu Tước thánh vị mà cũng có thể dùng, tại sao Hứa Tiểu Lan lại không thể tự mình bay mà cứ phải ghé mãi ở trong ngực An Lâm?

Cho nên, rốt cuộc bảo khố của Chu Tước có nhiều tiền hay không thật đúng là khó nói.

Hắn không lấy đồ, hắn chỉ tò mò, không biết kho báu của Chu Tước rốt cuộc là thế nào.

Mạc Hải bỗng phát hiện rằng mình sai rồi.

Con Chu Tước có bộ lông vàng rực canh giữ bên ngoài.

Dường như chỉ cần mỗi một lần hít thở, đều sẽ tiêu hao vô số khí tức thổ hào.

Cứ như vậy, An Lâm liền ôm Hứa Tiểu Lan đi vào bên trong bảo tàng.

Một cuộn tranh treo trên giá vẽ, phía sau là cảnh tượng núi sông tráng lệ khiên mọi người khó có thể phân biệt được thật giả.

Trường kiếm màu đỏ đứng vững trong hư không, khuấy động nên vô số viêm vũ trong không khí.

Dị tượng của từng món từng món bảo vật bày ra khuấy động khắp hư không.

Mạc Hải theo sau An Lâm vào trong bảo khố.

An Lâm phát hiện ra mình cũng sai rồi.

Ánh sáng bảo vật chói lóa gần như ngập khắp cặp mắt của họ.

Sóng dao động của bảo vật cấp cao cực kỳ nồng đậm gần như khiến họ không thể thở nổi.

Mạc Hải hiểu biết khá nhiều về bốn chủng tộc ẩn thế cấp cao, Thanh Long tộc yêu thích bảo tàng, được xưng là tộc giàu có nhất. Chu Tước tộc yêu thích du ngoạn khắp nơi, thích tiêu tiền, tuy tiền không nhiều những lão đại khất nợ thì đâu đâu cũng có.

Bước vào trong bảo khố của Chu Tước.

Hắn sợ rằng đương lúc vui mừng mở bảo khố của Chu Tước ra, thế nhưng lại phát hiện bên trong toàn là giấy nợ chất chồng thành núi, và đủ loại chứng cứ chứng minh nợ nần... Vậy thì bé cưng Tiểu Lan của hắn có thể sẽ lập tức lựa chọn thoái vị mất...

Tâm trạng của An Lâm thật ra cũng giống với Mạc Hải.

Vô số điểm sáng như đom đóm lóe trời đêm như rồng uốn lượn, vặn vẹo thân thể linh động của chúng, còn có từng đợt tiếng rồng gầm, đó chỉ đơn thuần là dị tượng do một cái ao trong dẫn tới.

Ngoài ra, còn có hai con hung thú được biến hóa ra từ viên đan dược với thần quang nhiều màu đang đánh lộn với nhau, sóng dao động cuộc chiến mà chúng tạo ra cũng không hề thua kém va chạm của đại năng Phản Hư chút nào.

Không ngờ chúng nó lại phóng ra khí tức của thần đan.

Trừ những thứ đó ra, còn có vô số nguyên thạch đang phát ra ánh sáng trắng, xếp chồng lên nhau, chỉ tính sơ sơ cũng phải đến năm mươi mấy vạn viên, chúng được chất đống ở một chỗ, nguyên khí trong lúc vô tình phóng ra hệt như sóng triều bao la hùng vĩ, phải biết rằng một viên nguyên thạch tương đương với một vạn viên linh thạch đấy...

"Oa a..." Tiểu Lan nhỏ cũng mở to đôi mắt sáng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thần khí, thần đan, mấy tỉ linh thạch.

Trái tim nhỏ của cô bé không nén nổi mà đập thình thịch thình thịch liên hồi rồi.

Nhiều bảo vật quá đi, còn nhiều hơn cả số lượng bảo vật mà cô nhìn thấy trước kia gộp lại!

Bảo vật trong bảo khố của Chu Tước, quả thực vượt quá xa sự tưởng tượng của mọi người!!

Ba món thần khí, get!

52 vạn linh thạch, get!

Lúc này An Lâm đã chạy về phía đống bảo vật hệt như một con chó husky.

Bổn bảo bảo nói đồng ý lúc nào hả?

Đồng ý cái gì cơ?

Đồng ý?

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của An Lâm, Tiểu Lan nhỏ cũng ngước đôi mắt to tròn đen nhánh lúng liếng nhìn về phía An Lâm, dường như đang hỏi là có chuyện gì thế.

"Chuyện này, Tiểu Lan bé nhỏ à..." An Lâm ôm Hứa Tiểu Lan, dịu dàng nói, "Bây giờ em vẫn còn nhỏ, số bảo vật này của Chu Tước Nữ Đế, trước hết anh sẽ bỏ quản giúp em, chờ em trưởng thành rồi sẽ đưa lại cho em."

Động tác mút ngón tay của cô bé con cứng đờ, ngơ ngác nhìn An Lâm, dường như cảm thấy cực kỳ khó tin, không biết tự bao giờ đôi mắt to đã xuất hiện một lớp hơi nước.

Mạc Hải cũng kinh ngạc đến sững người.

Con hàng này đang ức hiếp trẻ nhỏ ư?

Hắn muốn báo cảnh sát!!

"U u oa u..." Tiểu Lan nhỏ méo miệng.

"Anh biết em sẽ đồng ý mà, vậy cứ vui vẻ quyết định như thế đi!" An Lâm vui mừng gật đầu.

Tiểu Lan nhỏ: "???"

An Lâm đã làm cho Tiểu lan nhỏ một bộ váy tơ liền thân màu xanh, trông cực kỳ đáng yêu.

Nói xong, hắn lại nhìn vào Tiểu Lan nhỏ trong ngực.

An Lâm nghe thấy vậy liền cười nói: "Dù sao Chu Tước cũng là thần linh Sáng Thế sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, có chút vốn liếng này cũng là điều bình thường..."

Mạc Hải bừng tỉnh hiểu ra: "Cậu nói có lý, số tài sản này thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc... Vốn tưởng rằng Chu Tước là chủng tộc nghèo nhất, không ngờ bảo tàng của Chu Tước Nữ Đế lại có nhiều tài nguyên đến thế... Bảo vật cấp nhất ở đây, sợ rằng nếu đặt ở Chu Tước tông cũng sẽ được coi là chí bảo rồi!"

Dường như An Lâm lại hơi ngẫm nghĩ: "Chu Tước Nữ Đế tiền nhiệm là một người cực kỳ kiêu ngạo, có lẽ cô ta cảm thấy nếu như cất giữ bảo vật từ cấp Thần trở xuống thì chính là sỉ nhục cô ta? Anh không thấy đúng không, ngay cả linh thạch mà cô ta còn thấy chướng mắt, nơi này tất cả đều là nguyên thạch."

Hai mắt Mạc Hải thực sự không mở ra nổi nữa, cảm giác sắp bị khí tức của số bảo vật trước mắt khiến cho ngạt thở, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc: "Đây... những bảo vật này, dường như cấp thấp nhất cũng là cấp Thần? Tôi không nhìn nhầm chứ, thế này thì cũng quá mức rồi!!"

Chín viên thần đan, get!

Mười lăm loại nguyên liệu cấp Thần chưa được mài giũa, get!

Ba món chí bảo không biết công dụng là gì, nhưng sóng dao động phát ra còn mãnh liệt hơn cả bảo vật cấp Thần, get!

An Lâm vui vẻ ra mặt.

Phát tài rồi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận