Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2108: Sự gục ngã của thiên thần tối cao

"Muốn chạy sao?!"

An Lâm chứng kiến thấy một màn này liền vui vẻ hẳn ra.

Nếu so với hình tượng thiên thần Đại Địa uy mãnh vô địch trước kia, thì giờ đây vị thiên thần Đại Địa đang bị thương nặng kia, lại không khác gì một đứa trẻ sơ sinh không hề có một chút uy hiếp nào cả.

Bước chân hắn tiến về phía trước.

" Em trai Đại Địa à, đừng chạy mà!"

" Mọi người cũng đã chiến đấu tới mức cực hạn rồi, cũng là lúc liều chết một lượt luôn đó!"

" Ngươi muốn ta lộ bài tẩy nào ra vậy hả, mau nói cho ta nghe nhanh lên?"

" Không lẽ ngươi muốn thử cảm nhận năng lực sao chép của ta một lần, hay là muốn cảm nhận năng lực oanh tạc của ta đây lần nữa hay sao? Đương nhiên là năng lượng Bóng Tối cũng được nốt! Còn nếu như muốn hiểu biết thêm về sức mạnh của từng loại thần khí, ta đây cũng có thể thỏa mãn ngươi luôn đó!"

Đùng!!!

Miệng thì la lối thả ta ra, nhưng kết cục thì lại nhốt ta trong cái lồng giam này là sao?

" Rất tốt, lôi An Lâm ra cho ta." Thiên thần Đại Địa nhìn thấy tình huống trước mắt, vẻ mặt liền lộ ra tia vui mừng.

Thiên thần Đại Địa: "???"

Ngay lúc này, bỗng vọng tới một tiếng gào thét đầy tức giận từ phương xa.

Đột nhiên thiên thần Đại Địa cảm thấy thiên thần Hải Dương còn đáng ghét hơn so với An Lam nhiều.

An Lâm vừa đuổi đánh, vừa cười xấu xa nói.

" Thiên thần Hải Dương!!" Thiên thần Đại Địa tức giận quay đầu trừng mắt nhìn thiên thần Hải Dương.

" Nhóc con An Lâm, mau thả thiên thần Đại Địa ra cho ta! Tử Vực Hải Lao!" Thiên thần Hải Dương lớn giọng thét lên, đột nhiên có vô số dòng nước biển màu tím phun thẳng lên trời, che khuất bầu trời, vòng vây lấy An Lâm và thiên thần Đại Địa.

Thiên thần Đại Địa vừa nghe được những lời này, chỉ thiếu điều là kiềm nén không được mà xoay đầu cho An Lâm hai nắm đấm rồi, thế nhưng cuối cùng lý trí của hắn vẫn thắt chặt lại suy nghĩ đó lại trong đầu, không ngừng tiếp tục trốn chạy.

Đầu hắn đụng trúng Hải Lao màu tím, sau đó liền bị bắn ngược trở về.

Thiên thần Đại Địa không còn lựa chọn nào khác, nên đành phải mãnh mẽ phá mở lồng giam của thiên thần Hải Dương, nếu như hiện giờ mà trở mặt với nhau thì lấy sức mạnh lúc này của thiên thần Hải Dương chắc chắn có thể nghiền nát hắn ra.

Sau đó tiếp tục xông thẳng lên phía trước.

Hắn biến ra một luồng năng lượng Đại Địa vàng nhạt, trực tiếp hướng thẳng xuống mặt đất.

"Còn ngẩn người ở đó làm gì, trốn nhanh lên!" Thanh âm của thiên thần Hải Dương gấp gáp, sắc mặt còn lộ ra vẻ hoảng hốt lo lắng.

Trước mặt thiên thần tối cao, sao lại có thể là cái thứ đồ vật hết thời được chứ, vậy mà lại dám bật ra những lời không có liêm sỉ như vậy.

Thiên thần Đại Địa rất có lòng tin rằng hắn có thể thành công trốn thoát.

Năng lượng Đại Địa mang sắc màu vàng nhạt trông như tia chớp đánh thẳng xuống và phá vỡ mặt đất vốn không đỡ nổi kia.

" Thiên thần thuật, Bóng Tối Vô Cương."

Từ sớm thì hắn đã lén lút bắt đầu chiêu thức này rồi, rốt cuộc thì bây giờ cũng đã tích trữ năng lượng xong hết cả rồi.

" Thời gian mà lại còn có thêm bóng tối nữa? Sao lại có thể... sao ngươi lại còn có thể sử dụng được loại pháp thuật lớn mạnh như vậy được chứ..." Thiên thần Đại Địa đã cùng đường rồi, vốn dĩ cứ tưởng rằng An Lâm cũng không có bao nhiêu sức mạnh, lại không ngờ được rằng trong người đối phương lại còn nhiều sức mạnh đến thế.

Đúng thế, chỉ cần có thể lẫn vào phía dưới mặt đất, thì tốc độ di chuyển của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều, hễ là đất đai ở bất cứ chốn nào, hắn đều có thể di chuyển ngay trong chớp mắt!

Bóng tối chảy xuống từ trên lưỡi kiếm cũng từ từ lan tràn đến các bộ phận còn lại trên người thiên thần Đại Địa.

Thiên thần Đại Địa đưa tay đỡ lấy, kết cục bóng tối quấn quanh lấy lưỡi kiếm, mũi kiếm nhảy cao lên mấy tầng, trong nháy mắt liền đâm xuyên qua tay hắn, sau đó đâm thẳng vào trong lòng ngực hắn!

Thân hình của An Lâm nhảy vọt rất nhanh, dừng lại thoáng chốc, chớp mắt một cái thì đã xông tới trước mặt thiên thần Đại Địa rồi, ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm Thắng Tà lóe lên một cái, liền đâm thẳng vào lồng ngực của thiên thần Đại Địa.

" Thiên thần thuật, thân hóa Đại Địa!!"

Lùng đùng, bỗng chốc mặt đất bao la bát ngát liền biến thành bóng tối thăm thẳm đến vô tận!

Thiên thần Đại Địa rất mạnh, vẫn có thể duy trì một thoáng trong khi xung quanh đều bị Ngưng Đọng Thời Gian, thế nhưng ngay trong một thoáng thời gian ngắn ngủi như thế thì cũng vừa đủ để cho An Lâm giải phóng sức mạnh, biến mọi thứ dưới chân hắn thành bóng tối vô tận.

Thiên thần Đại Địa nhìn thấy dưới chân mình là một mảng bóng tối có thể nuốt chửng mọi thứ, đã dọa hắn tới nỗi hiện ra nguyên hình.

Tốc độ sự việc xảy ra nhanh đến mức mà ngay cả những pháp thuật mà An Lâm thi triển cũng đều uổng công!

Vòng xoáy hỗn độn đen sẫm sau lưng của An Lâm cũng bắt đầu xoay chuyển, bóng tối miên man.

Ngưng đọng thời gian!

Thế nhưng ngay chính giây phút này thì bỗng dưng không gian chợt ngưng đọng, vạn vật trong trời đất cũng bắt đầu đứng im, thời gian cũng bắt đầu lắng đọng ngay trong phút chốc, tất cả đều trông như một bức tranh tĩnh vật vậy, bao gồm cả thân hình đang chui xuống lồng đất của thiên thần Đại Địa.

Thiên thần Đại Địa cũng muốn chống trả lại, thế nhưng bóng tối vô tận vô biên đó đã phong tỏa sức mạng năng lượng của hắn, nuốt chửng lấy tất cả mọi thứ của hắn, ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có...

" Đại Địa, mọi chuyện kết thúc rồi." Đôi mắt An Lâm trong veo như nước, sắc mặt bình tĩnh nói.

" Bóng tối...tất cả mọi chuyện mà ngươi làm, đều là sai trái mà thôi." Thiên thần Đại Địa đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt đây, khó khăn mở miệng nói: "Trước giờ ngươi không hiểu lý lẽ..."

" Ta không cần phải hiểu lý lẽ, ta chỉ cần hiểu bản thân mình là được." An Lâm cười cười nói: " Dù sao đi nữa, ta đây chính là lý lẽ."

Thiên thần Đại Địa: "..."

"Mà nhắc tới sai trái thì cũng không phải các ngươi muốn nói là được." Lưỡi kiếm của An lâm xoay chuyển một cái, bỗng chốc bóng tối thâm thúy vô biên liền nuốt chửng lấy hoàn thân thân hình vàng nhạt đó và hầu như không còn xót lại gì cả.

" Vĩnh biệt nhé, đàng đàng hoàng hoàng mà ngốc người ở trên trời đi."

Rắc rắc rắc...

Thần Hoàn vàng nhạt rung động dữ dội, sau đó lại phát nổ thành vô số hạt ánh sáng tiêu tan trong không khí.

Nữ thần Quang Minh vẫn không cách nào tiếp nhận được sự thật này: " Đại Địa công thêm Hải Dương, hai đấng tối cao, sao lại có thể ngay cả một mảng bóng tối không hình không dạng đó mà cũng không cách nào ứng phó được...không...chắc chắn đã có vấn đề ở chỗ nào rồi..."

Ba vị thần quyền hành tối cao, hiện giờ từng người một gục ngã, tình thế giờ đây cực kì có lợi cho Phá Thiên Bang.

Cyril rất vui mừng, vừa cười một tràng dài vừa nói: " An Lâm như Thiên Tử vậy! Không những thành công biến hóa hoàn toàn thần đạo bóng tối, lại thật sự có thể diệt trừ thiên thần Đại Địa, xem ra tình hình rất tốt!!"

" Sao lại có thể...Đại Địa...ngã quỵ rồi sao?"

Nàng ta chứng kiến hiện tượng dị thường đang xảy ra trước mắt, sắc mặt liền chấn động và không dám tin cho được.

Nữ thần Quang Minh đang giao tranh với Tây Lý Nhĩ cũng đột nhột ngừng chiến đấu.

Chuyện gì đây?

Đánh thẳng rồi mà còn có nhạc chúc mừng nữa sao?

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện ra rằng mình đã lầm tưởng rồi.

Khúc nhạc này không phải dành cho hắn, mà là dành cho thiên thần Đại Địa...

Trong nháy mắt, mặt đất cũng phát ra ánh sáng vàng nhạt, trong những tia sáng đó chưa đầy sự bi thương và không đành lòng.

Hiện tượng kì dị này đã ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Tất cả các sinh linh đều cảm nhận được một mảng bi thương thê lương vô danh. Hơn nữa, trong tiềm thức sâu xa của các sinh linh kia đều ý thức được một chuyện rằng thiên thần Đại Địa đã đi rồi.

Chúng sinh linh đang đối đầu với bọn tộc Thiên Nhân cũng rất muốn lớn giọng cười ra tiếng, hết mình hoan hô chúc mừng, nhưng lại tránh không được sức ảnh hưởng của mặt đất mà lộ vẻ bi thương, thậm chí còn đổ lệ đầy mặt nữa.

Cái hiện tượng trời ơi đất hỡi này cũng ăn hiếp người khác quá lắm rồi đó!!

Khúc Tiên Nhạc này lại cất chứa một Đạo Cảnh sâu thẳm, nghe động lòng người, khiến An Lâm nghe thấy được cũng ngẩn người một hồi.

Trên bầu trời cao đó bỗng nổi lên một khúc Tiên Nhạc, truyền khắp chốn xung quanh.

Đến cùng, vẫn chỉ có mình An Lâm đứng vững sau cùng, trở thành kẻ thắng lợi sau cùng!

Phá vỡ hư không, tàn phá mặt đất, vô số hỗn độn tán loạn, quy tắc bị phá hủy, tất cả đều đã nói lên được sự khủng khiếp và tàn khốc của trận chiến này.

Cuối cùng...cũng kết thúc rồi!

An Lâm chứng kiến một luồng năng lượng hướng thẳng lên trời cao, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nàng cảm thấy hiện thực rất tàn khốc.

Dù cho nghĩ ngợi thế nào đi chăng nữa thì cục diện đã là chắc thắng rồi.

Sao lại liền bị An Lâm phá bỏ tất cả chứ?

An Lâm...lại là An Lâm...!!

Cũng ngay lúc nữ thần Quang Minh đang phẫn hận tột độ thì lần đầu tiên trong lòng nàng lại có một chút mơ màng.

Nàng biết làm đây bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận