Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2089: Ta chính là Mặt Trăng

Luồng khí giết chóc tanh máu đập vào mặt.

Một thứ sức mạnh sát phạt không cách gì nói rõ được, một lực lượng âm hàn không gì vượt hơn ầm vang nổ tung không thời khắc này, đông cứng toàn bộ không gian sau đó xé rách.

"Chỉ là một mặt trăng mà thôi, ngay cả tinh cầu mà ta còn có thể chém được, huống chi là một mặt trăng!" Thiên Thần Không Gian hét lớn một tiếng, lưỡi dao không gian trong tay khuếch trương đến hơn nghìn dặm, vừa xuất hiện liền vạch ngay ra một khe nứt màu đen hủy diệt trong không trung, mũi nhọn đáng sợ đến cực hạn.

"Chỉ là một mặt trăng?" Hằng Nga cười mà không nói gì.

Khí áp và sức mạnh của mặt trăng to lớn đã khiến hư không cũng bắt đầu vặn vẹo.

Thiên Thần Không Gian đã không còn cách nào né tránh được nữa, lưỡi dao không gian bỗng nhiên chém lên trên mặt trăng màu đỏ như máu.

Thế nhưng, cảnh tượng mặt trăng máu bị chém thành hai nửa dễ như trở bàn tay trong tưởng tượng của hắn chưa từng xuất hiện.

Một luồng lực lượng vĩnh hằng bất diệt, bất hủ từ xưa tới nay chỉ Thiên Đạo chí tôn mới có, sờ sờ chế trụ uy năng của lưỡi đao không gian của hắn.

Hắn biết, nếu như lần này không chống đỡ được thì hắn sẽ thực sự phải chết.

Đùa gì vậy chứ?!

Mặt trăng máu mang theo sức nặng và năng lượng vô hạn ép cho lưỡi đao không gian phải rung động phát ra tiếng ken két.

Con người trở thành một bộ phận của Trời!

"Thiên Thần Mặt Trăng."

Thiên Thần Không Gian thực sự sợ hãi.

Trên mặt Thiên Thần Không Gian lộ rõ vẻ kinh hãi: "Đây là... lực lượng của trời?"

Thiên Thần Không Gian sắp bộc phát ra tiếng chửi mẹ nó luôn rồi, nhưng hắn biết hiện giờ không phải thời điểm làm loại chuyện như vậy, lúc này hắn đã đứng trước nguy cơ lớn nhất. Hắn có thể giết chết Hằng Nga, nhưng Hằng Nga cũng có được sức mạnh để giết chết hắn!

Ầm ầm!!

Hằng Nga cười: "Không sai, trời có nhật nguyệt luân chuyển, thiên kinh địa nghĩa, mà ta, cũng chính là mặt trăng duy nhất, ngươi cũng có thể gọi ta là..."

Từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ ai có thể tiến hành Hợp Đạo bằng một sự vật nào đó mang tiêu chí vĩnh hằng trong trời đất, nhưng Hằng Nga lại thành công, hơn nữa còn được Thiên Đạo công nhận, khiến cho cô chính thức trở thành một bộ phận của Trời!

Lưỡi đao không gian kéo dài nghìn dặm bắt đầu xuất hiện vết nứt.

"A a a a..." Thiên Thần Không Gian liều mạng ngăn cản lực lượng đáng sợ đó.

Thần ấn hình mặt trăng tròn sáng lóa trên trán Hằng Nga lại càng trở nên sáng ngời, ánh trăng khuấy động khắp mấy nghìn dặm.

Bản chất lực lượng của hai bên thật ra cũng chẳng khác biệt nhau là bao!!

Đứng hiện mắt hắn hiệu giờ đâu phải tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo bình thường, mẹ nó chứ đây chính là một quyền hành thiên thần thì có!!

Ngay cả Thiên Đế trên mặt đất cũng không kìm được mà rùng mình một cái.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ không gì sánh được của Hằng Nga đột nhiên hiện rõ nụ cười băng lạnh như sương.

Mặt trăng máu đang rơi đập ngay lúc này chính là mặt trăng máu suýt nữa trở thành mặt trăng duy nhất của đại lục Thái Sơ, làm sao mà mặt trăng ở những địa phương khác có thể sánh được? Đây chính là thứ liên quan đến tính vĩnh hằng, đại sát khí thuộc tính thiên đạo duy nhất!

"Ta vẫn không thể may mắn sử dụng được lực lượng của mình, nhưng mặt trăng máu này là sự tồn tại đã tranh chấp với ta hơn một trăm năm, là sự vật tiếp cận gần nhất với mặt trăng thực sự, ngưng tụ được đạo cảnh và sức mạnh mặt trăng vô tận..."

Sức mạnh mặt trăng cực kỷ khủng bố điên cuồng xung kích xé rách thân thể Thiên Thần Không Gian. Sức mạnh của mặt trăng đỏ này còn nồng đậm hơn sát tính của mặt trăng bình thường, lực lượng âm hàn càng thêm độc, là thủ đoạn công kích khủng bố nhất của Hằng Nga, hơn nữa còn là thủ đoạn duy nhất.

Giờ phút này, cô chính là sự tồn tại chói mắt nhất trên chiến trường.

Thiên Thần Ô Lam, Thiên Thần Nhân Quả, Thiên Thần Vĩnh Hằng nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đổi cực lớn, đều muốn đi cứu Thiên Thần Không Gian nhưng bị nhóm đại năng Hợp Đạo siêu cấp như Thiên Đế, Hắc Linh Xà vây quanh dùng toàn lực để níu kéo lại.

Thiên Thần Không Gian đau đớn gào thét thảm thiết, thân thể bị mặt trăng đỏ nện đến mức không ngừng nứt ra, thần hoàn trên đầu cũng rung động mạnh mẽ hơn, ánh sáng cũng trở nên lúc sáng lúc tối.

Vừa ra tay đã tung luôn ra thành quả của cuộc chiến vào sinh ra tử giữa hai Hợp Đạo hơn một trăm năm, có thể nói Hằng Nga cũng đã dốc sạch vốn liếng rồi, tất cả đều vì thắng lợi của trận chiến lần này.

"Mặc dù là thứ duy nhất, nhưng ta tặng nó cho ngươi thì cũng tương đương với ném một quyền hành vỡ vụn nện vào trên người ngươi, ngươi, có gánh nổi không?"

Một âm thanh vỡ vụn vừa thanh thúy lại chói tai đột nhiên truyền khắp đất trời.

Lưỡi đao không gian kéo dài hơn nghìn dặm đột nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ không gian, dưới mặt trăng máu đỏ thẫm, trông hệt như những cánh hoa màu đỏ đang tung bay.

Mặt trăng máu chỉ bị trúng nhiều hơn một vết cắt đã ầm vang rơi đập trên người Thiên Thần Không Gian với khí thế nghiền ép, năng lượng bộc phát do đúng cú va chạm ấy liền dấy lên sóng xung kích lan tỏa khắp mấy nghìn dặm.

Thiên Thần Không Gian nghe thấy vậy, cả người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Càng là tiên nữ xinh đẹp thì càng không dễ trêu chọc...

Cô em gái đánh nhau với cô hơn trăm năm bị thua thê thảm thì không nói, mà ngay cả mặt trăng máu cuối cùng chứng minh cho sự tồn tại duy nhất cũng đều bị Hằng Nga chiếm mất, làm bom để nện kẻ địch.

Một người xinh đẹp như Hằng Nga, trông dịu dàng hiền lành đến thế, hóa ra cũng lại là một người ngoan độc!

"Không...!!" Giọng nói vừa sợ hãi vừa hối hận của Thiên Thần Không Gian quanh quẩn khắp không trung.

Cuối cùng, sau một tiếng gào thét thảm thiết thê lương.

Tiếng nổ rung vang dội truyền đến.

Sau đó chính là hình ảnh Thiên Thần Không Gian bị mặt trăng đỏ nện thành năm bảy phần, cuối cùng thần hoàn và thân thể đồng loạt hóa thành vô số hạt ánh sáng bay lên trời.

Tất cả sinh linh đều rung động không thôi nhìn lên bầu trời, nhìn hình ảnh thiên thần bị mặt trăng nện chết sờ sờ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bi tráng và thê lương.

Thiên Thần Không Gian chết rồi!

Bị mặt trăng do Hằng Nga gọi đến đập chết rồi!!

"Thu!" Hằng Nga khẽ phẩy ống tay áo, thu mặt trăng đỏ cũng sắp sửa đâm xuống dưới về.

Trời đất bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó mặt trăng đỏ hóa thành ánh trăng thuần túy nhất trở về với bầu trời, hòa vào với vầng trăng sáng trong tròn đầy, không còn thấy tung tích đâu nữa.

Tất cả sinh linh cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, mặt trăng không nện xuống tiếp, nếu không thì sẽ lại là cảnh tượng sinh linh đồ thán không phân biệt địch ta nữa rồi.

Cuộc chiến lắng lại, liên quân Cửu Châu đã kính Hằng Nga như Thần, dù sao người có thể gọi mặt trăng to lớn như vậy tới xong bảo nó đi là đi, thủ đoạn chắc chắn là thông thần rồi!

Vốn dĩ việc cô tấn thăng lên Hợp Đạo đã đủ để khiến mọi người kinh ngạc đến vui mừng, lại không ngờ rằng còn là Hợp Đạo trâu bò đến như thế, thực lực cường hãn như thế này, ngoại trừ Thiên Đế ra, những vị đại đế còn lại cũng không thể sánh bằng được!

Ngay cả Nhị Lang Thần vừa mới độ kiếp đột phá thành công cũng đều trợn tròn cả mắt, cùng là người độ kiếp lên Hợp Đạo như nhau, sau lại có thể chênh lệch lớn đến như vậy cơ chứ? Khiến cho ông đây cứ như là Hợp Đạo giả ấy.

Trời đất lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Chỉ có một nữ thần duy nhất đứng im dưới ánh trăng, bộ váy tiên tung bay, đẹp đến không gì sánh được.

"Đáng giận... Cô gái này là chuyện quái quỷ gì vậy? Sao Thiên Đình lại có thêm một yêu nghiệt đến mức này?" Thiên Thần Nhân Quả nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cô vẫn nên lo lắng nhiều hơn cho bản thân mình đi." Hắc Linh Xà cầm đại bảo kiếm kim quang bổ ngang một nhát, kiếm khí đập vào trên mặt Thiên Thần Nhân Quả, chấn động từng lớp thịt mỡ.

Uỳnh!!

Thiên Thần Nhân Quả kêu thảm thiết, bay ngược về phía sau.

Cùng lúc đó, Ngao Tiểu Vũ cũng triển khai thế tấn công mãnh liệt đối với Thiên Thần Vĩnh Hằng.

Nắm đấm trắng nõn rơi vào trên tảng đá cứng cáp vĩnh hằng tựa như mưa rơi, năng lượng bộc phát sau va chạm giống như từng tiếng động vang khắp trời xanh, cho dù khiến bàn tay nhỏ của cô gái máu thịt be bét nhưng cô vẫn không hề ngừng lại thế tấn công.

Thân thể lông tóc của Thiên Thần Vĩnh Hằng không hao tổn chút nào, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.

"Cuối cùng ta..." Cô gái Long tộc trong bộ y phục đỏ với tư thế hiên ngang kia bỗng nhiên nở nụ cười, nhắm mắt, giọng điệu lười biếng hệt như đang trong mộng: "Tìm ra được... phương pháp phá giải phòng ngự vĩnh hằng của ngươi rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận