Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 201: Cuộc chiến tranh đoạt chén thánh

"An Lâm, Liễu Thiên Huyễn, Á Sắt bị loại, nhận được ba điểm!"

Giọng Phàm Na Toa vang lên, đáng thương cho Á Sắt khi luyện ra thuốc không giải được độc, đã bị loại cùng một lượt với nhóm An Lâm rồi.

Các sinh viên trên quảng trường nhìn thấy thế lực trên Thiên Đình, chỉ trong chớp mắt đã tổn thất hai vị đại tướng, đều vô cùng đau đớn.

Giáo viên chịu trách nhiệm giảng khóa môn Đan Dược càng che kín mặt, cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Sau khi An Lâm và Liễu Thiên Huyễn được truyền tống ra ngoài, các loại trạng thái tiêu cực đã quét sạch không còn.

"Phù... Nguy hiểm thật, vừa rồi có cảm giác bản thân thật sự sắp bị độc chết rồi." An Lâm vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

"Đúng vậy, mùi vị trúng độc thật không dễ chịu, loại cảm giác bất lực đó làm tôi tuyệt vọng, sau này tôi nhất định phải nghiêm túc học khóa Đan Dược." Liễu Thiên Huyền siết nắm tay, hạ quyết tâm nói.

Hai người họ bị loại mất, nhưng cuộc tranh tài này còn chưa kết thúc, vì còn có bắp đùi Vương học trưởng đang kiên trì.

Trên một vùng đất rộng lớn hoang tàn, nơi này là nơi đại quân ma thú ở, trong lúc các loại ma vật lớn mạnh hoành hành, từng đàn thú đã tụ tập nơi đây.

Hầu như chỉ trong chớp mắt, đại quân ma thú đều đứng hết lên.

Hoàng Thiểm và Đông Yến có biểu hiện xuất sắc nhất, bọn họ sinh ra đã rất mẫn cảm với nguy hiểm, luôn có thể lần lượt tránh thoát khỏi sát cơ mai phục trong chỗ tối.

Ma thú nhìn thấy bốn người kia tản ra hơi thở sinh linh mạnh mẽ, hai mắt tỏa ra ánh sáng, nước bọt thì dọc theo răng nhọn nhỏ xuống.

Vương Huyền Chiến bằng vào thực lực mạnh mẽ và phản ứng nhạy bén, bị kinh sợ lần nữa nhưng không gặp nguy hiểm mà vượt qua.

Trên toàn bộ đại lục, khắp nơi đều là ma thú, cũng có rất nhiều thực lực ma vật mạnh mẽ không thua gì bọn họ, mục tiêu của chúng nó có một, chính là ăn sạch bốn kẻ bên ngoài này!

An Lâm hướng ánh mắt về phía màn hình tinh thể, bọn họ đã tới tuyệt cảnh thứ năm.

Bốn người Hoàng Thiểm, Đông Yến, Vương Huyền Chiến và Áo Cách Tư đều biến sắc, không nói hai lời, mở hình thức chạy trốn ra.

Cửa ải này đã loại bỏ Tuyết Lỵ Nhĩ, Thanh Tâm và Thanh Tri.

Tuyệt cảnh thứ năm được tiến hành trong di tích của một vị tiên nhân, nơi đó có hung thú du đãng, và vô số cơ quan.

Bỗng nhiên bốn người bên ngoài tới nơi này.

Đông Yến bị một con Ma Long dùng một ngụm nuốt sống mất, Áo Cách Tư bị hơn một ngàn con U Minh Hắc Ma phủ lên, Vương Huyền Chiến bị Ma Ưng trên bầu trời dùng sét nổ chết tươi.

Tới tuyệt cảnh thứ sáu, thế lực đại diện chỉ còn bốn người, Hoàng Thiểm, Đông Yến, Vương Huyền Chiến và Áo Cách Tư.

Cuối cùng, chỉ có Hoàng Thiểm bùng phát tốc độ sấm sét cực nhanh, kiên trì được mười phút đồng hồ, thuận lợi vượt qua tuyệt cảnh.

Đây là một cuộc chạy trốn vì sinh tồn.

Đại biểu bốn thế lực đều có một cảm giác trong lòng, đó là bọn họ đang bị toàn thế giới đuổi giết...

Phật Quốc 70. 1 điểm, vườn Địa Đàng 73. 2 điểm, điện Sáng Thế 70. 2 điểm, Thiên Đình 72. 7 điểm.

Cuộc so đấu "Sinh", Phật Quốc đạt được 10 điểm, vườn Địa Đàng đạt 12 điểm, điện Sáng Thế đạt 12 điểm, Thiên Đình đạt 11 điểm.

"Cuộc tỷ thí cuối cùng tên là cuộc chiến tranh đoạt chén thánh, tại một dãy núi tên là Chung Long, có chín chén thánh phân tán, trong đó năm chén thánh bằng sắt, ba chén thánh bằng bạc, một chén thánh bằng vàng.

Hoàng Thiểm vượt tới tuyệt cảnh thứ bảy, trên bầu trời của tuyệt cảnh này có một lỗ thủng rất lớn, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, thân thể đã bị luồng khí trong không gian đánh tan tại chỗ...

Nhìn tấm phù đánh giá thua trận quen thuộc này An Lâm khẽ thở dài.

Nhìn thấy cảnh này An Lâm và Liễu Thiên Huyền đều thở dài tiếc nuối, đáng tiếc bắp đùi hai của hai người đã thua, nếu vậy tổng điểm của cuộc tỷ thí này, bọn họ chỉ được 11 điểm.

Trên quảng trưởng, cho dù là mấy ngàn sinh viên, hay là mấy ngàn nhân viên còn lại, đều thay mặt cho thế lực của mình cố sức kêu gào.

Một trận pháp truyền tống màu trắng xuất hiện trên đài tỷ thí, tất cả đại biểu thế lực đứng trên mặt trận truyền tống, chờ đợi truyền tống.

Xem ra chắc chắn cuộc tỷ thí này là một cuộc tỷ thí cực kỳ oanh liệt, đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi.

Tuyệt cảnh biến thái hiếm có cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc cuộc rèn luyện.

"Đại biểu của bốn thế lực cần tiến vào dãy núi Chung Long để tranh đoạt chén thánh."

"Mỗi chén thánh bằng sắt nếu đoạt được sẽ nhận một điểm, một chén thánh bằng bạc là hai điểm, chén thánh bằng vàng tới năm điểm. Trong cuộc chiến tranh đoạt, đại biểu bốn thế lực được phép tiến hành đấu tranh bằng vũ lực, một khi xuất hiện phù đánh giá chiến đấu thất bại, lập tức bị loại khỏi cuộc thi."

Nói xong phó hiệu trưởng Ngọc Hoa liền vung tay lên, trên cơ thể mọi người đều có thêm một tấm phù đánh giá thua trận."

Trước khi bắt đầu cuộc đấu "Đoạt" tại cửa ải cuối cùng, An Lâm lại nhẩm tính tổng điểm của bốn thế lực.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đi tới đài tỷ thí, đọc tuyên bố quy tắc tỷ thí "Đoạt" trước mặt mọi người.

Tiếp theo chỉ có thể xem kết quả thắng thua trong ván cuối cùng được thành tích như thế nào.

Điểm số của bốn thế lực lớn vẫn không chênh lệch nhiều, điện Sáng Thế không xếp thứ nhất đếm ngược, điều này làm An Lâm rất bất ngờ.

Đây là trận tỷ thí cuối cùng, cũng là cuộc tỷ thí quyết đình thắng bại cuối cùng, mỗi người đều trở nên kích động, tiếng hò hét cố lên vang vọng tất cả mây xanh.

Hào quang màu trắng lóe lên, mười hai đại biểu các thế lực được truyền tống tới dãy núi Chung Long, ngay lúc này, giữa không trung trên quảng trường, một màn hình cực kỳ lớn bắt đầu xuất hiện, nó hiện lên hình ảnh của mười hai người rất rõ ràng.

An Lâm mở mắt ra từ trong mê man, đập vào mắt là một vùng núi xanh chập chùng, hắn lập tức nhìn qua bên cạnh, phát hiện Liễu Thiên Huyễn, Vương Huyền Chiến vẫn còn bên cạnh, ngược lại nhóm người của ba thế lực kia đã không còn ở gần đây.

Hắn thở dài một hơi, hình thức truyền tống này đã tránh đi khả năng vừa tiến vào đã bộc phát chiến đấu.

"Vì đề phòng các thế lực khác tấn công, chúng ta nên đồng hành cùng nhau." Vương Huyền Chiến mở miệng nói đầu tiên.

An Lâm gật đầu, nơi này cho phép chiến đấu, vậy ý nghĩa là có thể thanh lý đối thủ ra ngoài trước, sau đó tiếp tục từ từ tìm chén thánh. Những lúc thế này, lạc đàn chính là muốn chết.

"Mọi người mau nhìn bên kia, có một tòa tháp cao màu trắng, liệu chỗ đó có chén thánh hay không đây?" Liễu Thiên Huyễn chỉ dãy núi cao phía đông, mở miệng nói.

An Lâm và Vương Huyền Chiến nhìn theo hướng Liễu Thiên Huyễn chỉ, khoảng bốn năm dặm bên ngoài, đúng là có một tòa tháp màu trắng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng trắng lấp lánh.

"Nơi dễ thấy như vậy lại có một tòa tháp, tôi cứ cảm thấy trong đó có gì mờ ám." Vương Huyền Chiến nhìn tòa tháp phía xa, nhíu mày nói.

"Có mục tiêu dù sao cũng tốt hơn việc tìm kiếm không có mục đích, chúng ta vẫn nên qua nhìn một chút đi!" An Lâm cảm thấy dù có mai phục đi nữa, bằng vào thực lực của bọn họ dù muốn trốn cũng không phải chuyện khó gì, không bằng cứ tìm kiếm thực hư.

Liễu Thiên Huyễn giơ hai tay lên cao: "Đồng ý!"

Cứ như vậy, kết quả bỏ phiếu hai so với một, ba người bắt đầu đi về phía tòa tháp cao màu trắng.

Trên đường, mặt đất bỗng nhiên rung lên mạnh mẽ.

"Cẩn thận!" Vương Huyền Chiến rút trường thương ra, nhìn phía trước cảnh giác.

An Lâm cũng cảm nhận được hơi thở làm người ta ngột ngạt phía trước, cả người cũng bắt đầu căng cứng lên.

"Gào!"

Một con hổ lớn gai góc khắp người xuyên qua rừng cây, giống như một lưỡi kiếm sắc bén, đánh về phía Vương Huyền Chiến với tốc độ cực kỳ nhanh.

Ba người nhìn con hổ lớn kia, con ngươi co rụt lại, từng đợt sóng to gió lớn nổi lên trong lòng.

Không phải vì con hổ này hung hãn thế nào, mà vì bọn họ nhìn thấy, trên đầu con hổ mang theo một cái vương miện, vương miện này lại có dáng vẻ của chén thánh làm bằng sắt...

Con hổ màu vàng kim, đưa chén thánh tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận