Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 211: Liều chết phá trận

"Thiên Địa Phong Lôi Diệt Tuyệt trận, triển!"

Theo một tiếng hét lớn của Phong Lôi Song Tử, trong phạm vi nghìn trượng xung quanh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều lôi võng chằng chịt, giống như một cái lồng hình tròn, bao trùm tất cả mọi người ở bên trong.

Bên trong đại trận, cuồng phong và nộ lôi sắc bén như đao còn dày đặc hơn trước đó đến mấy chục lần, giữa trời đất toàn là âm thanh gào thét giận dữ của gió và sấm, làm chấn động cả hồn phách của mọi người.

Hồng Đấu vẫn đang trong trạng thái biến lớn, vì thể tích lớn nen trong nháy mắt đã bị mười mấy luồng lôi điện và đao gió đánh trúng, liên tục kêu rên, lập tức thu nhỏ thân hình về trạng thái bình thường.

"Dung hợp!"

Phong Lôi Song Tử một đen một trắng bỗng nhiên dính chặt vào nhau, sau đó bộc phát ra luồng sáng chói mắt không thể nhìn thẳng vò được.

Tất cả mọi người bị luồng ánh sáng chói mắt này chiếu vào làm hai mắt đều phải nheo hết lại, đợi đến khi luồng sáng biến mất, một trận xung động cực kỳ khủng bố bắt đầu khuếch tán ra bốn phía khiến cho mọi người không kìm được mà bắt đầu trở nên run rẩy.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một gã đàn ông được hợp lại bởi Hắc Bạch Song Ngư có làn da màu đồng xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt ngạo nghễ quét mắt nhìn mọi người phía dưới.

An Lâm, Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn dường như đã dự đoán được từ trước, bỗng nhiên bay về phía kẽ nứt.

Hắc Bạch Nam Tử biết An Lâm có năng lực quỷ dị trong lĩnh vực khống chế lôi điện và phá vỡ trận pháp, cho nên hắn lựa chọn ra tay với tên này đầu tiên đồng thời cũng chọn phương thức cận chiến đánh giáp lá cà.

"Ầm ầm!"

Giữa những tia sét màu xanh lam, Hắc Bạch Nam Tử giống như một luồng sấm sáng chói đột phá, chỉ trong vòng mấy hơi thở liền lao vọt đến trước mặt An Lâm, nhắm cho hắn một cước!

"Mảnh đất trời này đều do Phong lôi ta chi phối, cho dù là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng không có cách nào phá nổi Phong Lôi Diệt Tuyệt trận này của ta!"

"Phụt..."

Chân hắn đạp trên gió, toàn thân được tẩy rửa trong một luồng lôi điện, ánh mắt sắc bén, theo từng động tác hít vào thở ra của hắn, lôi điện cũng lay động theo, vô cùng linh động.

Sấm sét rền vang, một cước của luồng sấm sáng lóa mắt này đến quá nhanh, An Lâm cơ hồ chỉ kịp giơ kiếm ra chắn trước người, luồng sáng mang theo khí thế thiên quân vạn mã liền đập lên thân kiếm.

Hắc Bạch Nam Tử đứng ngạo nghễ hờ hững giữa trời đất, giọng nói vang dội, mang theo tư thái uy nghiêm kinh người.

"Chén thanh bị đoạt, trận pháp lớn chứa đựng năng lượng tồn dư mấy năm có thể được phóng thích toàn bộ."

"Không nể mặt ta vậy sao?" khuôn mặt Hắc Bạch Nam Tử hơi co lại, nhưng di chuyển thân hình còn nhanh hơn lời nói.

"An Lâm!" Vương Huyền Chiến thấy thế lập tức quay ngược lại, lao đến chỗ Hắc Bạch Nam Tử đang muốn đánh tiếp.

Một luồng khí mạnh mẽ đánh vào một chỗ nào đó trong hư không, màng lưới của Phong Lôi đại trận bỗng nhiên lay động kịch liệt, sau đó nứt ra một kẽ hở.

Liễu Thiên Huyễn thì phóng đến chỗ An Lâm bị rơi xuống, đồng thời hắn cũng tung ra một tấm màn chướng, ngăn cản đao phong và lôi điện của trời đất đang rơi tự nhiên.

Sức mạnh không có cách nào nói rõ được thân kiếm truyền đến thân thể hắn, xé rách không khí xung quanh, làn sóng chấn động bao phủ hơn trăm trượng.

An Lâm phun ra một ngụm máu tươi, cả người đập mạnh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.

Thuật Thần Giám!

Nói xong, hắn nghĩ lại mà còn hãi hùng ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Bạch Nam Tử, một cước vừa rồi khiến hắn cảm thấy suýt chút nữa lấy luôn cái mạng của hắn, hắn còn cho rằng Chiến Bại Bình Định phú sắp bị kích phát rồi cơ.

Hắc Bạch Nam Tử vẫn đá một cước về phía ngực An Lâm, có vẻ như với cú đá quen thuộc này không cần thêm bất kỳ phương pháp nào, chỉ dựa vào tốc độ và sức mạnh của nó là có thể hoàn toàn nghiền nát An Lâm.

"An Lâm! Ngươi đã như vậy rồi!" Liễu Thiên Huyễn sốt ruột chạy đến.

An Lâm sử dụng chiêu thức Phong kiếm trong Chiến Thần lục thức, trong thời gian ngắn bộc phát sức mạnh của thân thể cực nhanh, sau đó khẽ dịch chuyển, chém ngược lại!

An Lâm gian nan bò từ dưới đáy hố lên, khí huyết toàn thân cuồn cuộn, vẫn còn đang nôn ra máu tươi.

Xoạt! Kiếm quang như nước chảy, một kiếm này xuất ra cực nhanh, nhưng vẫn để Hắc Bạch Nam Tử tránh thoát được.

Gã đàn ông thấy An Lâm có thể tránh thoát được cú dá của mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó toàn thân phát lạnh, dường như không chút do dự mà lùi cả người về phía sau.

Hắc Bạch Nam Tử đá sượt qua người, kiếm Thằng Tà trong tay An Lâm quét ra ánh sáng màu trắng, vạch ra một đường trí mạng về phía cổ Hắc Bạch Nam Tử.

An Lâm có phần cười khổ lắc đầu: "Còn có thể động đậy, thì không thể không đánh..."

Nhưng hiện giờ An Lâm không còn giống như lúc nãy nữa, hắn đang triển khai thuật Thần Giám, chỗ sơ hở trong cú đá của đối phương lập tức được thu hết vào mắt hắn.

Không được... cho dù có thể nhìn ra, nhưng tốc độ cũng không theo kịp...

Thức thứ nhất, Phong kiếm!

Sau đó, hắn lại nhìn về phía khe hở vừa bị nứt ra khi phá trận lúc nãy, hiện giờ đã tự động khép lại hoàn chỉnh.

Lại thêm một luồng sấm sang, Hắc Bạch Nam Tử lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt mang theo nụ cười đầy châm chọc: "Đã nói rồi... các ngươi trốn không thoát được đâu!"

Ngay trong lúc hắn đan quan sát sơ hở của trận pháp, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vương Huyền Chiến.

Hai mắt hắn trở nên trắng như tuyết, tiếp tục tìm kiếm chỗ sơ hở của trận pháp, muốn khiến trận pháp này sụp đổ có chút khó, nhưng bắt buộc mở ra một lỗ hổng thì vẫn có thể làm được.

Trụ sáng năng lượng màu trắng xé rách bốn phía, ngay đúng lúc Hắc Bạch Nam Tử cực lực né tránh vết kiếm kia liền bắn thẳng về phía thân thể hắn.

Đây là Tia Chớp Cuối Cùng của Liễu Thiên Huyễn, vô cùng xảo trá nhắm đúng thời cơ, gã đàn ông muốn tránh cũng không được.

Tia Chớp nổ tung trước ngực Hắc Bạch Nam Tử, hắn chỉ lui về phía sau mấy bước liền đứng vững gót chân, trước ngực cháy đen, còn có âm thanh vỡ vụn của từng mảnh áo giáp.

"Áo giáp gió?" Liễu Thiên Huyễn ngây người, lập tức quát khẽ với An Lâm: "Chạy mau!"

Gã Hắc Bạch Nam Tử này đỡ một chiêu Tia Chớp Cuối Cùng mà còn không chịu bao nhiêu tổn thương, giờ phút này toàn thân liền bộc phát luồng lôi điện kinh trời, lại nhào về phía An Lâm thêm lần nữa!

"Gừ!" Trên bầu trời, Vương Huyền Chiến cầm trường thương trong tay giạn dữ lao về phía Hắc Bạch Nam Tử, hư ảnh Thanh Long xuất hiện sau lưng hắn, mũi thương chính là đầu rồng to lớn kiểu cổ xưa đang nhe nanh.

Hắc Bạch Nam Tử nhướng mày, hắn không thể không nhìn công kích của Vương Huyền Chiến, dưới chân lại xuất hiện hai con cá đen trắng nhanh chóng xoay vòng, phong lôi quấn xung quanh nắm đấm, đánh một quyền về phía hư ảnh đầu rồng.

Ầm ầm! Lại là một tiếng vang rung trời, hai bên va chạm nhau tạo thành một luồng nổ lôi điện cực kỳ đáng sợ.

Trong tình huống Vương Huyền Chiến bộc phát toàn lực như vậy, thế mà lại bị một quyền đánh bay.

Sau đó, An Lâm liền sử dụng thuật dẫn lôi, khống chế Lôi Long nhào về phía Phong Lang.

Phía xa truyền đến tiếng rống của Hắc Bạch Nam Tử, chỉ một thoáng, ở chỗ lỗ hổng ngưng tự ra được Lôi Long (rồng lôi) và Phong Lang (sói gió), khí thế hung hăng nhìn chằm chằm An Lâm.

Nguyên khí tiêu hao quá nhiều, hắn sử dụng hết cho một chiêu Phong kiếm này, có lẽ sẽ hết sức không còn cách nào chiến đấu tiếp, nhưng lúc này hắn không quan tâm được nhiều như vậy, nếu như chạy chậm một chút, có khả năng sẽ lại bị một chân đá bay.

Vì tốc độ, hắn cũng liều mạng, cả thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, vượt qua cả tốc độ âm thanh, đằng sau thân thể hắn còn để lại một luồng khí màu trắng.

Lần này, bàn chân An Lâm đạp trên vòng xoáy được tạo từ gió, ngay cả chiêu thức Phong kiếm cũng được sử dụng lần nữa.

Lỗ hổng của trận pháp lại lần nữa xuất hiện.

Đại diện của Điện Sáng Thế và thế lực Phật quốc đã ra tay!

Đối với sự giúp đỡ bất thình lình này, An Lâm nhìn thấy rìa ngoài trận pháp bị cưỡng ép phá ra, Hồng Đấu bị đánh đến mức cả trong lẫn ngoài đều cháy đen cũng liền hiểu rõ trong lòng.

Nếu như đối chiến chính diện, không có ai có thể làm đối thủ của Hắc Bạch Nam Tử, mọi người đều lựa chọn cách thức có tỉ lệ sống sót cao nhất, chính là phá trận thoát ra.

Mà muốn phá vỡ được đại trận với sức mạnh được tích góp suốt mấy năm trời, chỉ có An Lâm mới có thể làm được, cho nên hắn mới là mấu chốt để phá trận cục này, những thế lực khác không thể không bảo vệ hắn.

"Còn thất thần làm gì nữa, nhanh phá trận đi!" Hoàng Thiểm nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhìn thấy loại đả kích như thế mà Hoàng Thiểm còn có thể phấn chấn tinh thần, trong lòng An Lâm liền thấy xúc động, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ gì nhiều, lại tiếp tục thi triển thuật Thần Giám một lần nữa.

Trận pháp vận chuyển không ngừng, điểm sơ hở cũng biến hóa từng lúc, lần tiếp theo hắn tìm được một điểm sơ hở, một luồng khí mạnh mẽ bỗng bắn vào hư không.

Lần này, bởi vì có mấy ngươi cùng hợp lực công kích Hắc Bạch Nam Tử, cho nên Hắc Bạch Nam Tử không dứt ra được để ngăn cản An Lâm phá trận.

Ầm ầm!

Đồng thời, vô số phật châu lơ lửng trên không trung, phối hợp với ấn phù màu vàng, phóng ra sức mạnh trấn áp cường đại, ý định ngăn chặn Hắc Bạch Nam Tử.

Ầm ầm! Lôi quang màu càng đột nhiên xen vào chiến cục, bổ về phía Hắc Bạch Nam Tử.

Lôi quang thoáng động, gã đàn ông lần nữa đánh về phía hắn, xem ra là không giải quyết sạch sẽ hắn trước thì sẽ không bỏ qua.

An Lâm sững người, nghiêng đầu liền thấy Hắc Bạch Nam Tử đang cười lạnh nhìn hắn.

Ngay lúc hắn cho rằng có thể phá vỡ được một chỗ sơ hở của trận pháp, bỗng một luồng khí mạnh mẽ khác lại bắn về phía người hắn, tạo thành một tiếng động rung trời.

Lợi dụng một chút thời gian ít ỏi này, An Lâm lại dùng thuật Thần Giám tiếp tục tìm ra điểm sơ hở của trận pháp, luồng khí mạnh mẽ trong nháy mắt được phát ra, xuyên qua không khí đánh về phía một vị trí trống rỗng nào đó.

Lại một trận nổ mãnh liệt nữa, năng lượng Phong – Lôi cắn xé lẫn nhau dẫn dến phát nổ.

Dưới màn chướng bảo vệ của Liễu Thiên Huyễn, An Lâm không hề giảm tốc độ mà trực tiếp xuyên qua năng lượng xung kích, thành công lao qua ngoài lỗ hổng của trận pháp!

Liễu Thiên Huyễn theo sát phía sau lao ra ngoài, sau đó sử dụng thuật pháp lên lỗ hổng, không cho nó khép lại.

An Lâm vô lực nằm trên đất, xuyên qua lỗ hổng nhìn vào cuộc chiến bộc phát vô cùng kịch liệt bên trong, tất cả mọi người vừa đánh vừa lao về phía bên này.

Hồng Đấu không tham chiến, hấp tấp chạy ra theo.

Nó nhìn thấy An Lâm vô lực nằm trên đất, không nhịn được muốn lao đến đánh một trận, nhưng sau khi thấy Liễu Thiên Huyễn trừng mắt nhìn nó, nó lại đột nhiên kìm được sự xúc động này lại.

Ngay sau đó, Đông Yến và Thanh Tâm cũng lao ra ngoài.

Ầm ầm! Giữa luồng sấm sang nổ tung, Thanh Tri, Vương Huyền Chiến và Hoàng Thiểm cùng đánh lui Hắc Bạch Nam Tử, ba người không hẹn mà cùng phóng về phía lỗ hổng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận