Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2107: Thắng bại cuối cùng

Trời đất có đại đạo là nguồn gốc và chân lý của thế giới. Đại đạo sụp đổ là chuyện còn nghiêm trọng hơn vô số lần việc không gian bị vỡ nát. Nhẹ thì quy tắc hỗn loạn sụp đổ, nặng thì thế giới bị hủy diệt.

An Lâm hiện tại đã cảm nhận được vô số quy tắc bắt đầu náo loạn và sụp đổ.

Cuộc chiến của hắn và Đại Địa Thiên Thần đã hủy hoại khoảng trời đất này, vụ nổ năng lượng trước mắt giống như giọt nước làm tràn ly, hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của thế giới.

Ầm vang!!!

Năng lượng hủy diệt kinh khủng bùng nổ.

Khiến không gian trăm dặm xung quanh bị chôn vùi dập nát.

Sự hỗn loạn đen trắng hoành hành bừa bãi, vô số quy tắc bị phá vỡ, một số quy tắc thậm chí còn phản đòn hắn, điên cuồng giáng những đòn nghiêm trọng vào căn nguyên của hắn.

Đại Địa Thiên Thần cũng không chịu nổi, thân thể to lớn cứng rắn hết lần này tới lần khác chịu sự phản đòn của các quy tắc mà trở nên rạn nứt, giống như lúc nào cũng có thể tan vỡ.

"Chúng ta quả thực ngang tài, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà nói ta và ngươi đều đã dùng tới lá bài tẩy?" Trên mặt An Lâm còn hiện lên ý cười, mở miệng hỏi.

"Xem đòn!!"

An Lâm nhìn Đại Địa Thiên Thần trước mặt. Thân hình bị che phủ đầy khe nứt rãnh vết chướng mắt, chân trái bị nổ mất, nắm đấm ra đòn bị vỡ tung, đầu cũng bị năng lượng làm nổ tung một nửa, hiển nhiên là phòng thủ không thích đáng. Nhìn tới đây, hắn cũng nở nụ cười theo Đại Địa Thiên Thần.

Lúc này, nắm đấm của An Lâm đã rít gào đánh xuống.

Không gian ban đầu bị bọn họ làm nổ không thể khôi phục lại trong chốc lát.

Đại Địa Thiên Thần điên cuồng rút lui.

Nguồn năng lượng bùng nổ nhanh chóng mở rộng, tạo nên quả cầu năng lượng nhiều màu xán lạn bán kính mấy ngàn dặm, nhấn chìm tất cả mọi thứ nó chạm phải. Sau khi đạt tới thời kỳ đỉnh cao, nó lại vụt nhỏ xuống, tựa như pháo hoa nở rộ trong trời đêm, có thể vô cùng chói mắt nhưng cũng sẽ nhanh chóng lụi tàn.

Ầm vang!

Đại Địa Thiên Thần nhìn An Lâm trước mặt, áo lông hắc ám trên người rách nát, máu me đầm đìa, cánh tay trái chỉ còn một nửa, cánh tay phải ra đòn máu thịt be bét, bỗng nhiên nở nụ cười.

Sau khi năng lượng va chạm tiêu tan, hai bên đều duy trì tư thế ra đòn, bốn phía không có trời đất mà chỉ còn một sự hỗn loạn không chịu nổi và một không gian hỗn loạn cực kỳ nguy hiểm.

"Cái gì? Chẳng lẽ..." Đại Địa Thiên Thần thay đổi sắc mặt.

Bây giờ hắn cần có thời gian để đại lúc Thái Sơ vận chuyển năng lượng cho hắn, hắn mới có thể tiếp tục chiến đấu.

"Ta và ngươi đều đã dùng tới lá bài tẩy, mà dường như là bất phân thắng bại?" Đại Địa Thiên Thần thản nhiên mở miệng nói, nụ cười trên mặt như có như không. Hắn biết, để chống lại năng lượng vật chất trung tâm của đại lục Thái Sơ mà hắn tung ra, toàn bộ sức mạnh hắc ám An Lâm lén dự trữ đều phải tung ra.

An Lâm sao lại không biết chuyện này, lúc này hắn liều mình đánh về phía đối phương.

Đại Địa Thiên Thần mới đưa tay lên chắn trước mặt. Lúc này, nắm đấm của An Lâm đã rít gào đánh tới, sức mạnh tuyệt đối sẽ một đòn đánh nát cánh tay hơi rạn vỡ của Đại Địa Thiên Thần!

Thật sự quá sơ suất, An Lâm tuy đã dùng toàn lực để đánh ngang hàng với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là phía bên kia vốn không có năng lực, dù sao cũng mới dùng bốn viên thần đan, còn thừa lại chút sức mạnh này cũng là chuyện bình thường!

Ầm vang!

Sau khi hắn bước vào cảnh giới Hợp Đạo, rốt cục cũng có thể tùy ý sử dụng chiêu thức này của kiếm.

Đại Địa Thiên Thần quay đầu nhìn về An Lâm phía sau, thấy tay đối phương cầm thần kiếm màu vàng, xé toạc hỗn loạn, phóng ra thần uy tối cao vô cùng nhuần nhuyễn, giống như thiên thần vô địch giáng trần trấn áp tất cả.

Xung quanh đã trở nên hỗn loạn khôn tả, cho dù là bầu trời hay mặt đất đối với họ cũng đều rất xa, nói cách khác, Đại Địa Thiên Thần muốn hấp thụ năng lượng của đại lục Thái Sơ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Đây cũng là chuyện cực kỳ có lợi cho An Lâm.

"Đại Tinh Vân Quyền!!"

Hắn biết, hiện tại là thời điểm yếu ớt nhất của Đại Địa Thiên Thần, cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết đối phương.

Tinh Vân trước mắt bị đánh phát nổ, Cửu Tiêu kim quang trước mặt chỉ giữ được trong vài giây đã bị thua trận, bị gió xoáy cực hạn xé rách làm hai nửa!

Gương mặt An Lâm không hề đổi sắc, thắng thắn lao tới, thần kiếm màu vàng trong tay cũng giáng xuống trong giây phút này. Phút chốc, ánh kiếm hào hùng tối cao chiếu sáng vô tận hỗn độn, sau đó xé rách tất cả!!

Vô số tinh vân màu trắng bạc bùng nổ, nổ tung hỗn loạn kinh khủng.

"Giết chết ngươi ở đây!" An Lâm đuổi theo Đại Địa Thiên Thần, Thắng Tà Kiếm bắt đầu vù vù trong tay, ngay sau đó dát lên một ánh sáng vàng tinh khiết không tì vết, ẩn chưa uy nghiêm tối cao.

Thiên thần xứng với thần kiếm, một chiêu thức cuối cùng Chiến Thần Lục Kiếm này có thể phát huy trọn vẹn!

Đại Địa Thiên Thần không có cách nào tránh khỏi một kiếm này, đột nhiên xoay người, một cánh tay còn sót lại bộc phát ra năng lượng Trái Đất nồng đậm, vô số tinh vân tinh hoa bùng nổ trên nắm đấm, một đòn mạnh mẽ hướng về phía An Lâm.

"Chết đi cho ta!"

"Chiến Thần Lục Kiếm, sáu thức, Thần kiếm!!!"

"Kiếm pháp này..." Sắc mặt của Đại Địa Thiên Thần kinh sợ, cảm giác thân thể sắp bị luồng kiếm ý kinh thiên này cắt thành hai nửa. Đôi khi, kiếm còn chưa chém xuống hắn đã cảm nhận được kết cục của mình, nhưng không còn cách nào khác, kiếm đạo chân ý và kiếm thế phía sau lưng quá mức hùng hậu.

Một luồng thần uy khởi nguồn của kiếm đạo khiến kiếm còn chưa hạ xuống, trăm triệu kiếm khí hoàng kim đã theo hàng lối đánh giết về phía Đại Địa Thiên Thần, rạch từng vết kiếm lớn nhỏ trên thân thể cứng rắn.

Ánh sáng vàng dồi dào mênh mông cuồn cuộn bỗng nhiên bùng nổ, đâm xuyên qua sự hỗn loạn vô tận!!

Một thức của thần kiếm phân chia hỗn độn, trảm ngân hà, diệt thiên thần!!

Đại Địa Thiên Thần nhìn kim quang mệnh mông vô tận giáng xuống, cảm nhận được sâu sắc cảm giác bất lực, hơn nữa trong lòng lần đầu tiên có cảm giác e ngại và hối hận vô cùng.

Từ cục diện chắc thắng ban đầu sao lại có thể bị dồn vào đường cùng?

Ban đầu cho rằng có thể tùy tiện giết chết An Lâm, sao giờ lại đe dọa sự tồn tại của hắn?

Hết thảy là vì điều gì?

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Đại Địa Thiên Thần.

Ánh kiếm màu vàng bá đạo vô cực bổ xuống đầu của nó, một nhát giáng xuống, dứt khoát chém lìa thân thể của nó thành hai nửa! Hơn nữa kiếm khí vô cực mênh mông cuồn cuộn không buông tha cơ thể bị chém thành hai nửa của hắn, đập tan và hủy diệt sạch sẽ.

Ánh vàng tan đi, bên trong sự hỗn loạn chỉ còn lại mình An Lâm.

Tất cả như ngừng lại.

Bên trong hỗn độn thiếu đi một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, bắt đầu khép lại nhanh chóng.

An Lâm trở lại chiến trường ban đầu.

Hải Dương Thiên Thần đang cực kỳ chăm chú hóng chuyện, nhìn thấy chỉ còn mình An Lâm sống sót trở về liền trợn tròn mắt, hiển nhiên vẫn rất khiếp sợ.

Tuy hắn cũng đã nghĩ tới khả năng này nhưng khi sự thật xảy ra hắn vẫn cảm thấy rung động lạ thường. Đây chính là gốc rễ, là trạng thái cực hạn của thiên thần quyền lực tối cao nha!! Người anh em An Lâm lại có thể đánh bại Đại Địa Thiên Thần dưới trạng thái ấy, thật sự là quá mạnh rồi...

An Lâm thở hổn hển, hơi thở uể oải, có chút không đứng vững, trên mặt hiện lên sự vui vẻ như trút được gánh nặng: "Thắng rồi..."

Ầm vang!

Trái đất đột nhiên nứt ra, ngưng tụ thành hình thiếu niên màu xanh vàng như hổ phách.

Trên đầu thiếu niên có thần hoàn màu xanh vàng, nhưng trên đó lại dày đặc vết nứt.

Hiển nhiên là Đại Địa Thiên Thần vừa bị một kiếm kia chém chết!!

An Lâm nhìn dáng vẻ này của Đại Địa Thiên Thần, ban đầu ngẩn ra, sau đó cười như không cười nhìn thiếu niên: "Hả... Còn chưa chết sao? Ta còn đang lo át chủ bài không có chỗ dùng, thế nào, ngươi còn muốn nếm thử lá bài này không?"

Đại Địa Thiên Thần nghe nói vậy, cả người run rẩy, lập tức xoay người bỏ chạy thục mạng!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận