Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2055: Đại Thánh tham chiến

Tiếng nổ mãnh liệt ầm ầm phát ra, vang vọng khắp chiến trường bên ngoài Nguyệt Đồng Thần Thành.

Tại nơi các sinh linh đã chết đang giao chiến kịch liệt, đại quân vong linh được hồi sinh vừa đúng lúc trở thành đội quân tiền phong đầu tiên của trận chiến, trở thành Liên quân chủ lực của bang Phá Thiên. Bọn họ không cần chạy nhanh, chỉ cần giơ đao chém quân địch cản đường là được.

Đối với Thiên Nhân tộc mà nói đây là chuyện cực kỳ đáng sợ, dùng đại quân vong linh làm đại quân chiến đấu chủ lực có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là đối phương vốn là người chết nên có thể liều mạng một mất một còn với bọn họ, dù vong linh là quân địch có ngã xuống thì cũng không mất mát gì vì họ vốn dĩ đã chết rồi, ngược lại bọn họ lại mất đi một đồng đội còn sống.

Mà đâu phải đồng đội của bọn họ bị giết là xong chuyện, tệ hơn nữa là đồng đội của bọn họ một lần nữa bò dậy nhưng lại đứng về phe Liên quân Phá Thiên mà chiến đấu, cứ tuần hoàn vô hạn như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy nữa thì Liên quân Phá Thiên chỉ cần dựa vào đại quân vong linh là có thể gieo tai họa ngập đầu cho Liên quân Thiên Nhân tộc.

"Không thể tiếp tục như vậy nữa! Nhất định phải phá vỡ đại trận này!"

"Đúng vậy, loại đại trận nghịch thiên như này không được phép xuất hiện trên chiến trường."

"Nếu tình hình này vẫn tiếp tục chắc chắn chúng ta sẽ hao tổn đến chết. Bằng bất cứ giá nào phải phá hủy Đại trận Phá Thiên!"

Gia Bách Liệt hướng đôi con ngươi màu lam trong suốt lên bầu trời, lông mi dài khẽ động.

Gia Bách Liệt là Thánh Thiên sứ chuyển kiếp và ty chưởng độ hồn, đồng thời là người duy nhất trong Thánh vực Thiên Đường có thể tiếp nhận sự tồn tại của lực lượng Thượng Đế. Tuy lực chiến đấu của cô không bằng Mễ Già Lặc (Michael) nhưng cảnh giới đã đạt Hợp Đạo Hậu kỳ, thậm chí còn chạm tới ngưỡng Sáng thế.

Trên chiến trường, đôi cánh màu trắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh của Gia Bách Liệt giang rộng, thánh khiết tuyệt luân, một tay cô đặt lên tim, một tay khẽ chạm trên mặt đất, cô xinh đẹp không tỳ vết như vậy làm người khác luôn hướng về cô, vốn dĩ cô nên cảm hóa sinh linh trên thế gian nhưng giờ lại phụ trách gọi lên vô số vong hồn và sức mạnh của người chết.

Hạt ánh sáng màu đỏ từ tim của Gia Bách Liệt càng ngày càng nhiều, cơ thể cô dần dần trở nên hư ảo, dường như cô là Thánh Nữ đang hiến tế tất cả, nhưng vẫn giữ bình tĩnh quyết tâm tiến lên phía trước.

Đại chiến ngày càng ác liệt.

"Đáng chết! Năng lượng đại trận này thả ra đã vượt qua cấp Hợp Đạo rồi!"

Các vị Nguyên soái cùng Hợp Đạo Siêu cấp Đại Năng của Thiên Nhân tộc nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong tình thế bị mấy vị Hợp Đạo cùng mười mấy vị Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải hợp lực tấn công, Gia Bách Liệt không hề nao núng mà vẫn bình tĩnh ngước nhìn bầu trời, cô nhắm mắt lại, tựa như đang cảm nhận âm thanh nào đó.

Gia Bách Liệt đang thi triển Luân hồi chuyển kiếp trở thành mục tiêu tấn công của chúng cường giả Thiên Nhân tộc.

Bọn họ đánh về phía chín vị Hợp Đạo Siêu cấp Đại Năng đang chủ trì đại trận một lần nữa, bọn họ không quan tâm đến hao tổn gì nữa, chỉ biết liều mạng tấn công!

"Lực lượng của Thượng Đế, ngươi đã cảm nhận được chưa?"

"Vị Thiên thần kia có rảnh sao?"

"Ý chí của Thượng Đế, ngươi có nghe thấy không?"

Các cường giả Thiên Nhân tộc nhìn lên nơi cao cao tại thượng trên chiến trường với ánh mắt cầu cứu.

Lốc xoáy năng lượng màu đỏ và màu đen đồng loạt thoát ra từ đại trận Tru Thiên bao bọc lấy thân thể mềm mại của Gia Bách Liệt, hút lấy toàn bộ pháp thuật công kích cô. Mấy vị Hợp Đạo và mười mấy vị Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải không thể nào phá hủy được nămg lượng của luồng khí xoáy kia, từng tổ hợp đại chiêu tung ra không cách nào tổn thương được Gia Bách Liệt.

"Phải dựa vào năng lượng của Thiên thần đại nhân mới có thể phá trận."

Mộc Thiên thần đứng trên một đại thụ cao ba nghìn trượng, tay áo bay bay, dung mạo anh tuấn sáng sủa, lạnh nhạt quan sát Tôn Ngộ Không đang nhào lên phía hắn,

Toàn bộ phạm vi mấy trăm dặm đều là những cây cao chọc trời, tựa như những ngọn giáo nhô lên.

Từng cái dây mây màu xanh âm u bắt đầu quấn quanh người Tôn Ngộ Không.

Thiên thần Phi Hoàng bị năm con Chu Tước áp chế gắt gao, Kiếm Thiên thần bị Ma Đế Ty Vũ ngược đến mức không thể tự lo liệu cuộc sống, mà Thiên thần Nhiệt Độ đang bị thương nặng là do Mễ Già Lặc đả thương, chỉ còn Mộc Thiên thần, Thiên thần Bách Hoa và Thiên thần Sát Lục là có thể chiến đấu.

Mộc Thiên thần đang đứng trước mặt.

Thiên thần Tinh Tịch, Thiên thần Vô Âm, Thiên thần Vạn Hóa đều không thể trông cậy được rồi, lần trước bị Hứa Tiểu Lan dạy dỗ một trận gần như bị khống chế sắp chết, giờ có thể tự bảo vệ bản thân hay không cũng khó nói.

"Hỏa khắc mộc ư? Đúng là hiểu biết nông cạn."

Thật sự số lượng bọn chúng quá nhiều, Tôn Ngộ Không vừa thiêu dây mây bên cạnh, lập tức đám dây mây phía trên, phía trước và phía sau đều lao đến sau đó trói chặt hắn, hắn muốn động cũng không thể động.

Tôn Ngộ Không muốn bay lên cao đập Mộc Thiên thần một trận nhừ đòn nhưng đột nhiên mặt biến sắc, Kim Cô Bổng lệch sang một bên. Đám dây mây kia lại không sợ lửa của hắn, chúng đang xé lửa lao đến.

Tại một nơi khác trên chiến trường.

"Vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Xem ta đốt sạch bọn chúng đây!"

"Phá Thiên Thánh Diệm Bộc!"

Ngọn lửa quan thân Tôn Ngộ Không bùng lên mạnh mẽ, Thánh Hỏa cực hạn cuốn theo lực Phá Thiên đốt đại thụ trọng phạm vi mấy nghìn mét thành tro bụi.

Thần Hầu bất tử ngàn năm có Thánh Hỏa bao quanh người đang đánh thẳng lên phía trước, vừa phá hủy vô số đại thụ đang đâm về phía hắn vừa ha ha cười lớn: "Đứa nhóc lông xanh này, ngươi không biết hỏa khắc mộc sao? Chưa ngộ đạo mà cũng dám đối phó ta?"

Đất đai nứt ra.

Đùng! Đùng! Đùng!

Không thèm đáp lời đối phương, giống như mở miệng nói chuyện với Tôn Ngộ Không sẽ hạ thấp cấp bậc bản thân. Thần Hoàn trên đầu hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hắn giơ một tay ra hướng về phía Tôn Ngộ Không nắm chặt lại.

"Khi lực lượng ngũ hành đủ mạnh, lửa có thể đốt cạn nước, gỗ có thể chém gãy sắt, dĩ nhiên gỗ cũng có thể không sợ lửa."

Mộc Thiên thần nhìn Tôn Ngộ Không bị dây mây trói, lạnh lùng nói, tay bấm một cái pháp quyết.

Đám dây mây quấn quanh người Tôn Ngộ Không biến lớn hơn, hơn nữa Thành Hỏa bao quanh người hắn cũng dần tiêu tán.

"Đây là..." Tôn Ngộ Không trợn mắt sợ hãi nói: "đây là đang hấp thu lửa của ta?"

Tôn Ngộ Không phát hiện dây mây trói hắn giống như những con đỉa điên cuồng hút lấy Thánh Hỏa của hắn, kích thước chúng càng ngày càng lớn, năng lượng màu vàng bên trong lưu chuyển rất nhanh, lực trói buộc hắn cũng ngày càng mạnh.

Tôn Ngộ Không muốn thoát khỏi đám dây mây này nhưng chúng nó thủy hỏa bất xâm, vạn pháp bất diệt, dùng năng lực Phá Thiên cũng bị chống trả mạnh mẽ, nhất thời hắn không có cách nào thoát thân.

"Ngươi đã từng thử mùi vị bị chính ngọn lửa của mình thiêu đốt hay chưa? Mộc Thiên thần bỗng nhiên cười lên, chỉ về phía Tôn Ngộ Không.

Dây mây nhanh chóng phồng lên, sức nóng bên trong vô cùng mạnh, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tràn ra uy năng còn kinh khủng hơn ngọn lửa Tôn Ngộ Không thả ra lúc trước.

Ầm!!!

Một vụ nổ khủng khiếp xảy ra trên mặt đất.

Ngọn lửa nóng rực càn quét mấy trăm dặm, Thần Hầu bất tử ngàn năm bị ngọn lửa nuốt trọn.

Mộc Thiên thần trên cao nhìn xuống, tạo ra một màn chắn ngăn cách ngọn lửa đang lao đến, lạnh nhạt nói: "Mộc có thể sinh Hỏa, một chiêu này là ta dùng tinh túy của Mộc dung hợp với hỏa lực hoàn mỹ của ngươi tạo ra một đòn chí mạng, dù ngươi có là con cưng của Trời đi nữa thì không chết cũng bị thương nặng."

Nhưng mười lăm phút sau, Mộc Thiên thần liền thấy một cái mặt khỉ to bự xuât hiện trước tấm màn chắn hắn tạo, ra nhếch mép cười với hắn.

"Làm sao có thể..."

"Phá Thiên nhất bổng!"

Cây gậy màu vàng nặng như hàng trăm cân mang theo lực lượng cực hạn và chân ý Phá Thiên cực hạn như muốn phá vỡ cả bầu trời hung hăng đâm vào tấm màn chắn của Mộc Thiên thần, xuyên qua cả ngực hắn.

Ầm!!!

Mộc Thiên thần trợn tròn hai mắt, bị Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không tạo một vết lõm trên ngực, hộc máu bay ngược ra phía sau.

Sau lưng Tôn Ngộ không là Phật quang cuồn cuộn, vượt lửa mà tới, hai mắt sáng chói như mặt trời, cười nói: "Lửa của ngươi tốt hơn lửa của Lão tôn, nhưng có điều ngươi không biết, thứ Lão tôn không sợ nhất chính là bị lửa đốt."

"Cuối cùng cũng cho tên nhóc con lông xanh nhà ngươi một trận no đòn. Lần trước không phải ngươi nói không có hứng thú với đại danh của ta sao? Bây giờ đã nhớ người dạy dỗ ngươi chưa?"

"Phá Thiên Đại Thánh...Tôn Ngộ Không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận