Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1989: Lão đại An Lâm đến

Đại quân liên minh Tây Hải đánh tan đại quân Thiên Nhân tộc, truy đuổi tận vạn dặm, lại giết hơn triệu quân địch, lúc này mới bắt đầu quay về.

Nhưng mà khi bọn họ chiến thắng trở về lại tuyệt vọng phát hiện minh chủ Lam Tiểu Nghê của họ đã bị tứ đại thiên thần bắt sống!!

Chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến đội quân lớn với hơn hai chục triệu người đều ngơ ngác, nhất thời quên mất suy nghĩ. Rất nhanh, đám Hải Yêu đau khổ kêu to phải đi cứu Lam minh chủ.

Chỉ là những cường giả căm hận này đều bị Lam Tiên Dương áp xuống.

Chỉ bằng mấy cường giả như bọn họ đi sâu vào Tây Hải cứu Lam Tiểu Nghê? Đây không phải là đi đưa thức ăn cho đối phương sao?

"Mọi người tỉnh táo lại đã! Đừng khẩn trương! Lam minh chủ của chúng ta không chết, chỉ bị bắt đi mà thôi. Đối thủ là bốn người cấp bậc thiên thần, cho dù chúng ta có chạy đến đó thì cũng không làm được chuyện gì..."

Lam Tiên Dương đứng giữa đội quân chiến đấu, lớn tiếng mở miệng nói.

Ông nói như vậy mà cũng không thể khiến nỗi lo của đám cường giả lắng xuống được, lúc này lại có một cao thủ ngắt lời:

Lam Tiên Dương cũng không giận, ngược lại ông còn rất vui vẻ yên tâm, con gái mình còn kiêu ngạo hơn cả mình, còn được lòng người hơn mình, thành tựu to lớn như vậy, người làm cha đương nhiên cực kì vui vẻ yên tâm rồi.

"Là tông chủ An Lâm!!"

Lúc này, trên biển có vô số cường giả đồng thanh hét to.

Ông vừa nói như vậy, bỗng nhiên có người kêu lên.

"Đúng! Thề phải bảo vệ Lam minh chủ an toàn!!"

"Tôn Giả Thiên Lôi!!"

"Chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà chúng ta không làm gì hết sao?!"

"Thiên Thần Sấm Sét!!"

"Đi giết! Cùng lắm là chết!!"

"Lam minh chủ chính là biểu tượng cho sự tồn tại của liên minh chúng ta, nếu không có cô ấy, liên minh chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi thà bỏ đi tất cả để có được cơ hội đi giải cứu Lam minh chủ!!"

Ông liền nói ngay: "Không phải tôi nói là không đi cứu Lam minh chủ, nhất định sẽ có người đi cứu Lam minh chủ thôi, mấy người quên mất núi dựa của cô ấy là ai rồi à?"

"Lam minh chủ có nhiều núi dựa thế cơ à?" Một Hải Yêu ngạc nhiên.

Trăm năm qua, Lam Tiểu Nghê đã tạo ra được tiếng tăm lớn thế nào, không chỉ là Linh Ngư tộc, mà cho dù là Thiên Quy tộc, hay là những Hải tộc khác, cô đều trở thành vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của bọn họ, có một nhóm người theo đuổi vô cùng trung thành.

Không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.

"Tôn Giả Độ Hóa!!"

Các cường giả của liên minh Tây Hải phấn khích kêu to, chỉ cảm thấy đã hiểu rõ ràng.

Ánh sáng của An Lâm đúng là rất chói mắt, hơn nữa dõi mắt nhìn toàn bộ đại lục Thái Sơ rộng lớn không giới hạn này, có mấy ai có thể sánh được với thực lực của hắn chứ?

Lời vừa nói ra, đội quân liên minh Tây Hải đều lặng yên.

"Lam Tiểu Nghê đâu rồi?" Người đàn ông hỏi.

Hải Yêu run lẩy bẩy bị một đám Hải Yêu nghi ngờ là gián điệp bắt đi.

Các tướng sĩ liên minh Tây Hải sau khi thấy người kia thì mừng như điên, rối rít kêu to, thậm chí có người còn mừng rỡ đến chảy cả nước mắt, giống như túm được một cái phao cứu mạng cuối cùng.

Tất cả Hải Yêu đều không biểu cảm nhìn chằm chằm Hải Yêu đó, con Hải Yêu này bỗng cảm thấy da đầu tê tái, trong lòng thầm nói không ổn, lúc này một số lượng cường giả Hải Yêu lớn đã nhào tới chỗ nó...

Lúc này, Lam Tiên Dương và mấy vị siêu cấp cao thủ Hợp Đạo nói hết tình hình ra.

"Đừng nóng, cứ nói từ từ, tôi cần tình báo ngắn gọn mà hiệu quả nhất." An Lâm mở miệng nói.

Quả nhiên An Lâm đến cứu viện, hơn nữa còn tới nhanh như vậy!

Lam Tiên Dương tiếp tục cười nói: "Đúng vậy, núi dựa của Lam minh chủ chính là An Lâm, tin chắc rằng An Lâm đang trên đường chạy tới rồi, trận chiến này thuộc về hắn, cũng mong mọi người hãy tin tưởng hắn!!"

"A! Là tông chủ An Lâm!"

"Cuối cùng tông chủ An Lâm đã tới rồi!!"

"Tông chủ An Lâm, xin ngài hãy mau đi cứu Lam minh chủ đi!!"

Nếu bảo bọn họ tin tưởng những người khác, có thể bọn họ sẽ khịt mũi khinh thường, trong chuyện lớn cỡ này thì nào có ai có thể tin tưởng được. Nhưng Lam Tiên Dương lại bảo bọn họ tin tưởng An Lâm, bọn họ căn bản không thể phản đối, kì tích mà An Lâm tạo ra còn ít sao?

Bọn họ còn chưa trở lại Thủy Thượng Tiên Địa, đã thấy hư không đột nhiên nứt ra, một người đàn ông mặc quần áo trắng nhanh nhẹn xuất hiện trên bầu trời đội quân.

Quân đội liên minh Tây Hải bắt đầu rút lui.

Không thể không nói, có An Lâm làm núi dựa của bọn họ là cực kì có cảm giác an toàn.

An Lâm càng nghe càng giận: "Được... Đúng là dũng cảm! Thậm chí ngay cả Thiên Thần Đại Dương cũng ra tay sao? Tôi đã bảo tại sao không thể dùng truyền tống trận chạy đến mà, không ngờ chỉ vì đối phó với một cô gái yếu ớt mà phái ra cả tứ đại thiên thần, một thiên thần đại chí cao, thủ đoạn rất tốt, đúng là rất tốt!!"

Lam Tiên Dương muốn nói lại thôi, ông thầm nghĩ, Lam Tiểu Nghê cũng không phải là cô gái yếu đuối gì, suýt chút nữa cô còn giết được bốn vị thiên thần đấy...

"Tôi đã nói mà, Lam tiểu đệ là cái lồng của tôi, thật sự nghĩ lời của tôi là nói chơi thôi sao?" Khí thế của An Lâm càng ngày càng kinh khủng, giống như bầu trời lửa giận muốn đấu đá với thế giới vậy.

Liên quân Tây Hải với hơn hai chục triệu người ở đây đều cảm nhận được một áp lực như có thể hóa thành đồ thật, áp lực kia còn kinh khủng hơn quyền hành của thiên thần rất nhiều lần.

"Tông chủ An Lâm, tôi nguyện theo cậu đi cứu Lam minh chủ." Một cao thủ siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo của tộc Chân Ma bước ra khỏi hàng, vẻ mặt điên cuồng nhìn An Lâm.

Thật ra ông ta rất hâm mộ người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời này, cũng mơ ước có một ngày có thể kề vai chiến đấu với người đàn ông đó.

An Lâm nhìn đại lão tộc Chân Ma với dáng người hơi gầy yếu, toàn thân phủ đầy đường vân kì lạ màu vàng kia, hắn cười nói: "Ông là ma tôn Lăng Cổ?"

Người đàn ông kia được sủng ái mà lo sợ, vội vàng kêu lên: "Chính là tại hạ!"

Một siêu cấp đại năng tộc Thánh Vũ cũng đứng dậy, toàn thân ông ta có rất nhiều hình giọt nước màu trắng sữa bóng loáng, không có một tí lông nào, trên mặt ít khi hiện lên vẻ kính cẩn, mở miệng nói: "Tại hạ cũng nguyện cùng tông chủ An Lâm xông vào đầm rồng hang hổ một chuyến!"

An Lâm thấy vị siêu cấp đại năng này thì có chút ngạc nhiên mừng rỡ: "Ông là... một trong ba nguyên lão của thánh điện Võ Đạo, Chân Nguyên Võ Tôn?"

"Ừ." Siêu cấp đại năng tộc Thánh Vũ gật đầu.

An Lâm nhớ mình đã từng kề vai chiến đấu với Hỗn Nguyên Võ Tôn là một trong ba nguyên lão của thánh điện Võ Đạo, Hỗn Nguyên Võ Tôn là siêu cấp đại năng Hợp Đạo viên mãn, vị Chân Nguyên Vũ Tôn này chỉ là Hợp Đạo trung kì.

Mấy người Cổ Tự, Ngư Phi Ngư, Lam Tiên Dương thấy vậy cũng rối rít đứng ra yêu cầu cùng đi chung.

An Lâm suy nghĩ một chút, chỉ cần có ma tôn Lăng Cổ, Chân Nguyên Võ Tôn, Lam Tiên Dương, ba vị siêu cấp đại năng Hợp Đạo này cùng đi chung, số còn lại canh giữ ở Thủy Thượng Tiên Địa để tránh kẻ địch phản công là được rồi.

Thật ra thì hắn cũng không cần sức chiến đấu của ba vị siêu cấp đại năng này lắm, nhưng hắn đường đường là Thiên Thần Sấm Sét ra sân, chẳng lẽ không cần phải phô trương chỗ quan trọng ra sao? Đương nhiên phải có một ít tiểu đệ đứng ở một bên kêu 666 chứ!

Đây chính là cách phô trương đó!!

An Lâm cảm thấy ma tôn Lăng Cổ, Chân Nguyên Võ Tôn, Lam Tiên Dương vừa lúc thích hợp làm nhân vật tiểu đệ, hắn nhìn ba người sau lưng một cái, phát hiện Lam Tiên Dương đang cười với mình.

Được rồi, không coi Lam Tiên Dương là tiểu đệ được, hắn cũng không dám coi Lam Tiên Dương là tiểu đệ đâu.

An Lâm nhìn về một đường biển trời phương tây phía xa, mở miệng nói: "Việc này không thể chậm trễ được, chúng ta sẽ cứu Lam Tiểu Nghê ra, để cho Thiên Nhân tộc biết rằng, tiểu đệ của An Lâm tôi tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể bắt nạt được!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận