Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1947: Thông Linh Thánh Nhân

Đám người An Lâm và Mạc Hải trợn mắt há mồm, ngậm miệng không biết nói gì.

Đây là bộ óc thiên tài thế nào mới có thể nghĩ ra mấy chuyện này vậy?

"Chuyện này... Huyền Vũ đạo hữu, tôi cảm thấy ông đã suy nghĩ nhiều rồi, đây đều là suy đoán của ông thôi, nhận định việc gì cũng cần phải có bằng chứng, ông nói vậy khiến tôi rất thất vọng." An Lâm thở dài, nói: "Ông cứ như vậy sẽ làm tổn hại đến tình hữu nghị giữa chúng ta..."

"Cậu không cần cố gắng bào chữa, tôi đã phát hiện ra sự thật rồi! Tôi sẽ không tiếp tục ở chỗ này nghe cậu mê hoặc, làm cho tôi mắc phải sai lầm chết người!" Huyền Vũ giận tím mặt, sau đó ngắt liên lạc.

Hai người An Lâm và Mạc Hải không biết nói gì, nhìn nhau.

"Thật ngu ngốc!" Giọng nói trong trẻo của Tiểu Lan nhỏ vang lên.

An Lâm ngạc nhiên tới mức vui mừng nhìn bé gái nhỏ trong ngực: "Tiểu Lan, cuối cùng em cũng có thể nói rồi, em đang lớn, thật tốt quá!"

Mạc Hải há to miệng, sợ hãi nói: "Đây là điểm quan trọng sao? Điểm quan trọng không phải là câu đầu tiên Hứa Tiểu Lan sư muội học được là thật ngu ngốc hay sao?"

Nói thật khí phách.

Thật sự khiến người ta hâm mộ!

"Đừng lo lắng, cùng lắm thì chúng ta trực tiếp mang đại quân đến lãnh thổ Huyền Vũ, không thả người thì đánh một trận." An Lâm bày ra vẻ mặt không mấy quan tâm, nói.

Có thực lực mạnh mẽ thật tốt...

Mạc Hải nhìn thấy cảnh này thì không còn gì để nói.

An Lâm nhấc máy, cười nói: "Có chuyện gì vậy Huyền Vũ?"

"Cô ấy nói rất đúng mà!" An Lâm vui vẻ nhìn bé gái nhỏ giống như thiên thần trong lòng ngực mà khen ngợi: "Tiểu Lan nhỏ thật thông minh!"

Nhưng không lâu sau, quả cầu truyền tin trước mặt An Lâm lại rung lên.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chuyện của Thượng Quan Nghệ sư tỷ..." Mạc Hải lo lắng, nói.

"Ê a ê a!" Tiểu Lan nhỏ được khen thì mặt mày rạng rỡ.

Đối mặt với một trong Thánh Thú mạnh nhất tinh vực mà nói khai chiến là khai chiến hay sao?

Trứng thối! Vì sao lại trở nên thân thiện như vậy?

Mạc Hải nghe vậy lại không nhịn được hít sâu một hơi.

Trong lòng An Lâm và Mạc Hải cùng lúc trào phúng.

Hắn cầm lên nhìn, lại là Huyền Vũ chủ động liên hệ.

"An Lâm đạo hữu, tôi vừa bói một quẻ, cảm thấy xác suất mấy người là thích khách vô cùng nhỏ, có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều, xin thứ lỗi cho hành vi thô lỗ vừa rồi." Vẻ mặt Huyền Vũ xấu hổ, nói.

Có thể nói Thanh Long lão tổ là thần linh Sáng Thế hiểu rõ An Lâm nhất, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy mình là thần linh Sáng Thế không hiểu gì về An Lâm nhất, có lẽ càng hiểu rõ lại càng mê mang.

Hai bên lại hỏi han nhau một lát rồi mới lưu luyến không rời ngắt liên lạc.

An Lâm hỏi Thanh Long lão tổ có thể đưa bọn họ về đại lục Thái Sơ hay không, Thanh Long lão tổ cũng bày tỏ không thành vấn đề, ông ta đã sớm tìm ra lỗ hổng trên rào chắn, định vị được tọa độ, nhưng tiêu hao rất nhiều năng lượng nên cần phải chuẩn bị sớm.

"Huyền Vũ đạo hữu khách sáo rồi, tôi sẽ ở đây chờ bạn của tôi đến." An Lâm vui vẻ, nói.

Trong các cường giả ở tinh vực không hề có người này.

Huyền Vũ biết thái độ trước đây của bản thân có vấn đề, tiếp tục nói: "An Lâm đạo hữu, tôi tin tưởng lời nói của cậu, tôi sẽ cử người đưa Thượng Quan Nghệ nguyên vẹn đến lãnh thổ Chu Tước, hơn nữa sẽ tặng một ít bảo vật coi như bồi thường, cậu xem như vậy có được hay không?"

Thông Linh Thánh Nhân này là thần thánh phương nào?

Nhưng không phải Nhân tộc lợi hại nhất ở tinh vực chỉ mới đạt Hợp Đạo đỉnh phong thôi sao?

Thánh Nhân, Thánh Nhân... Chẳng lẽ đối phương là Nhân tộc sao?

Đây mới chính là dáng vẻ nên có khi trò chuyện hữu nghị.

Sau khi xác định có thể quay trở về, trong lòng An lâm tràn ngập vui sướng ngắt liên lạc.

Ánh mắt hắn bắt đầu nhìn đến người cần liên lạc cuối cùng: Thông Linh Thánh Nhân.

Đây là một sự tồn tại rất xa lạ.

Ngay sau đó, An Lâm lại gọi điện thoại cho Tiểu Hắc Long.

Đối với chuyện này Thanh Long lão tổ không biết làm sao nhưng vẫn không cản trở việc ông ta cảm thấy An Lâm vô cùng lợi hại.

Thanh Long lão tổ liên tục hỏi chi tiết về việc giao chiến với Chu Tước Nữ Đế, vô cùng tò mò chuyện An Lâm làm như thế nào đánh bại cô ta, nhưng chuyện này lại liên quan tới con át chủ bài của An Lâm, hắn sao có thể để lộ, cho dù Thanh Long hỏi thế nào hắn cũng chỉ bảo một quyền đánh chết Chu Tước.

Thực lực của An Lâm tăng quá nhanh, nhanh tới mức nói ra căn bản sẽ không ai tin tưởng. Ông ta đã hoàn toàn không bắt kịp được tốc độ tăng thực lực của đối phương!!!

Vậy mà có tư cách liên lạc với Chu Tước Nữ Đế.

An Lâm để ông ta đến cuối cùng, chủ yếu vì ông ta rất thần bí.

An Lâm bắt đầu gọi điện thoại cho Thông Linh Thánh Nhân.

Một giây sau điện thoại đã được nhận.

Điều này khiến An Lâm vô cùng tò mò.

Hễ là nhận điện thoại của ngươi rất nhanh, nếu không phải vô cùng quan tâm ngươi thì chính là thích ngươi, rất ít trường hợp đúng lúc nhìn vào quả cầu truyền tin.

"Chúc mừng Hứa Tiểu Lan đạo hữu mới bước lên thánh vị Chu Tước, chúc mừng An Lâm đạo hữu lại một lần nữa chứng nhận Chiến Thần Chi Đạo tối cao, Thông Linh ở đây xin chúc mừng hai người!"

Một giọng nói hơi già nua nhưng lại rất dễ nghe, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

An Lâm và Tiểu Lan nhỏ đồng thời hoảng sợ.

Vậy mà đối phương biết thân phận của họ!

An Lâm lại càng sợ hãi, cái gì gọi là Chiến Thần Chi Đạo? Hắn từng có loại đạo này sao? Chẳng lẽ... Đối phương cũng biết hệ thống của hắn tên là hệ thống Chiến Thần?

Chắc chắn là ông ấy, Lục Áp Đạo Quân!

An Lâm nghe vậy suýt nữa thì nổ tung.

"Đây là một người bạn không muốn để lộ họ tên nói với tôi, ông ấy nói đã giao cho cậu kỳ ngộ Chiến Thần vô địch đủ để khiến cậu trưởng thành và nhiệm vụ giải cứu thế giới, mà cậu làm rất tốt, ông ấy thật sự rất vui..." Linh Bảo Thiên Tôn cười, nói.

Tiểu Lan nhỏ nghe vậy cũng dựng thẳng lổ tai lên.

Đối phương vậy mà là Linh Bảo Thiên Tôn, một trong Tam Thanh!

Hai vị Tam Thanh còn lại đều có tiếng tăm lừng lẫy, một người là Thái Thượng Lão Quân - Đạo Đức Thiên Tôn, một người là Bàn Cổ Nguyên Thủy Thiên Tôn từ thời khai thiên lập địa, vị Linh Bảo Thiên Tôn này có thể sánh ngang với hai vị kia tạo thành Tam Thanh, có thể yếu được sao? Tuyệt đối là lão đại!

"Xin chào ngài, Linh Bảo Thiên Tôn." Bây giờ An Lâm trở thành kẻ nịnh bợ.

"Ê a ê a." Tiểu Lan nhỏ cũng nhiệt tình chào hỏi.

Mạc Hải đã kinh hãi đến mức không thể nói chuyện được rồi.

Ở đây vậy mà có thể nghe được giọng nói của nhân vật cấp truyền thuyết! Thật xúc động quá đi, phải làm sao bây giờ, có phải làm gì để phối hợp với họ không?

Hình như Linh Bảo Thiên Tôn rất vui vẻ: "Các người cũng đừng khách sáo với tôi, thật ra tôi cũng chú ý đến hai người từ lâu, sự trưởng thành của hai người thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Thật không ngờ... Tên Thái Thượng Lão Quân kia tiện tay cứu một cô gái, cuối cùng lại trở thành Chu Tước, có đôi khi chuyện thế gian lại kỳ diệu như vậy, ngay cả tôi cũng không làm được chuyện vĩ đại như vậy..."

Tiểu Lan nhỏ được khen thì mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu núp vào trong ngực An Lâm.

An Lâm mở miệng hỏi: "Tiền bối nói tôi tôi lại chứng nhận Chiến Thần Chi Đạo là gì vậy ạ? Chẳng lẽ ngài biết được chuyện gì sao?"

Lúc này An Lâm và Tiểu Lan nhỏ thật sự quá kinh ngạc.

Vèo...

"Ha ha... Chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng tôi từng nghe nói về cậu, chắc chắn cậu cũng đã nghe nói về tôi." Từ trong quả cầu truyền tin truyền ra tiếng cười sang sảng: "Thông Linh Thánh Nhân là tên giả tôi dùng ở tinh vực, tên của tôi ở đại lục Thái Sơ là Ngọc Thần Đạo Quân, hoặc có thể gọi là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn..."

"Ngài chính là Thông Linh Thánh Nhân sao? Chúng ta quen nhau sao?" An Lâm cảnh giác, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận