Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1996: Vũ khí Nhân Quả Song Kiếp

An Lâm lấy được quả trứng màu đen, mỉm cười nói với ma tôn Lăng Cổ đang đau đớn không dứt nằm sấp trên mặt đất: "Đạo hữu Lăng Cổ, tôi đã loại bỏ nguồn gốc gây ra đau đớn cho ông, không cần cảm ơn!"

Ma tôn Lăng Cổ che lưng, nằm sấp trên mặt đất, đau đến mức khuôn mặt toàn là nước mắt, cội nguồn đau đớn mà trứng đen tâm đạo tạo nên đã bị loại trừ, nhưng nắm đấm của ngài trở thành cội nguồn đau đớn mới của tôi đấy!

An Lâm không quan tâm ma tôn Lăng Cổ nữa, lúc này trứng mới là vật đáng để hắn bảo vệ nhất.

Hắn rửa trứng đen bằng nước, thậm chí dùng đến công pháp Tạo Hóa Thần Dịch để rửa sạch sẽ, sau đó mới sờ vào vỏ trứng, bắt đầu mặc sức hấp thu.

Không bao lâu, quả trứng đen đã được An Lâm hấp thu hoàn toàn.

Sức mạnh của hắn lại tăng thêm một bậc.

Đinh đong!

Cuối cùng hệ thống đã kêu lên.

Ánh sáng chói mắt bắt đầu sượt qua.

Trong lòng hắn chỉ vang vọng một suy nghĩ.

Điểm này có thể nhận thấy thông qua nồi Bình Để và gạch Đại Hắc.

Con ngươi của hắn cũng từ từ co lại, sau cùng hai mắt mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin, ngay cả bàn tay đang cầm vũ khí cũng theo đó mà run rẩy.

An Lâm bỗng chốc kích động.

Vũ khí Nhân Quả Song Kiếp chính là món đồ chơi này sao?

"Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ!"

Trời! Thứ gì thế này?!

Vật phẩm của hệ thống nhất định là đồ chất lượng.

"Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ."

Trong tay An Lâm xuất hiện vũ khí mà hắn hằng mơ ước.

An Lâm vẫy nhẹ cái ná hình chữ Y, hai quả cầu nhỏ như quả trứng ở hai đầu ná cũng run lắc theo, khiến An Lâm có cảm giác quái dị, luôn thấy nó giống một vật nào đó...

Bây giờ lại tặng một món vũ khí Nhân Quả Song Kiếp, vật này vừa nghe tên thì đã cảm thấy rất ngầu, chắc là rất lợi hại đây?

Khi hắn đặt cái ná hình chữ Y nằm ngang, nhìn nó tối đen như mực, hắn gảy hai quả trứng của ná, cuối cùng đã biết món đồ chơi này rốt cuộc giống thứ gì rồi.

Trong tay hắn có một vật màu đen hình chữ Y dạng cái ná, hai đầu có hai quả cầu nhỏ như trứng gà, một trắng một đỏ, được nối bằng sợi dây năng lượng mảnh.

Nào là thần quang khuấy động, nào là kiệt tác độc đáo, nào là tinh tế đẹp mắt, đều không có! Cảm giác như vật này chính là một món đồ chơi được làm cẩu thả!

Đừng nói Lam Tiểu Nghê không tin, ngay cả bản thân An Lâm cũng không tin, vật này vậy mà lại có cái tên ấy, cảm thấy gọi là Pháo đài Neo Armstrong phản lực vòi rồng Armstrong trong Gintama thì đúng hơn.

"Vật này tên là Vũ khí Nhân Quả Song Kiếp!" An Lâm đáp với nét mặt nghiêm túc.

Nhưng rốt cuộc dùng thế nào?

Lam Tiểu Nghê nhìn đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hờn dỗi nói: "Anh An Lâm, rốt cuộc... rốt cuộc thứ này là gì vậy, nhìn kỳ lạ quá..."

*Tiêu đời.

"Ồ..." An Lâm không kìm được mà thốt lên.

Kiếp Oan Đản, kiếp Thặng Đản? Đừng tưởng ông đây chưa từng trải qua cá tháng tư ở Trái Đất!

Lời hướng dẫn giống như nói đùa này là thế nào?

An Lâm: "..."

Trong lòng An Lâm chợt bực mình, trông biểu cảm của cô bé, sợ rằng cũng nhận ra điểm đặc biệt của món vũ khí này, còn giả vờ không hiểu, sắc mặt của cô đã bán đứng cô rồi đó!

Không thấy hướng dẫn sử dụng.

An Lâm nghĩ ngợi, hai mắt sáng lên, dùng đến thuật Thần Giám.

Vũ khí Nhân Quả Song Kiếp: Vũ khí hệ nhân quả cực kỳ mạnh, trứng đỏ là kiếp Thặng Đản, trứng trắng là kiếp Oan Đản, tấn công bộ phận quan trọng của kẻ địch bằng kiếp Oan Đản trước, trong vòng một phút, tiếp đó dùng kiếp Thặng Đản tấn công bộ phận quan trọng của kẻ địch sẽ có thể phát động kiếp nạn nhân quả "hoàn đản"*, khiến kẻ địch nhận đòn chí mạng.

"Tên oai vậy á?" Lam Tiểu Nghê hơi kinh ngạc nhìn An Lâm, ánh mắt tỏ ý anh đừng có chém gió lung tung.

Hắn cảm thấy tuy món đồ này có vẻ ngoài hơi xấu xí chút, nhưng tính thực dụng nhất định không kém, dù gì mang tận mười sáu thiên thần cúng trời mới làm ra được phần thưởng này.

Đây là niềm tin cả đời không đổi của An Lâm.

Vật phẩm của hệ thống chắc chắn chất lượng.

An Lâm thầm muốn phỉ nhổ nghìn lần trong lòng.

Món đồ chơi này thật sự hữu dụng sao?

Hắn vốn dĩ cực kỳ tin tưởng vào vật phẩm hệ thống, bây giờ đã bắt đầu hoài nghi, hắn phải lấy một thứ để thử nghiệm tác dụng, nhưng hiện tại lại không có kẻ địch, thử nghiệm với cô bạn nhỏ, lỡ như cô bạn nhỏ "hoàn đản" thì phải làm sao? Như thế thì hắn chết chắc.

Thôi, giữ lên trước vậy...

An Lâm cất món đồ kỳ lạ này vào trong nhẫn không gian.

Đôi mắt xinh đẹp của Lam Tiểu Nghê nhìn chàng trai trước mặt, hơi tò mò hỏi: "Anh An Lâm, sao rồi, nét mặt của anh trông rất không ổn..."

"Trứng tôi đau*..." An Lâm đáp.

*Chỉ trạng thái rất bối rối lúng túng khi gặp một việc bất ngờ.

Tiếng kêu thảm thiết của ma tôn Lăng Cổ yếu dần, cuối cùng nó đã lấy lại sức, bò dậy, trịnh trọng cảm ơn An Lâm, sau đó tiếp tục ăn trứng.

"Ngươi biết mình đang nói gì không? Hải Dương!" Lời của Ánh Sáng mang theo cơn giận dữ khó mà tưởng tượng, xung quanh biển Quang cũng trở nên cực kỳ chói mắt, dường như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

Lời của thiên thần Hải Dương tựa như sấm, nổ bên tai thiên thần Ánh Sáng và thiên thần Mặt Đất, khiến hai thiên thần đều im lặng.

Ầm!

Giọng của thiên thần Hải Dương bắt đầu truyền đến: "Một tỷ trứng Thiên Nhân... hết rồi!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thiên thần Ánh Sáng hỏi.

Thiên thần Ánh Sáng và thiên thần Mặt Đất đều có linh cảm không lành.

Từ đó về sau, biển Tây mãi mãi thiếu đi một hòn đảo.

An Lâm dẫn Lam Tiểu Nghê, Lam Tiên Dương, ma tôn Lăng Cổ, Chân Nguyên Võ Tôn nghênh ngang rời đi.

Cửa trời Đông.

Giữa vùng biển Quang.

Cái hồ nhỏ bên cạnh thiên thần Ánh Sáng lấp lánh liên tục.

Cô bước đến cạnh hồ nhỏ, trên mặt hiện ra nụ cười: "Hải Dương, thế nào rồi, sao lại đột ngột liên lạc bọn ta?"

Giọng của thiên thần Mặt Đất cũng truyền đến: "Hải Dương, liên lạc với bọn ta cùng lúc, là có tin tốt gì sao? Lẽ nào, một tỷ tộc Thiên Nhân kia đã diệt vong rồi? Ha ha, thời khắc tộc Người tuyệt vọng nhất cuối cùng đã đến rồi sao?"

Thiên thần Ánh Sáng cũng nói: "Tộc Thiên Nhân phía đông của bọn ta tiêu hao đến nỗi chỉ còn lại mười triệu, chờ đợi một tỷ tộc thiên nhân của ngươi tham gia vào chiến trường, phát động trận quyết chiến!"

"Ánh Sáng... Đất..." Thiên thần Hải Dương bỗng nghẹn ngào: "Ta xin lỗi hai ngươi... Ta thật sự có lỗi với hai ngươi... Đều tại ta sai..."

Nước biển bắt đầu cuộn trào nuốt trôi vết tàn dư cuối cùng.

Nắm đấm lửa giống như thiên thạch rơi từ trên cao, đập mạnh xuống đảo Tây Minh, năng lượng khủng khiếp đập hòn đảo hai nghìn dặm tan tành, sau đó bị ngọn lửa vô tận thiêu trụi.

Ầm!

"Cánh tay Kỳ Lân tám lần hỏa diễm chiến thể ngũ hành!"

"Tiếp theo, đã đến lúc đặt dấu chấm cho kế hoạch hành động lần này rồi."An Lâm bay lên, vòng tròn hiện ra sau lưng, cùng lúc đó nắm đấm bắt đầu rực lửa nóng, cánh tay đỏ lên, năng lượng khủng khiếp đang không ngừng tịch tụ.

Một tỷ quả trứng nhanh chóng bị ma tôn Lăng Cổ ăn hết, cái bụng của nó chuyển từ sáu múi sang phồng to, tròn vo như là đã mang thai nhiều năm, vẫn là nên nén trứng thành dạng năng lượng cực đặc, nếu như không nén, cơ thể của nó sẽ bị trứng làm cho căng phồng mà phát nổ mất.

"Ta xin lỗi hai ngươi, đều là lỗi của ta, là ta nhất thời sơ suất để An Lâm thừa cơ hội... Phải! Một tỷ trứng Thiên Nhân đó, đều bị An Lâm hủy hoại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận