Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2004: Bí mật của Hắc Ám

"Tu bổ quyền hành Hắc Ám?!" An Lâm trừng lớn hai mắt, cảm giác nhịp tim cũng chậm nửa nhịp.

"Đúng thế." Nữ Oa nhẹ nhàng gật đầu, nhìn An Lâm, "Quang Minh, Hắc Ám, Thiên Không, Đại Địa, Hải Dương, Sinh Mệnh, Lục đại quyền hành chí cao, ngoại trừ Hắc Ám, mỗi một cái đều có thể hóa thân. Cậu không tò mò vì sao quyền hành Hắc Ám chưa từng xuất hiện sao?"

Khóe miệng An Lâm hơi co lại, sắc mặt tò mò nói: "Vì sao chưa từng xuất hiện vậy?"

Dung nhan xinh đẹp của Nữ Oa hiện lên vẻ mặt hồi tưởng lại, nói một cách xa xăm: "Bởi vì Tử Tinh Phá Thiên, thứ bị phá vỡ đầu tiên chính là đạo Hắc Ám trong Thiên Đạo. Chúng đâm bầu trời ra một lỗ thủng, thật ra chính là làm cho quyền hành Hắc Ám nổ tung."

An Lâm: "..."

Dường như nghe thấy thứ ghê gớm gì đó.

Nữ Oa tiếp tục nói: "Hắc Ám đại diện cho kết cục và hư vô tuyệt đối."

"Điều mà nền văn minh Tử Tinh vốn muốn thật ra là phân tách Hắc Ám của Thiên Đạo trước, sau đó tóm lấy bản nguyên của Hắc Ám, rồi tăng cường lực lượng Hắc Ám một cách vô hạn, lợi dụng lực lượng Hắc Ám để hút hết tất cả quyền hành khác của Thiên Đạo vào trong Hắc Ám, hóa tất cả thành số không và hư vô, thì có thể tiêu diệt triệt để Thiên Đạo, sau đó lại sáng tạo ra một Thiên Đạo hoàn toàn mới thuộc về Nhân tộc."

"Trước mắt coi như thật sự là như vậy." Mặt Nữ Oa lộ vẻ suy tư, chậm rãi mở miệng nói, "Bây giờ đại khái... Đã tu bổ ba phần năm rồi..."

Ba phần năm...

"Phương diện vật chất của Thiên Đạo đã tu bổ xong xuôi, kết cấu cũng gần như làm xong rồi, bây giờ chỉ thiếu đạo lực Hắc Ám, đạo lực Hắc Ám này vốn thiếu hụt, nhưng gần nhất đã được Thiên Đạo tự phục hồi một phần, có lẽ sau đó không lâu, chính nó đã có thể tự mình phục hồi." Nữ Oa khuấy động lỗ thủng trên đại lục mô phỏng.

Trong lòng An Lâm run lên, hô hấp cũng dồn dập theo.

Nữ Oa dựng một ngón tay lên, nói: "Thiên Đạo thiếu hụt, chỗ thiếu hụt thực sự thật ra là đạo Hắc Ám, chỉ cần chúng ta phục hồi hoàn chỉnh đạo Hắc Ám, vậy thì kế hoạch vá trời sẽ hoàn thành hơn nửa!"

Ngay sau đó, Nữ Oa lại nói với An Lâm chuyện mà bang Bổ Thiên cần làm trước mắt, và chuyện cần làm sau này, rất nhiều bước đi tỉ mỉ, những hạng mục phải chú ý, bao gồm cả sự phân bố phân công của thành viên bang Bổ Thiên, đều nói rõ ràng với An Lâm một lượt.

"Nhưng mà, nực cười là, lúc họ tiến hành đến bước thứ hai thì thất bại."

"An Lâm, cậu làm sao vậy?" Nữ Oa tò mò.

An Lâm nghĩ đến việc Thiên Thần Hải Dương gọi hắn là Thiên Thần Hắc Ám, vậy thì nghĩa bóng trong lời nói này của Nữ Oa, chính là bảo hắn tu bổ chính mình sao?

"Quyền hành Hắc Ám được phân tách, nhưng bọn họ lại không thể tìm được quyền hành Hắc Ám, tiếp đó, Thiên Đạo khủng bố phản phệ lại, tiêu diệt tất cả sinh linh của nên văn minh Tử Tinh."

Ầm!!

Một lát sau.

An Lâm kinh ngạc: "Thiên Đạo còn có thể tự tu bổ chính mình sao?"

An Lâm bắt đầu lập nên khế ước vá trời với Nữ Oa.

"Không, không có gì... Ngài tiếp tục đi." An Lâm gượng cười nói.

Những chuyện này đều liên quan đến chuyện cơ mật trọng tâm của bang Bổ Thiên, hơn nữa An Lâm lại có chút mất tập trung, trong óc vẫn quanh quẩn mấy câu nói trước đó của Nữ Oa.

An Lâm gật gù, chí ít, hắn đã biết được chuyện rất quan trọng nào đó.

An Lâm lại quay về đây, đã qua tròn ba canh giờ.

"Hằng Nga sắp thắng rôi, bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện xưa của cô ấy cũng vô cùng dốc lòng." An Lâm uống chén rượu có nồng độ rất cao, một chén vào bụng, có thể làm cho cả người và thần hồn đều thiêu đốt.

Sau khi lập nên khế ước, hắn bắt đầu nhỏ máu lên một vòng xoay kỳ dị, vòng xoay tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, gợn sóng vô hình khuếch tán hòa vào trời đất. Không lâu sau, cảm nhận của hắn càng thêm rõ ràng đối với sự thiếu hụt của Thiên Đạo, đồng thời manh mối của vá trời cũng trở nên vô cùng đầy đủ.

"Vai chính?" An Lâm tự giễu mà nở nụ cười, "Đây là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe."

Lập lời thề không được phép tiết lộ cơ mật vá trời với người ngoài, đồng thời còn phải phấn đấu vì sự nghiệp vá trời.

"Khi thế giới sắp hủy diệt, người thân bạn bè đều sắp phải chết, nếu như cho em một lựa chọn, hi sinh chính mình để có thể cứu vớt thế giới, em sẽ làm chứ?" An Lâm gượng cười.

"Em luôn cảm thấy trạng thái của anh không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Tiểu Lan đến gần An Lâm, ngắm nhìn người con trai bên cạnh.

Có vai chính nào rởm như hắn sao? Vai chính mà ngay cả tu tiên cũng là tu bừa, lừa quỷ hả?

Nguyệt Đồng Thần Thành.

Hứa Tiểu Lan biết An Lâm có tâm sự, yên lặng mà ở một bên rót rượu, dịu dàng nói: "Đúng vậy a, lần Hợp Đạo này của cô ấy, long đong biết bao, không chỉ phải tranh chấp với đại năng của tộc Hắc Vũ, còn phải đối mặt với sự chèn ép Thiên Đạo. Người bình thường e rằng sớm đã không chịu nổi, nhưng cô ấy mạnh mẽ chống đỡ được đến khi bình minh xuất hiện, bây giờ còn hung hăng phản kích lại, cho dù là trời cũng không thể ngăn được bước chân của cô ấy, nếu như Hợp Đạo thành công, tất nhiên sẽ vô cùng lóa mắt..."

"Đến lúc đó, không chỉ là Nghiễm Hàn Tiên Tử, cung chủ Nguyệt cung, mà là Nguyệt Lượng Nữ Thần, chúa tể của mặt trăng! Chậc chậc chậc, đây thật sự là đãi ngộ của nhân vật chính..." An Lâm nâng chén cười nói.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy được sự ngưỡng mộ từ trong mắt An Lâm, lẳng lặng mà đổ đầy cho hắn một chén rượu, mỉm cười nói: "Anh cũng có đãi ngộ của nhân vật chính mà, anh hùng chống lại Thiên Nhân tộc của toàn bộ đại lục Thái Sơ, bất kỳ Thiên Kiêu nào có đãi ngộ của vai chính thì đều là vai phụ đối với anh, anh còn ước ao cuộc sống của người khác?"

"Anh đã về rồi." Hứa Tiểu Lan chạy đến đón, nhìn người con trai trước mắt, dịu dàng hỏi, "Thế nào rồi, thu hoạch ra sao?"

Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đẹp đẽ vô cùng, tỏa ra ánh sáng sáng trong khiến mọi sinh linh trên thế gian đều hâm mộ không ngớt, trái lại, vầng trăng máu đó, càng ngày càng ảm đạm, giống như biến mất khỏi bầu trời.

An Lâm ngồi ở đình nghỉ mát, yên lặng uống rượu thưởng trăng.

Chỉ là chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì thôi.

Cơ thể của Hứa Tiểu Lan run lên, đứng đờ người tại chỗ.

Cô khá hiểu ý trong lời nói của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan rất muốn nói không, nhưng cô biết, cô thật sự sẽ làm như vậy, để cứu lấy người bên cạnh, cứu lấy an lâm, hy sinh một mình cô thì có làm sao...

"Em sẽ làm như vậy..." Hứa Tiểu Lan không lừa được chính mình, càng không lừa được An Lâm.

An Lâm nghe thấy vậy thì nở nụ cười, giơ ly rượu lên.

"Nhưng mà!" Hứa Tiểu Lan đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, người con gái nhìn An Lâm phía bên cạnh, vừa chăm chú lại kiên định nói: "Hễ có biện pháp không cần hy sinh chính mình, cũng có thể cứu vớt thế giới, em sẽ liều mọi thứ để thực hiện nó!"

An Lâm giật mình.

Hứa Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, nụ cười ấm áp: "Dù sao, còn sống là tốt, không phải sao?"

An Lâm nhìn nụ cười của cô gái trước mắt, rõ ràng toàn là nếp nhăn, nhưng lại đẹp đến lạ thường, giống như tia nắng xua tan tất cả sự ớn lạnh trong lòng hắn.

"Đúng vậy, còn cách khác mà." An Lâm ôm cô gái trước mặt vào trong lòng, dịu dàng nói, "Tiểu Lan, cám ơn em!"

Hứa Tiểu Lan khẽ cười: "Có cái gì mà phải cảm ơn, chúng ta cùng nhau cố gắng mới được!"

"Đúng, chúng ta phải cùng cố gắng."

An Lâm gật đầu liên tụ, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực.

"An Lâm, tiếp theo anh muốn làm gì? Có thể nói cho em biết không? Chúng ta cùng nhau phấn đấu." Giọng nói dịu dàng của Hứa Tiểu Lan vang vọng ở bên tai.

"Đi đến vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng." An Lâm nói.

"Anh đến vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng làm cái gì?"

"Gia nhập bang Phá Thiên!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận