Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1986: Tiến hành theo kế hoạch

Thiên Đế và Cổ Long Đế triển khai phòng ngự mạnh mẽ, lúc này mới hoàn toàn ngăn được dư âm trận nổ của Tiêu Đồ.

Hình như Thiên Nhân Tộc cũng đã có sự chuẩn bị, trong nháy mắt dựng lên một bức chắn che chở vô hình, ngăn cản toàn bộ năng lượng cuốn tới.

Sau khi năng lượng nổ hết, đã chẳng còn thấy được mảnh vụn nào của cơ thể Tiêu Đồ, thê thảm không chịu được.

Ngược lại Tiêu Trạch khá hơn một chút, hắn ta được coi như là kẻ có phòng ngự mạnh nhất trong số đám Hợp Đạo, bị nữ thiên thần cầm quạt xếp to lớn quạt mạnh cho một trận, trừ việc bị bắn ra xa thì không bị trọng thương gì cả.

Nhưng mà liên quân Cửu Châu đã trở nên khẩn trương, bởi vì bây giờ lại có thêm năm thiên thần xuất hiện!

Thiên thần cả người ẩn trong bóng tối, thiên thần có vẻ bề ngoài như Bách Linh Điểu, thiên thần có dáng vẻ hạt sáng, nữ thiên thần cầm quạt xếp khổng lồ màu hồng và nam thiên thần to cao cầm đại đao thần phù màu vàng.

Trận chiến trước đó của bọn họ có thể được coi là sức mạnh tương đương.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại có thêm hai vị thiên thần, điều này khiến người ta phải tê cả da đầu.

Những lời này rất rõ ràng, đã cho đám người Thiên Đế một sự lựa chọn.

Liên quân Cửu Châu nghe vậy thì như trút được gánh nặng, nhưng lại có một sự thất vọng nho nhỏ.

Nam thiên thần khẽ co rút khóe miệng, giả vờ phối hợp với tôi một chút thì sẽ chết sao?

"Liên quân Cửu Châu, rút lui!" Lời nói của Thiên Đế truyền ra toàn bộ chiến trường.

"Linh Hoa, cô hẳn phải nên giết hắn mới đúng." Nam thiên thần to cao vác đao mở miệng nói.

Quân đội Thiên Nhân Tộc không nhúc nhích nhìn các liên quân rời đi, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như đưa bọn họ rời đi ở trước mắt vậy.

Tỷ lệ sức mạnh đã mất cân bằng, Thiên Nhân Tộc muốn phản công cũng không phải là điều không thể nữa.

Xem ra còn chưa tới lúc quyết chiến cuối cùng...

Linh Hoa liếc nhìn nam thiên thần một cái, hừ lạnh nói: "Nói thì dễ, có bản lĩnh thì anh giết đi, không lấy ra chín thần hoàn mà anh cũng muốn giết con rồng kia?"

"Người phiền phức cuối cùng cũng cút ra xa rồi." Nữ thiên thần có khuôn mặt xinh đẹp ngồi trên quạt xếp lơ lửng, nhìn Tiêu Trạch đã biến thành một điểm đen phía xa, hơi nâng khóe miệng lên.

Bọn họ có thể lựa chọn không đánh!

Lúc này, Đông Thiên Môn.

Lúc này Bách Linh Điểu bay lên không trung quan sát đại quân mười triệu người trước mặt, giọng nói líu lo như tiếng chim vang lên trong trời đất: "Còn muốn tiếp tục đánh không? Nếu muốn đánh, chúng tôi sẽ tiếp."

Trong biển ánh sáng.

Đại quân chín mươi triệu người chỉnh tề rút lui.

Chỉ có Bách Linh Điểu có vẻ kiêng dè nhìn ra phía xa.

"Hắn ta vẫn đang chữa thương." Thiên Thần Đất Đai nói.

"Nói thì dễ... Tốc độ của hắn trở nên quá nhanh, nếu đánh thật, còn không biết sẽ như thế nào..." Thiên Thần Đất Đai bất đắc dĩ nói.

"Rất thuận lợi." Nói đến chuyện này, cô gái cười lên, "Dùng hai chục triệu Thiên Nhân Tộc, tiêu hao mười triệu liên quân Cửu Châu, sợ rằng bọn họ còn tưởng rằng mình kiếm lời, đánh thắng trận chứ? Thật là một đám người vừa buồn lại buồn cười... Thiên Nhân Tộc chỉ là công cụ trong mắt chúng ta mà thôi, nếu bọn họ biết ở Tây Hải còn có một tỉ Thiên Nhân Tộc chờ bọn họ, không biết sẽ có suy nghĩ gì..."

"Gặp phải một chút phiền toái, An Lâm thật sự là một biến số, ngoài ra, Thiên Tước Thần Nữ cũng biến thành một trong những trở ngại quan trọng, tạm thời không có cách nào làm theo kế hoạch được." Giọng nói của Thiên Thần Đất Đai truyền từ trong cục bùn.

Nguyệt Đồng Thần Thành.

Cô gái sinh linh do vô số hạt sáng tạo thành mở miệng hỏi một khối bùn đất trong tay: "Tình hình trong Thiên Môn thế nào rồi?"

Nhưng sau khi An Lâm đọc được tin chiến sự này, sắc mặt lại kì lạ, hình như hắn đã đoán được kẻ địch muốn làm gì rồi. Khi liên quân giới Cửu Châu bị hao tổn chỉ còn một nửa binh lực, đột nhiên có đại quân một tỉ Thiên Nhân Tộc nhảy ra ở phía tây, vậy hỏi bạn có sợ không, có ngạc nhiên không.

Thiên Đế vui vẻ nói về chiến tích huy hoàng của phía đông.

An Lâm nhận được tin chiến sự của liên quân Cửu Châu phía đông.

Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: "Kế hoạch của chúng ta không thể thay đổi, lúc cần thiết có thể ra tay trấn áp hai người họ, ngươi biết nặng nhẹ là được."

Thiên Thần Đất Đai rất hài lòng: "Tiêu hao binh lực nền tảng của giới Cửu Châu đi, chúng ta chỉ cần ngăn được hai chiến lực cao cấp của Phá Thiên Bang là có thể hoàn toàn tiêu diệt loài người."

"Một tỉ Thiên Nhân Tộc là đại sát khí của chúng ta, không được bại lộ." Cô gái nói.

"Yên tâm đi, đừng coi thường Thiên Thần Đại Dương, hắn ta rất lợi hại." Thiên Thần Đất Đai không lo lắng chút nào.

"Bảo Thiên Thần Đại Dương giúp đỡ, ngươi còn sợ không trấn áp được hai người bọn họ." Cô gái cười.

Thiên Thần Đất Đai hỏi: "Kế hoạch của cô tiến hành thế nào rồi?"

Trong mắt cô, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đúng là biến số, nhưng còn chưa đủ để uy hiếp được kế hoạch của bọn họ, nhiều lắm là xử lý phiền phức một chút mà thôi.

"Vậy thì chờ hắn ta chữa thương xong, ngươi sẽ liên hiệp cùng hắn trấn áp An Lâm, thuận tiện giết Thiên Tước Thần Nữ." Cô gái thờ ơ nói.

Kế hoạch thật tốt, nhưng bọn họ không ngờ đồng đội của mình lại muốn làm thiên đạo...

An Lâm suy nghĩ, lại nhịn không được bật cười.

"Có chuyện gì mà vui như vậy?" Hứa Tiểu Lan bê một bát thức ăn lên, nhìn An Lâm.

Bây giờ cô đeo một cái mặt nạ hình con gấu, không có cách nào, mặc dù An Lâm không để ý đến khuôn mặt của cô, nhưng cô lại để ý, không thay đổi được về khuôn mặt cũ thì đeo một cái mặt nạ để che đi cũng được.

Điều đáng để vui vẻ chính là mặc dù Hứa Tiểu Lan đeo mặt nạ, nhưng cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại tâm trạng, cũng tạm thời chấp nhận sự thật này, nên làm gì thì làm, đam mê làm đồ ăn này cũng không thay đổi.

An Lâm thưởng thức thức ăn mỹ vị trước mặt, đưa tin chiến sự cho Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan xem qua, sau đó cũng vui vẻ: "Chiến tổn mười triệu, chém hơn hai ngàn vạn địch? Đây là chuyện tốt mà, không trách anh lại cười vui vẻ như vậy."

An Lâm hơi nhếch khóe miệng.

Hắn cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn là bởi vì khám phá ra âm mưu của Thiên Nhân Tộc mà thôi...

Hơn nữa chắc phía Thiên Thần Đại Dương cũng bắt đầu hành động rồi chứ?

Lúc này, bên bờ phía tây của đại lục Thái Sơ.

Trong biển mênh mông bát ngát.

Vô số Hải Yêu đánh trống ầm ầm.

Hai chục vạn Yêu Tộc đang bày trận ở trong biển, khí thế tụ lại kinh thiên động địa.

Lam Tiểu Nghê vẫy đuôi cá, ngồi trên một cái bong bóng màu sắc rực rỡ, trôi lơ lửng ở trung tâm trận chiến.

Đây là một trận chiến lớn đầu tiên của Tây Hải với Thiên Nhân Tộc từ khi Thiên Thần Đại Dương xuất hiện đến nay, đương nhiên cô phải tự mình ra trận, phụ trách áp trận.

Cô có thể sử dụng quân đội Hải Yêu, khoảng hơn bốn chục nghìn, nhưng trận đại chiến này chỉ để dò xét mà thôi, cô không muốn dùng hết binh lực.

Trừ hai chục triệu Yêu Tộc ra, còn có năm triệu Thánh Vũ Tộc, cùng với năm triệu Chân Ma tộc gia nhập vào trong quân đội, hoàn toàn nghe lệnh của Lam Tiểu Nghê.

Trước kia Tây Thiên Môn toàn dựa vào liên minh Tây Hải trấn thủ, nay Thiên Thần Đại Dương xuất thế, các thế lực còn lại của đại lục Thái Sơ bắt đầu luống cuống, mặc dù liên minh Tây Hải không yêu cầu tiếp viện, họ vẫn phái đội quân mạnh mẽ đến.

Liên minh Tây Hải là cứ điểm quan trọng nhất của tuyến phía tây, không thể để cứ điểm này tan vỡ được.

Lam Tiểu Nghê nhìn đại quân Thiên Nhân Tộc khoảng hai chục triệu người phía xa, vẻ mặt uy nghiêm, vung bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, mở miệng nói: "Đại quân liên minh Tây Hải nghe lệnh, khai chiến!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận