Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 205: Tháp của Hồng Đấu phát nổ

Trên quảng trường Thanh Thiên, sau một phen sa sút, khí thế của các sinh viên lại bắt đầu tăng vọt.

Bọn hắn đang xem một trò chơi trực tiếp.

Vương Giả Vinh Diệu của Liễu Thiên Huyễn vs Tuyết Lỵ Nhĩ!

"Wow, lần này Liễu sư tỷ nhường cô ta mười cấp dưới mà vẫn đánh thắng."

"Tuyết Lỵ Nhĩ bị ngược đãi, không xong không xong, cô ấy sắp khóc rồi, đột nhiên tôi cảm thấy hơi đồng tình với cô ấy."

"Lúc Liễu sư tỷ chơi game trông đẹp thật đấy!"

"Tuyết Lỵ Nhĩ cũng không tệ, da trắng mặt đẹp ngực to, còn biết phát sáng."

"Nè nè, các người nhìn vào đâu vậy, lại nói không phải chúng ta đang xem trận tỷ thí đoạt chén thánh sao?"

"Rõ ràng là trò chơi này không công bằng, nhưng cô ấy lại vẫn kiên trì tiếp tục chơi, tôi thật sự không hiểu."

"Haizz, cũng chỉ có thể tự an ủi thế thôi, lại nói, đại diện của thế lực chúng ta sẽ không bị nhốt mãi ở trong tháp chứ, cho đến khí trận đấu kết thúc luôn..."

Cho dù chỉ là trò chơi, cũng là chuyện rất mất mặt!

"Trò chơi là phải có thắng có thua, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chơi hết mình!"

Tuy nói Tuyết Lỵ Nhĩ thường xuyên tự tâng bốc bản thân, thỉnh thoảng cũng hay làm một số chuyện không tưởng tượng nổi.

Dãy núi Chung Long, hiện tại chỉ có đại diện Phật Quốc và đại diện điện Sáng Thế còn tự do hoạt động.

"Đây chính là trò chơi dưới trần gian đấy, chơi có vẻ hay đấy, lúc nào hạ phàm tôi cũng nhất định phải kiếm để chơi thử mới được..."...

Vấn đề này không chỉ là nỗi lo lắng của riêng tộc Bạch Vũ, mà còn là nỗi lo của mấy chục ngàn sinh viên.

Nhưng nếu giống như bây giờ, ở trước mặt công chúng, cô liên tục bị "đồ sát"...

Các sinh viên nghị luận ầm ĩ, hơn ngàn tên nhân viên tùy tùng của tộc Bạch Vũ lại không nhịn nổi nữa rồi.

"Lòng háo thắng của Tuyết Lỵ Nhĩ quá mạnh, nếu cô ấy vãnkhông thể chiến thắng, nói không chừng cô ấy sẽ cứ tiếp tục chơi mãi đến khi nào thắng mới thôi mất."

Bọn hắn không nóng nảy, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có thông báo rằng các thế lực còn lại đã đoạt được chén thánh.

"Tuyết Lỵ Nhĩ thật thê thảm, tôi sắp không nhìn nổi nữa rồi..."

Bởi vậy đối với bọn hắn, điều dưỡng cơ thể cho tốt rồi rời núi chính là lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù nhìn Liễu sư tỷ "ngược đãi" người khác như vậy thì rất thoải mái, nhưng nếu cả trận thi đấu chỉ có thể vượt qua trong trò chơi, sau đó trơ mắt nhìn đám đê tiện của điện Sáng Thế kia đoạt giải quán quân, dù có nghĩ thế nào, bọn họ vẫn cảm thấy rất đau lòng!...

Đại diện của thế lực Phật Quốc đã khiêm tốn hơn rất nhiều, sau khi dùng đan dược chữa thương, bọn hắn đã tìm một sơn động để ẩn nấp dưỡng thương.

"Áo Cách Tư, đừng bỏ cuộc mà, chúng ta lại nghĩ cách khác!" Tuyết Lỵ Nhĩ mở miệng khuyên can.

Hắn đi đến bên cạnh An Lâm, nghiêm nghị mở miệng: "An Lâm đạo hữu, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cậu dùng Lôi Quang Hạch Bạo Quyền thử đi!"

"Chẳng lẽ... Cậu định dùng Thánh Linh Cứu Rỗi?" Á Sắt trừng lớn hai mắt, kích động nói.

Bên trong tháp Trân Châu, ngoại trừ âm thanh của Vương Giả Vinh Diệu thì mọi người đều im lặng.

Nnghe nói có hi vọng phá vỡ cục diện, làm sao mấy người An Lâm có thể từ chối thỏa thuận này, thế nên họ lập tức gật đầu đáp ứng.

Đại diện điện Sáng Thế đã bắt đầu tìm tung tích chén thánh ở xung quanh, tranh thủ kéo gần khoảng cách điểm số với những đội khác.

"Như vậy, mời An Lâm đạo hữu sử dụng tiên thuật của cậu đi."

Hắn cũng không lo lắng thế lực Thiên Đình sẽ lật lọng, dù sao tất cả mọi người trên quảng trường Thanh Thiên đều nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, nếu bọn họ dám nói một đàng làm một nẻo trước mặt mọi người, như vậy cho dù Thiên Đình đoạt được giải quán quân thì cũng sẽ bị mọi người xem thường, không ngẩng đầu lên được.

Áo Cách Tư thấy mấy người An Lâm đồng ý thì trong lòng buông lỏng, không còn lo lắng gì khác.

Không biết qua bao lâu, Áo Cách Tư nắm chặt nắm đấm, dường như hắn vừa ra quyết định làm chuyện gì đó.

"Không được! Áo Cách Tư, một khi cậu dùng cấm thuật kia, tinh thần lực sẽ bị giảm sút rất nhiều, sau đó rơi vào trạng thái ngủ say. Đến lúc đó chúng ta làm sao có thể giành được chiến thắng trong trận đấu này bếu thiếu đi cậu?" Tuyết Lỵ Nhĩ nhanh chóng lắc đầu phản đối.

Áo Cách Tư cười: "Hiện tại chính là cục diện chết, nếu chúng ta không phá hủy nó, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển tình thế. Lại nói, tôi chỉ rơi vào trạng thái ngủ say trong khoảng thời gian ngắn, trận đấu cũng không kết thúc nhanh như vậy."

Hắn đưa mắt nhìn sang đám người An Lâm, tiếp tục nói: "Tôi hi vọng có thể đạt được một thỏa thuận với các cậu, sau khi tôi sử dụng Thánh Linh Cứu Rỗi rồi rơi vào trạng thái ngủ say, các cậu không được ra tay với thế lực vườn Địa Đàng chúng tôi."

Hắn vừa nói xong câu này, mọi người đều hết sức kinh hãi.

Một phút yên lặng.

Áo Cách Tư nghe vậy thì kiên định lắc đầu: "Tôi biết mọi người đang sợ cái gì, nhưng tôi có một loại cấm thuật, có thể giảm lực xung kích chúng ta phải nhận xuống mức thấp nhất."

Uy lực của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền thế nào, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, nếu sử dụng chiêu này trong không gian kín, chỉ sợ là tất cả bọn họ đều sẽ bị nổ chết.

"Tôi sẽ sử dụng thuật Thánh Linh Cứu Rỗi, lúc năng lượng xung kích xông đến, tôi sẽ làm thân thể mọi người trở thành ảo ảnh, tránh thoát lực nổ của tiên pháp." Áo Cách Tư khép hờ hai mắt, chậm rãi nói. Ánh sáng màu trắng quanh quẩn hai cánh tay hắn.

An Lâm gật đầu, thật ra đây chính là lúc để bọn họ tín nhiệm lẫn nhau.

Nếu Áo Cách Tư chỉ sử dụng thuật Thánh Linh Cứu Rỗi để hóa thân thể của ba người vườn Địa Đàng thành ảo ảnh, như vậy ba người của thế lực Thiên Đình lập tức sẽ bị diệt hoàn toàn.

Thứ hắn dựa vào, cũng chính là mấy chục ngàn sinh viên đang xem trên quảng trường Thanh Thiên...

Tia sét màu lam từ từ hội tụ trên bàn tay phải đang bắn ra kim quang của hắn, đồng thời, ý cảnh Nguyên Ám chậm rãi bám vào phía trên, khiến nó dần dần biến chất...

Bên ngoài tháp Trân Châu, ba tên của điện Sáng Thế đã phát hiện một cái chén thánh.

Bọn hắn vừa thấy liền xông tới chén thánh, trên mặt hiện ra biểu cảm sợ hãi xen lẫn sự vui mừng.

Cái chén thánh này bị một con rắn lửa khổng lồ cao vài chục mét đội trên đầu, toàn thân nó tản ra hơi thở cực kì mênh mông mạnh mẽ, như là vua của loài rắn, nó đang dùng thái độ bễ nghễ để nhìn ba sinh vật đối diện.

Con dị thú này vô cùng khủng bố!

Hoàng Thiểm, Hồng Đấu và Đông Yến nâng lên toàn bộ tinh thần, chuẩn bị dùng toàn lực chiến đấu một trận ra trò.

Tháp Trân Châu màu trắng thoáng rung lên, nhưng Hồng Đấu cũng không quá quan tâm đến nó, thế nên hắn không hề phát giác ra.

Trong tháp, lực lượng hủy diệt vạn vật đã bắt đầu nổ tung.

Đất đá bị năng lượng kinh khủng nổ cho tung lên, lần nữa tạo thành đám mây sấm sét hình nấm...

Năng lượng từ tia sét màu vàng bắn ra như là đạn hạt nhân, vùi lấp tất cả mọi vật gần đó.

Sau đó, tháp Trân Châu phát nổ.

"Răng rắc..."

Hồng Đấu nghe được tiếng vang lạ, toàn thân hắn run lên.

Nó lần theo âm thanh, ánh mắt dừng lại trên chiếc tháp Trân Châu càng lúc càng lớn kia, vết rạn màu vàng lan tràn như mạng nhện, lực lượng khiến người ta run sợ tức khắc tràn ra.

Hồng Đấu nhìn tháp Trân Châu, hai mắt trừng lớn, cảm giác như mình đang cầm một quả bom sắp nổ tung, hắn sợ hãi nói: "Đội trưởng, cậu xem cái tháp này thử đi, xảy ra vấn đề rồi!"

Hắn hô to một tiếng, không nói hai lời liền ném củ khoai nóng bỏng tay về phía Hoàng Thiểm.

Hoàng Thiểm đang tập trung toàn bộ tinh thần trên thân con rắn lớn kia, sau khi nghe thấy tiếng la của Hồng Đấu, hắn liền nhìn thấy Hồng Đấu ném tháp Trân Châu về phía mình.

Toàn thân tháp Trân Châu đều là vết nứt, phá hủy hết thảy năng lượng cuối cùng của màn chắn, lực lượng khủng bố tràn ra bên ngoài...

"Hồng Đấu, mẹ kiếp nhà cậu!"

Đây là câu nói sau cùng của Hoàng Thiểm.

Tia sét màu vàng khủng bố mạnh mẽ nổ tung trong lòng tháp, lực nổ mạnh đến mức không cách nào hình dung, khiến cho tòa tháp vốn kín đến mức không có kẽ hở lại phồng lớn như là khí cầu, sau đó nứt ra.

Ảo ảnh màu vàng cực lớn xuất hiện ở phía sau hắn, mang theo ánh sáng chúc phúc vô cùng huyền diệu, phủ lên cơ thể tất cả mọi người...

Áo Cách Tư giang rộng hai tay, cả khuôn mặt đều là biểu cảm thành kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận