Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2056: Đuổi giết Thiên thần Âm Dương

Mộc Thiên thần bất ngờ bị Tôn Ngộ Không đánh trọng thương bay ngược ra phía sau. Lúc này, Tôn Ngộ Không vừa vung gậy truy kích Mộc Thiên thần vừa tự giới thiệu bản thân.

Mộc Thiên thần vẫn không hề có hứng thú với việc Tôn Ngộ Không tự giới thiệu bản thân nhưng lại thấy sợ hãi thực lực bộc phát lúc này của hắn.

"Thần Tinh Hoàng Mộc!" Mộc Thiên thần vỗ hai tay vào nhau, biến ra vô số cây gỗ màu đen đan xen vào nhau chống trả lại đòn công kích liên tiếp của Tôn Ngộ Không.

Đám cây gỗ này nhiều đến đáng sợ, trọng lượng có thể sánh ngang với một số loại mô hình tinh thể nhỏ, ngay cả không khí cũng không ngừng run rẩy vặn vẹo.

Đám cây gỗ kia nặng như vậy mà Tôn Ngộ Không cứ vung một gậy lên là đập vỡ một cây, hoàn toàn không nói đạo lý, tựa như Phật Chiến thần chân chính, không gì có thể ngăn được hắn, bất khả chiến bại.

Trong lòng Mộc Thiên thần hoảng hốt, chuyện này không khoa học, thật sự quá không khoa học rồi!

Vào lúc Thiên thần Nhiệt Độ đối chiến với Tôn Ngộ Không, trình độ của hắn còn không thực sự xứng là đối thủ của Thiên thần Nhiệt Độ. Mà hắn, Mộc Thiên thần, so với Thiên thần Nhiệt Độ chỉ có mạnh hơn chứ không kém, nhưng tại sao hôm nay hắn lại phải dốc toàn lực mới đỡ được đòn của Tôn Ngộ Không?

Lẽ nào Tông Ngộ Không có bí pháp đắt giá gì đó sao?

"Phá Thiên Nhất Bổng!"

"Chẳng lẽ là..." Mộc Thiên thần nghĩ đến một khả năng, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Mộc Thiên thần quan sát xung quanh chiến trường, hắn phát hiện không chỉ có Tôn Ngộ Không mạnh lên, ngay cả Mễ Già Lặc và Vân Mộng Ảnh cũng mạnh lên rất nhiều. Sức mạnh của bọn họ đột nhiên tăng lên quả thực rất khó lý giải.

"Không thể nào. Thực lực của ngươi trong thời gian ngắn làm sao có thể tăng nhanh như vậy?" Mộc Thiên thần nằm dưới hố sâu, chống hai tay khó khăn đứng dậy. Bỗng nhiên hắn thấy những đường vân màu đen trên mặt đất, không biết chúng đến từ đâu, mênh mông vô tận, hơn nữa hoàn hảo dung nhập vào thế giới này, nếu không chú ý sẽ rất dễ bỏ qua nó.

Cũng không đúng, hay hắn đã đạt Hợp Đạo Hậu kỳ?!

Đều do đại trận Phá Thiên mà ra!

Không đúng, nếu như Tôn Ngộ Không dùng bí pháp thì chắc chắn hắn có thể cảm nhận được bằng cảm ứng Thiên thần của mình.

Lúc này, Tôn Ngộ Không lại tiếp tục tấn công, Mộc Thiên thần vẫn chăm chú nhìn những vệt màu đen trên mặt đất, hai mắt tập trung cao độ mới nhận ra hình như có lực lượng vô hình nào đó đang di chuyển, tràn vào cơ thể của Tôn Ngộ Không.

Tóm lại là cái quần què gì đây? Là cái gì giúp Tôn Ngộ Không đột nhiên trở nên mạnh như vậy?

Chẳng lẽ cảnh giới của Tôn Ngộ Không tăng lên sao?

Một cây gậy lớn màu vàng đập nát Thần Tinh Hoàng Mộc đang chắn ở phía trước Mộc Thiên thần. Một gậy này mang theo uy năng vô cùng lớn một lần nữa nện về phía Mộc Thiên thần, hắn vội vàng dùng nắm đấm đỡ đòn, lập tức cánh tay bị năng lượng khủng khiếp đánh gãy, thân thể bị lực mạnh đánh vào đập mạnh xuống đất tạo thành cái hố lớn.

Thật không ngờ, đại trận vẫn lén lút truyền lực lượng cho đám Thiên Tử này, Mộc Thiên thần hoàn toàn không ngờ tới chuyện này. Chỉ riêng đại trận Tru Thiên đã đủ làm hắn bực mình rồi, bây giờ ngay cả đại trận Phá Thiên cũng tới ức hiếp Thiên thần bọn họ sao?

Là do bọn họ có thêm cái gì đó sao?

"Bé con Lông Xanh, nhận của Lão Tôn một gậy đi!" Tôn Ngộ Không lại giơ lên Kim Cô Bổng uy thế ngút trời của hắn lao đến chỗ Mộc Thiên thần.

Cũng vào lúc này, rốt cuộc hắn biết tại sao sức mạnh của Tôn Ngộ Không đột nhiên tăng nhanh như vậy.

Không sai! Là do bang Phá Thiên vì Phá Thiên mà tạo ra trận pháp siêu cấp bao phủ khắp Đại lục Thái Sơ này.

Ầm, ầm, ầm!

Rốt cuộc là do ta yếu hay do ngươi lén lút ăn gian, trong lòng ngươi còn không tự biết hay sao?

Thiên thần Âm Dương liều mạng chạy ra xa, đến cả Hội Thương và Độn Thuật Bổn Nguyên Cực hạn đều xuất ra mà An Lâm vẫn đuổi sát phía sau, hơn nữa còn sắp đuổi gần đến nơi.

"Haha, bé con Lông Xanh, ngươi yếu thật đấy, đã rất lâu rồi không được đánh Thiên thần thoải mái như vầy."

"Có sơ hở!" An Lâm đột nhiên hét lớn một tiếng, chân đạp vào hư không, nhẹ nhàng hạ xuống, tăng tốc gấp hai lần, hai ngón tay khép lại như kiếm chém một nhát về phía Thiên Thần Âm Dương.

Mộc Thiên thần đỡ một đòn của Tôn Ngộ Không, cả người một lần nữa lui về sau.

"Ngũ Hành Chiến Thể Hám Sơn Quyền!"

Thiên thần Âm Dương còn đang kinh ngạc thì An Lâm đã giáng cho nó một đấm.

Một vật nhọn bằng vàng rạch ngang bầu trời. Đây là kim loại sắc bén nhất, nó có thể cắt được tất cả các loại kim loại khác. Nó chuẩn xác rơi vào khe hở của vòng xoáy đen trắng, dường như cắt đứt sợi dây liên lạc vô hình nào đó. Hai đường sáng trắng đen trở nên lộn xộn sau đó đồng loạt nổ tung, Thiên thần Âm Dương lộ ra người thật.

Mộc Thiên thần nghe Tôn Ngộ Không nói mà tức đến suýt hộc máu.

"Tên này là quái vật sao? Tại sao hắn có thể mạnh như vậy? Một thân một mình gặp phải hắn đúng là ác mộng mà." Thiên thần Âm Dương biến thành một luồng sáng đen trắng tựa như sao băng lướt qua bầu trời. Nhưng theo sát luồng sáng ấy là một ngọn lửa chói mắt giống như thiên thạch rơi xuống với tốc độ cực nhanh, hơn nữa uy thế kinh khủng dọa người, ai xui xẻo dính vào thì tự chịu hậu quả.

"Ngươi giết Vương Thần, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, nợ máu phải trả bằng máu!" An Lâm hung ác nói.

Thiên thần Âm Dương làm gì còn dám giả vờ như trước đây, dốc toàn lực

Tôn Ngộ Không không cho Mộc Thiên thần cơ hội nói chuyện, tiếp tục vung Kim Cô Bổng tấn công Mộc Thiên thần: "Cho ngươi giả bộ này! Yếu như vậy rồi còn gồng làm chi? Dám coi thường đại danh của ta? Vậy để ta khắc sâu cái tên Phá Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không vào linh hồn của ngươi đi!"

Lúc này, tại một nơi cách xa Nguyệt Đồng Thần Thành, nằm ngoài phạm vi quan sát của các Hợp Đạo Siêu cấp ĐạI năng, có hai bóng người một trước một sau di chuyển nhanh chóng.

Kinh thiên động địa.

Cây gậy to lớn màu vàng điên cuồng đánh tới.

Rầm!!

Một tòa Kim quang khổng lồ đập xuống.

Thiên thần Âm Dương la hét kêu đau, sau lưng như vị thứ gì đè lên, tiếp đó là bị một sức nặng liên tục đè ép. Nó rơi từ trên trời xuống, sau đó bị đè trên mặt đất.

"Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi." An Lâm tàn nhẫn cười một tiếng "Tiếp theo ta sẽ cho ngươi biết ta sắp làm gì để ngươi dừng tay lại."

An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, từ trên trời hạ xuống.

Thiên thần Âm Dương vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, một tay chấp Âm, một tay chấp Dương, hợp hai tay làm một, lập tức một đại trận Âm Dương Song Ngư càng ngày càng lớn xuất hiện. Lúc Thiên thần Âm Dương đẩy địa trận về phía An Lâm, nó vẫn đang lớn lên rất nhanh, tựa như nó đang lơ lửng trên không trung, chia thế giới thành Âm và Dương.

"Thiên thần thuật, Âm Dương Huyền Thiên!"

Vào lúc này, An Lâm nhìn thấy dị tượng vạn vật thế gian đang lưu chuyển trong đại trận Âm Dương Song Ngư sau đó biến mất, thuận trận thì sống, nghịch trận thì chết.

"Đồ lòe loẹt!" Tay An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, ra khỏi bóng tối che khuất bầu trời, chém một kiếm về phía đại trận Âm Dương Song Ngư. Kiếm khí mang theo bóng tối cực hạn lập tức phá tan đại trận Âm Dương vô cùng huyền hiệu của Thiên thần Âm Dương.

Thiên thần Âm Dương thấy cảnh này cũng đơ người: "Làm sao có thể...Đây là..."

Nó còn chưa nói xong thì vô số đường vân màu đen bắt đầu lan trên mặt đất, liên tục mở rộng sau đó chúng bò lên thân thể Thiên thần Âm Dương, bọn chúng là vô số đường vân màu đen tập hợp với nhau.

Roạt!!

Thiên thần Âm Dương bị kiếm Thắng Tà chém thành hai nửa.

An Lâm tựa như Chí Tôn của Đạo đứng trước mặt Thiên thần Âm Dương, đứng tại trung tâm vô số Đạo Văn, ánh mắt thâm thúy chứa vô vàn đạo ý: "Chiến Thần Lục Kiếm, Đạo Kiếm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận