Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2109: Tin chiến thắng chấn động Đại lục

Rung động trong lòng Nữ thần Ánh Sáng khó mà lắng dịu lại được.

Đồng thời, sự mê mang mờ mịt trong lòng cô không ngừng lan tràn.

Thế cục đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.

Cô phát hiện ván cờ của mình đang đối diện với khả năng tan rã.

Không được, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Cô phải điều tra rõ tất cả những chuyện kỳ quái này, nếu cứ không rõ ràng minh bạch mà lao vào chiến đấu thì sớm muộn cô sẽ đi vào vết xe đổ của Thiên thần Đại Địa.

Tâm tư nữ thần Ánh Sáng nhanh chóng biến đổi, cô nhìn Tây Lý Nhĩ đang tấn công về phía cô một lần nữa, tay ngọc vung lên, ánh sáng lóng lánh bao phủ khắp bầu trời tạo thành quả cầu ánh sáng vây lấy Tây Lý Nhĩ.

"Rút lui!"

Tuyết Nhan cũng không muốn bây giờ Trần Trần phải mạo hiểm chiến đấu.

Tất cả sinh linh đều biết chuyện này, hơn nữa họ cũng biết là do ai gây ra.

Trần Trần nắm tay của thiếu nữ, lắc đầu một cái, nói: "Để cho bọn họ đi đi, ép buộc Thiên thần Ánh Sáng không có lợi đối với chúng ta."

Thiên thần Đại Địa chết, hiện tượng kỳ lạ liền xuất hiện trên khắp đại lục Thái Sơ.

Bốn vị Thiên thần nghe vậy lập tức ngưng dùng lưu ly điện tấn công Phá Thiên, nhanh chóng bay về hướng Đông.

Bọn họ giả bộ khóc lóc một lần, sau đó bắt đầu cười lớn, cao giọng hoan hô, hô to "Liên quân Phá Thiên vạn tuế, Thiên thần An Lâm thật tuyệt vời" các kiểu, hiện trường trở nên vô cùng sinh động.

Nữ thần Ánh Sáng bình thản mở miệng nói.

An Lâm vừa mới được phong làm Thiên thần Bóng Tối, không lâu sau Thiên thần Đại Địa bị giết, nếu còn không đoán ra ai làm thì người đó ngay cả làm heo cũng không xứng!

Một thiếu nữ trong bộ quần áo lụa trắng như tuyết, thân hình như tinh linh trong tuyết nhìn thấy bốn vị Thiên thần trốn chạy bèn lấy từ trong ngực ra một cây trụ băng sương nhỏ phủ đầy những đường vân huyết sắc định ném ra ngoài.

Vừa nói, thân hình của cô vừa biến thành từng hạt ánh sáng tiêu tán.

Trận chiến này người chiến thắng là bọn họ!

Một vị Thiên thần quyền uy chí cao chết đi tuyệt đối là tin thắng trận lớn nhất từ trước đến nay, dùng "khắp chốn mừng vui" để hình dung cũng không có gì quá đáng, dẫu sao kẻ mạnh nhất bên phe địch đã bị giết rồi.

"Ừ." Tuyết Nhan gật đầu, trên mặt là vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

An Lâm chính là người đầu tiên phá vỡ sự tồn tại thần thoại của Thiên thần quyền uy chí cao.

Các chủng tộc trên đại lục Thái Sơ đều nghênh đón hoan lạc.

Người nào không biết còn tưởng rằng mình gặp phải một đám người điên vừa khóc vừa cười.

Chúng sinh linh Thiên Nhân tộc lại cảm thấy tín ngưỡng sụp đổ, giống như những Thiên Nhân tộc trước kia đi theo Thiên thần Đại Địa, thậm chí có người kêu gọi Thánh Quang trừng phạt bọn họ.

Mà quân đội về phe Thiên Nhân tộc đứng trên trời, tinh thần diện mạo cũng hoàn toàn không giống nhau.

Chiến tuyến phía Tây và phía Đông đã ngưng chiến rồi, nhưng trung tuyến này tập trung nhiều quân đội nhất, nhiều cường giả cao cấp nhất, đây chính là chiến trường kịch liệt nhất nên chiến tranh vẫn chưa dừng lại.

Quân đội bạn chiến đấu càng thêm anh dũng, vốn dĩ không khí trên chiến trường là liều chết đánh một trận, chiến đấu tới lúc có cảm giác bi hùng khi mình là người cuối cùng chết đi, bây giờ biến thành quân ta tất thắng, vinh dự và tự tin của đại lục Quang Diệu, từng sinh linh giống như uống thuốc kích thích vậy, đánh cho quân địch không còn manh giáp.

Mộc Thiên Thần biết mình không phải đối thủ có thể giao chiến chính diện với Tôn Ngộ Không nên lựa chọn kéo dài khoảng cách để làm địch nhân tiêu hao lực lượng, dùng số lượng lớn thần thụ khống chế Tôn Ngộ Không, Mộc Thiên thần tự tin có thể khiến Tôn Ngộ Không hao tổn sức lực mà chết.

Một số người trước đây chua ngoa nói An Lâm chỉ biết làm bộ làm tịch, căn bản không thể đấu lại cùng lúc năm Thiên thần chí cao, nếu Thiên thần chí cao mà nghiêm túc chiến đấu thì An Lâm lập tức sẽ biến thành sinh linh bị treo lên đánh ngay, giờ đây những người này xấu hổ đến đầu cũng không ngẩng lên được.

Cây gậy to lớn màu vàng của Tôn Ngộ Không càn quét, chặt đứt hết thần thụ dây dưa quấn quanh thân hắn.

Ầm!!

"Một mình ngươi đánh trận rất mạnh nhưng nếu dựa vào số lượng thì ngươi không thắng được ta đâu." Mộc thiên thần đứng trên đỉnh của thần thụ vạn trượng, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Bởi vì thứ ta sở hữu là toàn bộ mùa xuân."

Toàn bộ đại lục đứng về phe quân đội của nhân loại, tinh thần diện mạo cũng trở nên hoàn toàn không giống nhau

"Thiên thần thuật, Vạn Mộc Lưu Tô, Xuân Thần Kết Giới!"

Toàn thân Mộc Thiên thần biến thành một thân cây tạo ra thụ nhân, hai cánh tay giang ra, vô số thần thụ trực tiếp di chuyển lên bầu trời, thân cây mạnh mẽ tựa như du long màu xanh hung hăng quấn lấy Tôn Ngộ Không đang đánh đấm lung tung bên trong.

"Thật là phiền chết đi được!" Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô Bổng liên tục khua vẫy đánh vào thần thụ đang dây dưa quấn quanh nó, nhưng những cây này sinh mệnh lực vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng đã bị đập nát bét, trong chớp mắt lại nhô lên, căn bản là giết không hết được.

Từng sinh linh giống như mẹ mất vậy, không phải mặt mũi bi thương thì chính là khóc lóc đau đớn, nằm lăn ra chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc.

Cái gì cũng đừng nói, báo thù mới là quan trọng nhất, cho dù chết cũng phải kéo theo mấy tên địch chết cùng.

Nhưng mà vẫn có những Thiên Nhân không nghĩ quẩn đi tự sát mà phần lớn bọn họ biến bi thương thành lực lượng, tiếp tục liều chết xông lên.

Theo thống kê không chính thức, trong khoảng thời gian kể từ lúc Thiên thần Đại Địa chết đi, hiện tượng kỳ lạ xảy ra, đến lúc hiện tượng kỳ quái kết thúc, ước chừng số lượng Thiên Nhân tộc ở trung tuyến tự sát hoặc đầu hàng vượt qua con số trăm vạn. Thiên thần Đại Địa là tín ngưỡng duy nhất của bọn họ, khi mất đi tín ngưỡng bọn họ sẽ không còn động lực chiến đấu, càng không có động lực sống nữa.

Nhưng thần thụ vô cùng vô tận vẫn cứ nhào tới phía hắn.

"So số lượng ta không thắng được ư?"

Đột nhiên Tôn Ngộ Không buông Kim Cô Bổng xuống để nó tự hành động.

Đồng thời, hai tay hắn lấy ra lông khỉ trên người, toàn thân bộc phát ra chiến ý cực kỳ kinh khủng.

"Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là số lượng chân chính."

"Chiến Phật Cấm Thuật, Vạn Hầu Xuất Chinh!"

Roạt!!!

Hơn mười nghìn sợi lông khỉ đột nhiên bị rút ra.

Đầu Tôn Ngộ Không lập tức biến thành trụi lủi.

Mộc Thiên thần còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy hơn mười nghìn sợi lông khỉ của Tôn Ngộ Không bay lên trời sau đó hoá thành hơn mười nghìn thần hầu khí tức cường hãn. Mỗi người trong số họ đều mặc thần giáp, tay cầm gậy lớn màu vàng, khí thế dày đặc tụ lại thật sựu có thể dùng "huỷ thiên diệt địa" để hình dung.

"Giết!!!"

Bịch!!!

"Thằng cháu Đầu Gỗ, ăn một gậy của Lão tôn đi!"

Ngay tại lúc này, một trong số Tôn Ngộ Không khí tức cường hãn nhất đã vọt tới trước mặt Mộc Thiên thần.

Cái gì mà thần thụ, thần hoa, thần quả đều bị thần hầu đại náo Giới Xuân Thần dày xéo cho tan tác.

Vô số hầu vương líu ríu lao nhao bên cạnh kết giới Xuân Thần, đập phá huỷ diệt, chém những thần thụ ngáng đường thành hai nửa, phun ra Chân Hoả thiêu huỷ thần thụ, có hầu vương còn trực tiếp há to miệng gặm sạch thần thụ.

Từng cây từng cây bị tiêu diệt với tốc độ không thể tưởng tượng được, bọn chúng muốn nhanh chóng khôi phục, kết quả vừa mới nảy mầm đã bị thần hầu một cước đạp cho dẹp lép.

Thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt, vô số thần thụ bắt đầu gãy đổ, kết giới Xuân Thần căn bản không chống đỡ được nhiều cường giả liên tục công kích như vậy nên năng lượng bắt đầu mất cân bằng, quyền uy bắt đầu sụp đổ.

Đây chính là mười nghìn Tôn Ngộ Không đó!

Mộc Thiên thần nhìn mà ngây người.

Dù là cấp bậc gì cũng không chống đỡ được nhiều Tôn Ngộ Không như kia.

Hành động này của Tôn Ngộ Không thật sự khiến da đầu Mộc Thiên thần tê dại, nó lần đầu tiên sâu sắc lĩnh hội thực lực thật sự của Tôn Ngộ Không "trọc đầu" lại lợi hại như vậy.

Kết giới nổ tung tạo ra âm thanh lanh lảnh.

Kết giới Xuân Thần bị hơn mười nghìn Tôn Ngộ Không phá huỷ hoàn toàn.

"Xem gậy của ta nữa!"

"Xem gậy của ta đây!"

"Ha ha ha, nhiều cây như vậy, có chỗ chơi rồi."

"Để Lão tôn cho ngươi mở mang kiến thức về sự lợi hại của Lão tôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận