Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2022: Thiên thần Nghị bại trận

Mặt trời sáng chói xuất hiện ở phía nam của lục địa Thái Sơ.

Điều khác biệt là, bầu trời vốn đã có một vầng mặt trời, nay lại có thêm một mặt trời.

Nó tỏa ra tinh hoa mặt trời thuần túy, tỏa ánh sáng và sức nóng chân thật. Không biết là vì khí quyển bốc lên hỗn loạn, hay là vì ở quá gần mà vầng mặt trời này trông lớn hơn, đồng thời cũng nóng rực hơn, giống như muốn đốt cháy mặt đất vậy.

Các sinh linh chưa hiểu sự tình, nhìn về phía mặt trời nơi xa, trong lòng cực kỳ bất an. Mặt trời xuất hiện thì thôi đi, vì sao xung quanh nó còn có vòng mây màu đỏ?

Chưa hết, bên dưới khói lửa quanh quẩn, bắn ra nham thạch, thật sự muốn rơi xuống mặt đất sao?

Chuyện đáng mừng là, mặt trời này đến nhanh, đi cũng rất nhanh.

Nó nhanh chóng biến mất hoàn toàn, hệt như chưa từng đến thế giới này.

Bên ngoài thành Thu Diệp.

Tiêu Đồ nhả bong bóng trong nham thạch, nhìn Tiểu Hồng ở phía trên, thoi thóp giương khoé môi, khó nhọc nói: "Ai nói với cô, chỉ cần giữ đầu lại, thì sẽ không sao hả?"

Những người đi cùng thấy vậy cũng reo hò, kéo đầu của Tiêu Đồ - người có công lớn trong trận chiến này lên, đặt sang một bên trên mặt đất.

Mặt trời to như vậy phát nổ trong bụng, muốn giữ lại cơ thể, quả thật là mơ tưởng.

Tiêu Đồ: "..."

Tiểu Hồng đứng trên hư không, ngón tay trắng trẻo óng ánh vẫn đang điểm nhẹ về phía trước.

Nhóm Hiên Viên Thành cũng vội tới nơi, bọn họ đều hỏi han Tiêu Đồ một cách ân cần.

Một cái hố sâu cực lớn xuất hiện trên mặt đất, giống như một cái bát to, có thể chứa đựng mọi vật trên đời, bên trong còn có dòng nước sôi màu đỏ lửa đang chảy, đó là nham thạch do mặt đất nóng chảy.

"Còn lại một cái đầu mà vẫn sống, thật không thể tin được!" Thượng Quan Nghệ kinh ngạc thốt lên.

Trước mặt nó không có gì cả, bên dưới chính là phần giữa của miệng bát, còn có một cái đầu rồng với nét mặt kinh sợ đang ngâm trên nham thạch, nhưng chỉ còn lại một cái đầu rồng, cơ thể đã hoàn toàn biến mất.

Nhóm đại năng siêu cấp Đông Phương Tráng Thực, Thượng Quan Nghệ, Tiêu Trạch vẫn thi triển Thần Thông Hộ Thể, hoàn toàn không dám lơ là, trong lòng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiểu Hồng vỗ bộ ngực đẫy đà, khẽ thở ra một hơi: "Tốt quá rồi, còn nói chuyện được, xem ra thật sự không sao."

Tiêu Đồ: "..."

"Phó các chủ Tiêu Đồ, ông không sao chứ." Tiểu Hồng nhìn đầu rồng bên dưới, hỏi với nét mặt quan tâm: "Khi nãy tôi cố tình để mặt trời không nổ đầu của ông, ông không sao chứ?"

"Các Tử Tinh cung cấp dịch vụ trợ sản cơ thể miễn phí, ông có cần không?" Bạch Lăng nở nụ cười dịu dàng ân cần, nhẹ nhàng hỏi.

"Cho dù không còn đầu, nó cũng sống được." Tiêu Trạch nhìn Tiêu Đồ nửa sống nửa chết, nhàn nhạt nói.

"Mặt trời có ngon không?" Tô Thiển Vân chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp, tò mò hỏi.

Bọn họ đã đánh tan kẻ địch mạnh nhất, hơn nữa còn tiêu diệt hoàn toàn!

"Dĩ nhiên! Nó bị mặt trời trong bụng tôi hòa tan đến mảnh vụn cũng không còn!" Tiêu Đồ đáp chắc nịch.

"Có thể là hắn mặt chó xem thường con người, cho rằng sức mạnh lúc đó đủ để san bằng Cửu Châu? Gâu!" Đại Bạch đoán.

Ông vẫn chưa từng bị thương nặng đến thế, nếu như Tiểu Hồng không giữ đầu của ông lại, nói không chừng ông sẽ thật sự ra đi với mặt trời nổ mất, năng lượng hủy diệt ấy, sức công phá của ánh sáng và hơi nóng thật sự quá đáng sợ.

Bạch Lăng vừa dứt câu, mọi người lại hào hứng reo hò.

Cuối cùng đã được an ủi rồi, Tiêu Đồ kích động gật đầu: "Cần, đặc biệt cần!"

Trên đầu của nó còn có một vòng thần nho nhỏ, khó hiểu lại không có lấy một chút hơi thở.

Một con kiến đen đang bò một cách âm thầm.

Lúc này, ở phía xa cái bát khổng lồ, trên mặt đất chằng chịt vết nứt.

"Phải rồi, có phải thiên thần Nghị đã bị tiêu diệt rồi không?" Khả Khả Tư Đế hỏi.

"Cũng có thể là... bọn chúng rất gấp, không còn thời gian để đợi nữa." Hiên Viên Thành nói.

Tiêu Đồ gật đầu, cười nói: "Cho dù thế nào đi nữa, sự thật là chúng ta đã tạo nên thắng lợi vỹ đại, trở về mở tiệc ăn mừng!!!"

Bạch Lăng cười nhạt đáp: "Được! Tôi đi xin An Lâm cho mỗi thành viên tham gia chiến đấu lần này một viên tiên đan, có công càng lớn, càng nhận được nhiều tiên đan!"

Mọi người nghe xong lại vui vẻ reo hò.

Bạch Lăng mỉm cười gật đầu, sau đó lại hơi nghi ngờ: "Thiên thần Nghị hoàn toàn có thể âm thầm sinh sản một lần rồi mới tổng tiến công, chẳng hiểu sao nó lại gấp gáp đến vậy."

"Chúng ta coi như đã bóp chết kế hoạch lớn của thiên thần quyền lực tối cao rồi đúng không?" Đường Tây Môn hơi vui mừng hỏi.

Chuyện này có ý nghĩa vô cùng lớn lao, mọi người đều biết rằng thiên thần Nghị thật sự vô cùng đáng sợ, có thể nói Đại Hậu Kỳ cũng không bằng, nếu như để mặc hắn sinh sản, đẻ ra một đống quân đoàn tộc Nghị, thì bọn họ thật sự không địch nổi, liên quân Cửu Châu nhất định cũng sẽ không địch nổi.

"Đáng chết! Ta lại có thể... ta lại có thể suýt nữa bị bọn chúng giết!"

"Nếu không phải ta có thuật pháp tối cao Hóa Nghị Chuyển Sinh che mắt thì mất mạng thật rồi!"

Con kiến nhỏ màu đen nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đầy vẻ không cam tâm và uất ức: "Rõ ràng là ta muốn san bằng Cửu Châu, khiến thế giới khiếp sợ, tại sao ngay cả một tòa thành cũng không tấn công nổi, một tòa thành cũng không tấn công nổi, thì toàn quân đã bị tiêu diệt rồi..."

Nó chính là thiên thần Nghị, lúc này đây, thiên thần Nghị vốn dĩ cao ngạo đang tràn đầy nhục nhã và uất ức.

"Hãy đợi đấy..." Thiên thần Nghị nhìn về phía chiến hạm Tinh Hỏa ở xa: "Tông Tứ Cửu Tiên... Lần sau ta xuất hiện lại trên thế gian, nhất định phải giẫm đạp bọn ngươi ở dưới chân, mạnh tay chà đạp và lăng nhục!"

Roạt!!!

Một tia sáng bạc đột nhiên bắn xuống.

Màu máu xanh lá tung tóe.

Cơ thể của con kiến đen nhỏ bỗng nhiên thành hai khúc.

"Hơ?" Thiên thần Nghị ngỡ ngàng một lúc, sau đó cơn đau dữ dội như xé nát tim gan bắt đầu khiến hắn kêu lên thảm thiết: "Á... Là ai, rốt cuộc là ai?!"

"Ồ... Không ngờ vẫn còn sống cơ đấy..." Một cô gái trẻ gương mặt xinh đẹp, mặc áo đạo sĩ màu đen bó sát người ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con kiến đang giãy giụa.

Diệp Linh cười nhạt, đứng dậy, đáp bằng giọng trong trẻo: "Đến ngay!"

"Sắp chia tiên đan rồi đó." Liễu Thiên Huyễn vẫy tay gọi lớn.

"Chị Diệp Linh, chị ở đó làm gì vậy, mau qua đây đi!" Tiêu Trạch gọi lớn từ xa.

"Hừm... Lần này chắc là chết thật rồi nhỉ?" Diệp Linh chớp chớp đôi mắt.

Hiện tại nó rất rất yếu, đối phương tuyệt đối có khả năng giết hắn.

"Tại sao lại phát hiện ư?" Diệp Linh chớp đôi mắt sáng, chúng trong đến mức tựa như có thể phản chiếu đất trời, cười đáp: "Đương nhiên là nhìn thấy rồi, cho nên mới phát hiện..."

"Không thể nào! Tuyệt đối..."

Roạt!

Xì!!!

Ánh sáng màu bạc lại sượt qua lần nữa.

Thiên thần Nghị còn chưa nói hết thì cơ thể đã đột nhiên bị chặt thành hàng chục nghìn mảnh.

Bùm...

Vòng thần vỡ vụn, hóa thành những hạt sáng hòa vào trời và đất.

"Không thể nào, rõ ràng ta đã che mất đi hơi thở, rõ ràng đã nhận được sự bảo hộ thiên đạo căn nguyên nhất, sao ngươi có thể phát hiện ra ta?" Vẻ mặt thiên thần Nghị kinh hoàng, đầy tuyệt vọng và không dám tin.

"Thiên thần Nghị đúng không? Suýt nữa để người chạy rồi..." Diệp Linh cười cười.

Nó có ấn tượng với cô gái này, giết ác ma Cửu U cấp Phản Hư giống như xắt cải...

Cơ thể thiên thần Nghị chợt run rẩy, máu huyết tựa như sắp đông lại, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận