Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1993: Hành động không chê vào đâu được

Đại trận rộng hơn nghìn dặm bị quyền lớn kim quang đánh bẹp, sau đó giống như bọt biển thông thừng vỡ vụn.

Quầng sáng màu lam nứt ra, hóa thành điểm sáng mà xanh khắp trời, biến mất trong không trung.

Đại trận ẩn chứa quyền hành biển cả có uy thế thật sự đáng sợ nhưng vẫn có chỗ thiếu sót.

Rất hiển nhiên, An Lâm tìm được chỗ thiếu sót chết người, đồng thời dùng vũ lực mạnh mẽ khai phá đại trận lợi hại này!

Bốn vị thiên thần nhìn thấy đại trận vỡ tan, vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Đây là tình huống gì?

An Lâm thật sự khai phá được đại trận của Thiên Thần Hải Dương sao?

Mấy vị thiên thần đều cảm thấy mặt đau nhứt, trước đó còn châm biếm An Lâm không thể phá vỡ đại trận, không bao lâu sau, An Lâm lập tức "ba ba ba" tát vào mặt họ.

Thiên Thần Hải Dương hơi khen ngợi nhìn Thiên Thần Lam Nha, đây mới gọi là thuộc hạ tốt.

"Đúng, ở đó có vũ khí, thuyền chiến Tây Hải, còn có ánh sáng Thiên môn chiếu rọi, là sân nhà của chúng ta, ở đó an toàn nhất!"

Nhóm thiên thần vây quanh Thiên Thần Hải Dương.

"Trước tiên chúng ta có thể rút lui về Tây Thiên môn!"

"Không tốt, Thiên Thần Hải Dương đại nhân bị đại trận phản phệ!"

Vài vị thiên thần nghe vậy trong lòng đau thương, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên.

"Phốc..." Thiên Thần Hải Dương phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ của thần hoàn trên đầu suy yếu, dĩ nhiên là bị đại trận phản phệ.

Nhóm thiên thần đều muôn rút lui.

"Mau! Bảo vệ Thiên Thần Hải Dương đại nhận!"

"Thiên Thần Hải Dương đại nhân!"

Nhóm thiên thần nghe vậy cũng hùa theo.

"Không được,Thiên Thần Hải Dương đại nhân, ngài không thể tiếp tục chiến đấu!"

Khuôn mặt tươi cười của Thiên Thần Lam Nha nhanh chóng thay đổi, tràn đầy lo lắng, nói: "Vốn Thiên Thần Hải Dương bị thương nặng, không nên ra tay, bây giờ lại bị đại trận phản phệ, thật sự không thể tiếp tục chiến đấu, rất nguy hiểm!"

"Để chúng tôi bản vệ trứng này đi, chúng tôi bằng lòng dùng tính mạng liều chết!"

Thiên Thần Hải Dương cắn chặt răng, trên mặt lộ vẻ ngang ngược và bất khuất, khó khăn nhưng kiên quyết lắc đầu: "Không! Ta không thể cứ như vậy mà đi! Ở đây còn có một tỷ trứng Thiên Nhân tộc, đây là sát khí lớn của thiên thần quyền hành chúng ta, vũ khí chiến lược lớn, ta không thể để chúng nó hủy trong tay ta!"

"Nhưng mà Thiên Thần Hải Dương đại nhân, thân thể của ngài..."

"Thiên đạo nhất quyền!" Quả đấm của An Lâm phóng ra luồng khí thế long trời lở đất.

"Thiên Thần Hải Dương, ta tới lấy mạng chó của ngươi đây!" An Lâm vận động lực ngũ hành, thân thể chiến thần thúc dục đến mức cao nhất, từ không trung đánh về phía Thiên Thần Hải Dương.

Đất trời lập tức năng lượng màu vàng và màu lam chém giết lẫn nhau.

Lam Tiểu Nghê thấy bức tranh phong cảnh bỗng nhiên biến thành sinh ly tử biệt của nhóm thiên thần cũng không biết nói gì. Xem ra mặc kệ họ nói như thế nào, chửi bới như thế nào thì An Lâm trong cảm nhận của họ vẫn là kẻ địch vô cùng đáng sợ, chẳng qua trước đây không muốn thừa nhận thôi...

Nó không có chỗ cố định, nó có thể chứa đựng tất cả, cũng có thể hủy diệt tất cả.

Thiên Thần Hải Dương lắc đầu: "Không được, các ngươi không phải đối thủ của An Lâm, để cho ta!"

"Phốc!" Thiên Thần Hải Dương bỗng nhiên ói ra máu tươi trước mặt An Lâm.

Trong lòng An Lâm run lên, hắn muốn mượn cơ hội này đập Thiên Thần Hải Dương một cái, không ngờ vậy mà bị lép vế.

An Lâm cảm nhận được lực lượng của bản thân tuy rằng rất mạnh, đã đủ để phá vỡ lực biển cả nhưng không ngờ phần lớn là một đi không trở lại, nhịp nhàng bị cắn nuốt.

Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng áo trắng trên không trung, đôi mắt trong veo và nóng rực. An Lâm lão đại của cô quả nhiên là không làm anh hùng không được.

Đây là lần đầu tiên An Lâm ra tay với Thiên Thần Hải Dương.

Hắn cảm thấy quả đấm giống như chìm vào trong biển sâu, cho dù ầm ĩ thế nào cũng không thể giãy giụa hoặc là thay đổi lực lượng trước mặt.

Quá sâu xa, quá mênh mông.

"An Lâm, ta giết ngươi!" Thiên Thần Hải Dương cũng bay lên trời.

Hai quyền chạm vào nhau.

Thình thịch!

"Vũ hải chân vũ quyền!" Một quyền này của Thiên Thần Hải Dương rất sâu thẳm, mênh mông không thấy đáy.

An Lâm kinh ngạc, một quyền của lão tử lợi hại như vậy hay sao?

Thiên Thần Hải Dương giống như đạn pháo bay ngược, rơi xuống đảo Tây Minh.

"Thiên Thần Hải Dương!"

"Thiên Thần Hải Dương đại nhân!"

Nhóm thiên thần hoảng sợ la lên, nhào đến tiếp được Thiên Thần Hải Dương.

Họ đều hành động ngoan cố, thề sống thề chết chống lại, bảo vệ một tỷ trứng Thiên Nhân tộc của Thiên Thần Hải Dương làm cảm động, cảm động rất nhiều, họ không nói hai lời, khiêng Thiên Thần Hải Dương chạy về phía Tây Thiên môn.

Trong lòng họ, chiến đấu không quan trọng, một tỷ trứng Thiên Nhân tộc cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ Thiên Thần Hải Dương!

Thiên Thần Hải Dương mới là tương lai, còn lại đều không quan trọng.

"Đừng trốn vội!" An Lâm thấy vậy vội vàng đuổi theo, một tay hắn nắm chặt, đất trời bỗng nhiên dao động, hình thành thế giới chúa tể: "Phong Thiên Thuật!"

"An Lâm lão đại..." Hốc mắt Lam Tiểu Nghê đỏ lên, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

An Lâm đáp xuống hòn đảo, nhìn Lam Tiểu Nghê buồn rầu, không khỏi đau lòng.

Không thể kề vai chiến đấu, hắn đành hóa thân thành quần chúng vậy.

"Chiến lực của An Lâm tông chủ quả nhiên long trời lở đất, thần quỷ khiếp sợ!" Ma tôn Lăng Cổ cảm thán.

Điều này khiến hắn có cảm giác tuyệt vọng.

Mơ ước của ma tôn Lăng Cổ là kề vai chiến đấu với An Lâm, thật vất vả mới có cơ hội này, kết quả ông chưa kịp ra tay đánh thiên thần thì An Lâm đã giải quyết toàn bộ trận chiến...

An Lâm vô cùng hưng phấn.

Thiên Thần Hải Dương thấy An Lâm đánh tới, ánh sáng chợt lóe, lại phun ra một ngụm chất lỏng, chất lỏng kia giống như kiếm sắc bén, lập tức phá thế giới chúa thể của An Lâm.

"Chạy mau!" Kính Thiên Thần hô to một tiếng, dựng lên một mặt kính.

Nhóm thiên thần ôm Thiên Thần Hải Dương, không chút do dự nhảy vào trong gương.

An Lâm còn chưa chạy đến, kính liền biến mất khỏi phạm vi.

Tất cả thiên thần đều chạy thoát, chỉ còn một hòn đảo trống rỗng và nhóm người trợn mắt há mồm Lam Tiểu Nghê, Lam Tiên Dương, ma tôn Lăng Cổ và Chân Nguyên Vũ Tôn...

Khiếp sợ!

Một quyền của An Lâm vậy mà khiến Thiên Thần Hải Dương bị thương nặng, dọa tứ đại thiên thần rút lui!

Tuy họ biết Thiên Thần Hải Dương đang bị thương nặng nhưng có thể đánh cho Thiên Thần Hải Dương bị thương nặng và một nhóm thiên thần phải trốn chạy, chiến tích này vẫn kinh ngạc, sợ hãi.

Nhưng nếu tiếp tục cắn mất khối thịt trên người nó thì...

Xử lý Thiên Thần Hải Dương có vẻ không thực tế.

Hắn thật sự không muốn để Thiên Thần Hải Dương cứ như vậy trốn thoát, nhìn Thiên Thần Hải Dương đang bị thương nặng, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.

An Lâm điên cuồng nhào đến, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thiên Thần Hải Dương.

Nhóm thiên thần đều cảm giác bản thân bị một luồng lực lượng bóc tách.

Bịch bịch bịch...

An Lâm dùng một kiếm chém đứt trói buộc trên người Lam Tiểu Nghê.

Rốt cuộc Lam Tiểu Nghê không chống đỡ nổi nữa, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.

Lúc này, An Lâm lập tức tiến về phía trước, ôm lấy cơ thể phấn nộm mềm như nước, vỗ cái lưng trắng mịn, dịu dàng an ủi: "Không có việc gì rồi, thật vất vả cô."

"An Lâm lão đại, anh cũng vất vả rồi." Lam Tiểu Nghê được người đàn ông phía trước, dịu dàng nói.

"Thật ra người vất vả nhất là cô, cô còn bị thương." An Lâm giận dữ nói.

"Không sao, đây là yêu cầu của tôi, khổ nhục kế thôi... Ít nhất, tất cả đều xứng đáng." Lam Tiểu Nghê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trước mặt, luyên luyến không muốn rời.

"Ừ, chúng ta đều rất tuyệt!" An Lâm cười, nói.

Vẻ mặt Lam Tiên Dương, ma tôn Lăng Cổ, Chân Nguyên Vũ Tôn đều mờ mịt nghe hai người trước mặt trò chuyện, cảm thấy hơi không bắt kịp kênh của họ.

"Họ tổn thương cô, cũng phải khiến họ trả giá lớn!" An Lâm nhìn một tỷ trứng Thiên Nhân phía xa, khóe miệng hiện lên một chút ý cười lạnh như băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận