Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2077: Lời tỏ tình cuối cùng

Hiên Viên Thành nhìn các tu sĩ liều chết chiến đấu phía dưới, suy nghĩ bay xa.

Những người này, có bạn học của hắn, có bạn bè vào sinh ra tử của hắn, có sư huynh đệ vẫn hay cùng hắn kể chuyện tâm tình, tất cả đều là những người mà hắn rất thân thuộc.

Còn có An Lâm và Hứa Tiểu Lan ở Nguyệt Đồng Thần thành phía xa...

Đáng tiếc, hắn đã không thể được gặp mặt hai người ấy một lần cuối cùng...

Hiên Viên Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mặc dù trong lòng tiếc nuối khôn nguôi, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

Thúc Hồng Lam vươn đôi tay ngọc ôm cổ Hiên Viên Thành, đầu khẽ tựa vào vai Hiên Viên Thành, giọng điệu trong veo uyển chuyển: "A Thành, em thích anh."

Hiên Viên Thành ngây ngốc, đây là lần thứ mấy cô ấy bày tỏ rồi?

Hắn nhớ, trước kia đều là hắn lừa dối tránh né, không trực tiếp đáp lời.

Hôm nay chỉ là xác nhận lại mà thôi.

Thúc Hồng Lam nghe được câu này, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lệ lại rơi.

Cô mỉm cười, tỏ tình nhiều lần như thế, rốt cuộc thì cô cũng đã nghe được đáp án mà cô hằng tha thiết mơ ước bấy lâu nay. Chẳng qua, cô cũng chẳng vui mừng và kích động giống như cô vẫn tưởng tượng.

Hiên Viên Thành cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "Không phải, thật ra thì em lại thổ lộ một lần nữa với anh, thì bất kể anh có ở trạng thái như thế nào, thì anh vẫn sẽ đồng ý."

Trong khoảnh khắc này, tất cả âm thanh trong đất trời như đều biến mất.

"Hồng Lam, em phải sống thật tốt đấy." Hiên Viên Thành nói.

Hắn nhìn vũ nữ áo đỏ xinh đẹp như hoa, thân hình uyển điệu như cành liễu, trong đôi mắt tuyệt đẹp kia bao hàm vẻ kiên định và nóng bỏng trước nay chưa từng xuất hiện.

Đối với cô, lời này có tính đả kích rất lớn.

Thúc Hồng Lam nhìn gương mặt già nua trước mắt, có thể loáng thoáng thấy được đường nét hoàn mỹ.

Hiên Viên Thành cười cười: "Anh cũng thích em."

Thúc Hồng Lam đặt một nụ hôn lên trên mặt Hiên Viên Thành, đỏ mặt nói: "Có phải anh thấy mình sống không còn được lâu nữa, nên mới đồng ý không?"

Cô có thể cảm giác được, sự sống của Hiên Viên Thành đang nhanh chóng trôi đi, không thể níu giữ.

Có thể là bởi vì đáp án kia, cô đã sớm biết.

Bạch Lăng ở phía sau, đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng vẫn không cách nào giữ lại sự sống của Hiên Viên Thành.

Sao tạo hóa lại trên ngươi như vậy chứ?

"Yên tâm, em sẽ sống thật tốt, em sẽ không làm mấy chuyện ngốc nghếch như tìm đến cái chết vì tình yêu đâu." Trên khuôn mặt tinh xảo Thúc Hồng Lam tràn đầy kiên quyết, sau đó nhẹ giọng nói, "Chỉ có điều là... sau này em sẽ không khiêu vũ nữa, nếu như không có anh xem, em khiêu vũ còn có ý nghĩa gì..."

Vị trí trái tim của Hiên Viên Thành, đột nhiên truyền đến một trận đau nhói.

Sắp chết rồi đúng không...

"Tiểu Hồng trưởng lão?" Thúc Hồng Lam ôm Hiên Viên Thành cũng sợ hết hồn, hoàn toàn không biết Tiểu Hồng trèo lên người Hiên Viên Thành từ lúc nào.

Hắn phát hiện mình mệt chết đi được rồi.

"Để có thể hoàn toàn cứu được anh về, có lẽ là tôi sẽ phải tắm nắng lâu ơi là lâu thì mới có thể khôi phục sức lực được ý..."

Hiên Viên Thành nói trong lòng không tiếc nuối đó là giả dối, nhưng thấy sự hy sinh của mình, giúp ích cho các bạn bè, sáng tạo cơ hội phản kích tốt như thế cho giới Cửu Châu, trong lòng hắn vẫn rất là vui mừng. Thôi thì cứ dần già yếu, sau đó từ từ chết đi đi...

Thúc Hồng Lam lại càng trơn to đôi mắt đẹp, gương mặt có vẻ mừng rỡ như điên, giọng nói run rẩy: "Tiểu Hồng... Cô, cô có thể cứu được A Thành ư? Có thật không? Thật sự có thể cứu được anh ấy ư?"

"Cứu... Cứu tôi?" Hiên Viên Thành thì thào lên tiếng, hồn cũng bị dọa cho sợ đến mức phải trở lại thân thể mấy phần.

Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam nghe nói như thế, lập tức đều ngẩn ngơ thẫn thờ.

Ngay cả nhiệt độ truyền đến từ tay của cô gái bên cạnh, hắn cũng dần không cảm giác được rồi.

Giọng nói nũng nịu bắt đầu truyền đến.

"Aizzz... Cha con hai người làm sao thế hả? Vất vả lắm tôi mới cứu được cha anh, kết quả là đến lượt anh cũng bày ra dáng vẻ sắp chết, thật làm tôi mệt chết luôn ý..."

Tiểu Hồng nũng nịu oán trách.

Phốc!!!

"Tiểu... Tiểu Hồng?! " Hiên Viên Thành kinh ngạc nói.

Sau đó, hắn thấy được một đóa hoa hồng nhỏ đỏ rực, đang dùng thân cành màu xanh biếc đâm vào trái tim của mình, cành hoa còn đang chập chờn lắc lư.

Hắn giật mình một cái, giống như điện giật, ý thức đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, ngay cả linh hồn nhỏ bé sắp rời đi thân thể, cũng bị hù dọa cho phải trở lại thân thể của mình.

"Đúng là có thể, chẳng qua khó cứu hơn cha anh thôi, tôi chỉ có thể kéo lại tuổi thọ và tu vi đã trôi mất của anh, đạo của anh đã tan vỡ nghiêm trọng, tạm thời thì tôi không có cách nào." Tiểu Hồng vẻ mặt tiếc nuối nói.

Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam đều kinh hãi.

Không chỉ có thể giữ mạng, mà lại còn có thể kéo lại tuổi thọ, thậm chí là tu vi đã xói mòn?

Chuyện này đáng tiếc nuối lắm ư?

Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam đều vui đến mức phát khóc rồi!!!

Nếu như có thể sống, người nào lại sẽ muốn đi chết đâu rồi?

Bọn họ vốn tưởng rằng có thể cứu được mạng sống thôi đã đủ cám ơn trời đất rồi, vậy mà ngay cả tuổi thọ và tu vi cũng có thể vãn hồi, nếu như không phải là xuất hiện ảo giác, thì chắn chắn là bọn họ đang ở Thiên Đường.

Thân thể Thúc Hồng Lam run rẩy, không ngừng nói cảm ơn.

Hiên Viên Thành không chỉ cảm ơn, mà còn không ngừng hỏi xem có tác dụng phụ không, có thể tạo thành nguy hại gì lớn cho Tiểu Hồng không? Mặc dù hắn rất muốn sống, nhưng vẫn không thể làm được cái chuyện khiến người khác hi sinh tính mạng để mình được sống. Tiểu Hồng nghe vậy thì liên tục bảo đảm, chuyện này rất hao phí lực lượng, mệt chết luôn, nhưng không có di chứng, chỉ cần tắm nắng là có thể khôi phục.

Cứ như vậy, quá trình trị liệu bắt đầu.

Hào quang kim sắc nhàn nhạt dung nhập vào thân thể Hiên Viên Thành, tựa như thần tích, khiến cho làn da nhăn nheo khô quắt của Hiên Viên Thành khôi phục lại độ co dãn sáng bóng, mái tóc trắng cũng đã biến lại thành tóc đen...

Không chỉ có như thế, ngay cả tu vi đang khôi phục, dù cho tốc độ cực kỳ chậm chạp.

"Đúng là một địa phương vừa kỳ lạ vừa thú vị mà..."

"Tứ Cửu tiên tông..."

Bạch Lăng thấy Hiên Viên Thành càng ngày càng có tinh thần, cùng với Thúc Hồng Lam ôm Hiên Viên Thành vui quá mà khóc, trên mặt lơ đãng hiện lên ấm áp nụ cười tươi đẹp động lòng người.

Giờ phút này Tiểu Hồng đã chạm vào điểm mù trong kiến thức của cô.

Lúc trước, sinh mệnh và tu vi của Hiên Viên Thành tựa như một cây nến đang không ngừng bị đốt cháy, cho tới khi chảy hết sáp nến, hòa tan vào thiên địa.

Nhiều nhất thì Bạch Lăng chỉ có thể gom sáp nến lại, rồi đắp nặn nó vào.

Nhưng Tiểu Hồng thì cực kỳ lợi hại, ngay cả ánh sáng và nhiệt độ và ánh sáng đã tan hế, cũng có thể thu về...

Loại năng lực này, không phải một đại năng Hợp Đạo siêu cấp có thể làm được.

Rốt cuộc thì Tiểu Hồng còn cất giấu thứ gì?

Bạch Lăng bắt đầu tò mò, cô phát hiện con đường tu đạo của Tiểu Hồng hết sức kỳ quái và khó có thể hiểu, tu luyện theo phong cách cá mặn, đột phá cũng kiểu cá mặn, tư chất nghịch thiên... Hôm nay, ngay cả năng lực cũng kỳ quái đến cực điểm, thậm chí có thể nói là không thể tin nổi.

Một lúc sau, Bạch Lăng liền mỉm cười lắc đầu, chẳng lẽ Tứ Cửu tiên tông còn ít thứ kỳ quái sao? Không đề cập tới An Lâm và Hứa Tiểu Lan, coi như là Đề Na, Diệp Linh, Tuyết Trảm Thiên, cũng không phải là đều cực kỳ quái lạ ư? Nếu gặp ai cũng truy hỏi đến cùng, chẳng phải sẽ không mệt chết à?

Thử cẩn thận nghĩ lại, chính cô cũng rất kỳ quái, không phải sao...

Đừng nói Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam, ngay cả Bạch Lăng kiến thức rộng rãi, cũng ngu ngơ tại chỗ.

Bọn họ căn bản xem không hiểu Tiểu Hồng thủ pháp, thâm ảo đến bọn họ chỉ có thể dùng mẹ kiếp và trâu bò hình dung, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, lấy Quang Hợp nói, trâu như vậy ép sao?

Một màn này, đối với Hiên Viên Thành và Thúc Hồng Lam mà nói, chính là thần tích!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận