Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1984: An ủi thần cấp

Một cái hôn.

Một nụ cười.

Giống như ánh mặt trời buổi sáng phá tan đem tối.

Xua đi đau khổ và u tối trong lòng cô gái.

Hứa Tiểu Lan ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà nước mắt tràn mi, ngào thẳng vào trong ngực An Lâm, lớn tiếng khóc.

"Sao em lại trở thành dáng vẻ này, sao em lại thành dáng vẻ này..."

"Em, dáng vẻ em xấu như vậy, sau này sao còn dám gặp người khác?"

"Hu hu hu..."

Nhưng lúc cô phát hiện bản thân trở thành bà lão tóc trắng xóa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên giống như vỏ cây, người vẫn quen là tiên nữ như cô gặp đả kích như vậy sao có thể chịu được!

Năm tháng đổi thay luôn đi kèm với sự gài đi.

Hứa Tiểu Lan nói bản thân không cần vẻ ngoài, đó là vì mặt mũi cô đã rất xinh đẹp, dù cho thay đổi thế nào cũng chỉ có càng ngày càng xinh đẹp, dĩ nhiên không cần.

Mặt trời chiều ngã về Tây, mặt trời lặn nóng cháy.

Nhưng bây giờ cô trở thành bà lão tám mươi tuổi, lúc cô nhín vào gương thật sự suýt nữa sụp đổ.

"Nhưng mà... Nhưng mà bây giờ phải làm sao... Thoáng cái già đi như vậy, trở nên xấu xí như vậy... Em thật sự không có mặt mũi gặp người khác..." Cơ thể khô héo của Hứa Tiểu Lan tựa vào ngực An Lâm, vẫn đau khổ nỉ non.

Hai tay Hứa Tiểu Lan nắm lấy áo An Lâm, khóc lớn.

An Lâm không thể quyết định việc ai sẽ già đi trước nhưng hắn có thể quyết định khoảng thời gian này, suốt đời làm bạn với Tiểu Lan. Hắn không nói ra nhưng hắn biết chắc chắn Tiểu Lan đã hiểu sự lựa chọn của hắn.

Tuy rằng đối với người tu tiên bề ngoài chỉ là cái xác mà thôi nhưng thật sự có thể buông bỏ được sao? Dù sao đây là thời buổi nhìn mặt, xinh đẹp là điều vô số sinh linh hướng đến, làm sao có thể không để ý chứ?

Lúc trở thành trẻ con cô không đau lòng, lúc trở thành loli cô cũng không đau lòng, lúc trở thành thiếu nữ hay trung niên cô cũng không đau lòng bởi vì khi đó cô vẫn rất đẹp.

An Lâm ôm chặt cô gái đang run rẩy khóc trong ngực mình, lòng cũng đau đớn không thôi. Hắn muốn làm cho cô gái trong lòng bớt đau khổ nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm chặt cô, khiến cô hiểu được hắn sẽ mãi mãi không rời xa cô.

Cơ thể Hứa Tiểu Lan run lên, đôi mắt hồng hồng, giận dỗi nói: "Tuy em là bà lão tám mươi tuổi nhưng sao anh có thể sỉ nhục em như vậy chứ?"

Dù sao danh xưng thánh nữ, thần nữ cũng không phải là nói suông.

An Lâm cười nói: "Đúng rồi, Tiểu Sửu xấu như vậy còn dám gặp người khác, sao em lại không thể gặp được? Tiểu Sửu xấu như vậy nhưng có thể lấy vợ là Bạch Dao, mỹ nhân xinh đẹp bậc nhất, còn vô tư đối diện với muôn người, sao em lại hoảng sợ chứ?"

"Yên tâm đi Tiểu Lan, đây chỉ là tạm thời, tuy vẻ ngoài của em già đi nhưng tính mạng cũng không trở nên suy yếu, có thể là di chứng của thừa kế thánh vị, sẽ sớm phục hồi thôi..." Cuối cùng An Lâm cũng nghĩ ra lời an ủi, mở miệng nói.

Mắt An Lâm sáng lên, nói: "Em cảm thấy em và Tiểu Sửu thì ai xấu hơn?"

"Hắt xì!" Ở chiến trường tuyến Đông, Tiểu Sửu đang chiến đấu quyết liệt thì bỗng nhiên hắt xì, hơi ngơ ngẩn nhìn thoáng qua bốn phía.

Cảm giác khó chịu và đau khổ trong lòng giảm đi rất nhiều.

Rất chói mắt!

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt vô cùng xấu của Tiểu Sửu kia.

Vị đại tướng này có bóng râm che mắt nên không bị mù, cũng không gọi Tiểu Sửu là con khỉ thối, bây giờ hắn nắm lấy cơ hội, muốn dùng một kích giết chết Tiểu Sửu.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tiểu Lan hé ra, á khẩu không trả lời được.

Vẻ mặt đại tướng Thiên Nhân tộc lộ ra dáng vẻ đã thành công, lúc này trên không bỗng nhiên có vô số cái đuôi che lắp ánh nắng, sáu cái đuôi hồ ly to, trắng như tuyết giống như bàn tay lớn mạnh mẽ chụp vào đại tướng.

Lúc Tiểu Sửu cảm nhận được tấn công phía sau, thực ra đã chậm.

Cái giáo sắc bén màu đen xé rách không gian, tốc độ nhanh như tia chớp.

Suy nghĩ như vậy...

"Ầm ầm bịch!"

Tiểu Sửu dùng gậy sắt đánh mạnh vào đại tướng Thiên Nhân tộc đang bị hai mắt như cái bóng đèn của hắn chiếu mù mịt, mấy đại tướng kêu thảm thiết ngã xuống.

"Chết đi! Con khỉ thối!" Phía sau Tiểu Sửu bỗng nhiên có một đại tướng Thiên Nhân tộc khắp người bị bảo phủ bởi bóng tối đâm mạnh vào cổ Tiểu Sửu.

Thậm chí là thoải mái...

Tiểu Sửu trừng mắt nhìn thiên thần Động Thần cảnh, đôi mắt to như bóng đèn bắn ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Đại tướng Động Thần cảnh chỉ cảm thấy bản thân đang đánh hai ánh mặt trời...

"Chết đi, con khỉ xấu xí!" Ở phía xa, mấy đại tướng Động Thần cảnh của Thiên Nhân tộc chuyển động, phẫn nộ đánh về phía Hầu Tử mặc áo giáp đen đang bay trên không.

Chẳng lẽ có người đang chử hắn?

"Dám động đến Tiểu Hầu của tôi, muốn chết!" Giọng nói truyền ra trong không gian.

Ầm!

Cái đuôi một lần nữa quét qua.

Đại tướng Thiên Nhâ tộc kêu thảm thiết một tiếng, bị đánh rơi xuống mặt đất, nện thành một cái hố to.

Lúc này Tiểu Sửu mới quay người, cười hề hề: "Không thấy hai người chúng tôi là một cặp hay sao?"

Đại tướng Thiên Nhân tộc nhìn cô gái có khuôn mặt tuyệt mỹ vậy mà lại ngoan ngoãn, lưu luyến dựa vào Tiểu Sửu, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lóng và phẫn nộ.

Hắn chuẩn bị nói gì đó thì một cây gậy mùa đen đã không chút lưu tình đánh vào đầu hắn.

Thình thịch!

Vị đại tướng Thiên Nhân tộc này ngã xuống.

Tiểu Sửu và Bạch Dao nắm tay nghênh ngang bỏ đi.

Các tướng sĩ liên quân Thiên Nhâ tộc và liên quân giới Cửu Châu đều biến sắc.

Hai hắc long che lấp ánh mặt trời vậy mà ngốc nghếch đánh về phía ba vị thiên thần cách đó không xa.

Lúc này, tiếng rít gào rung trời đất vang lên.

"Ha ha ha, giết chết bọn chúng!"

"Giết!"

Phải biết rằng, sức chiến đấu mấy ngày nay của Thiên Nhân tộc đều rất mạnh, cao hơn một bậc so với sức chiến đấu của sinh linh đại lục Thái Sơ, nhưng kết quả chiến đấu lại kém xa.

Điều này làm cho người ta khó tin.

Long Ngạo Thiên nhìn nhóm liên quân Cửu Châu tiếp tục điên cuồng đuổi giết Thiên Nhân tộc, bỗng nhiên hiểu ra hai bên chênh lệnh ở đâu.

Từng trải qua tuyệt vọng, sau đó quân đội lại có được hy vọng vô tận, sức lực chiến đấu hơn hẳn quân đội bình thường.

Liên quân Cửu Châu một đường truy đuổi ba nghìn dặm.

Mãi đến khi ba vị thiên thần có thần hoàn đứng đầu xuất hiện trong trận doanh của đại quân Thiên Nhân tộc, phóng ra hơi thở mạnh mẽ, lúc này liên quân Cửu Châu mới ngừng bước chân truy kích.

Thiên Đế và Cổ Long Đế đứng trước liên quân Cửu Châu vẫn không hề sợ hãi giằng co với thiên thần.

Họ là người mạnh nhất trong liên quân tuyến Đông Cửu Châu, hiểu thấu đáo thuật pháp hệ Phá Thiên, có thể địch nổi thiên thần có lực lượng quyền hành.

Thiên Đế và Cổ Long Đế có thể tiếp tục chiến đấu nhưng bây giờ liên quân Cửu Châu đã đạt được kết quả chiến đấu lớn, thực ra họ đều không có ý nghĩ tiếp tục đánh nhau.

Nói cách khác, số lượng thương vong của Thiên Nhân tộc hiển nhiên gấp đôi liên quân tuyến Đông Cửu Châu.

Bây giờ, số lượng của họ đã ít hơn chín mươi triệu, số lượng ngang với liên quân tuyến Đông Cửu Châu, nhưng mà liên quân tuyến Đông Cửu Châu trước đó là một trăm triệu.

Thiên Nhân tộc bị giết hai mươi triệu, lúc này mới bắt đầu hô lớn rút lui.

Trận chiến này có quy mô rất lớn, hai bên đều chiến đấu hết sức mình.

Ở cách đó không xa, Đại Bạch đang chuẩn bị ra tay giúp đỡ Tiểu Sửu yên lặng nuốt một ngụm thức ăn cho chó, tiếp tục đánh các cường giả Thiên Nhân tộc còn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận