Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2128: Thế Giới Thụ gãy lìa

An Lâm đang nhanh chóng đến gần Thế Giới Thụ.

Tại một nơi rất xa, Thiên thần Hải Dương đang run lẩy bẩy, nó chỉ dám đứng xem trận chiến từ xa chứ không dám đến gần, cũng không dám nói gì.

Nó là người xem duy nhất thấy tận mắt An Lâm chiến đấu, chính vì vậy nó mới biết rõ An Lâm đáng sợ như thế nào, hắn ngược Tiên Vũ giống như đối xử thô bạo với trẻ con vậy, căn bản đối phương không có cơ hội trả đũa, ngay cả chạy trốn cũng là hy vọng xa vời.

Thiên thần quyền uy chí cao ư?

Thật ngại quá, một lát nữa ngươi sẽ biết sự thật thôi!!

Nếu là người khác nói muốn một mình đấu với hai Thiên thần quyền uy chí cao, chắc chắn Thiên thần Hải Dương sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nếu người đó là An Lâm, ngược lại Thiên thần Hải Dương sẽ lo lắng cho an nguy của Sinh Mệnh và Thiên Không.

"Trước đây ta đã sai rồi, ta đã mắc sai lầm rất lớn. Hoá ra đây mới là lực lượng An Lâm có được sau khi hiến tế sinh mạng. Mẹ nó, một tên quyền uy chí cao sao có thể mạnh như vậy?!" Thiên thần Hải Dương nói nhỏ, kiêng kỵ cùng sợ hãi trên mặt không giảm chút nào.

Rốt cuộc trong tương lai An Lâm sẽ khiến tình hình trận chiến thay đổi theo hướng nào đây?

An Lâm chém một nhát vào Thế Giới Thụ ở phía xa.

Nhưng trong bóng tối mịt mờ này bọn họ vẫn cảm nhận được đang có một đòn công kích kinh thiên động địa đang nhanh chóng đến gần bọn họ.

An Lâm chậm rãi rút kiếm Thắng Tà từ sau lưng ra, nhìn sóng lớn màu trắng cuồn cuộn trên đại dương, nhìn Thế Giới Thụ xanh biếc tràn đầy sức sống một lần nữa vươn thẳng lên trời cao trên đại dương rồi hắn nhẹ nhàng vung kiếm trong tay lên.

Tầm mắt của hai vị Thiên thần quyền uy chí cao trên đỉnh Thế Giới Thụ vào giờ phút này cũng lâm vào một mảnh tối tăm mù mịt, cái gì cũng không thấy, không cảm giác được bất cứ thứ gì.

Hắn không còn nhiều thời gian, nếu không nhất định phải bắt lại hai vị Thiên thần chí cao kia trước rồi nói sau.

Sau đó bọn họ liền thấy một cảnh tượng chấn động lòng người - kiếm khí hình bán nguyệt màu đen bay ngang qua Bạch Quỳnh Hải, một mạch tiêu diệt không gian và đại dương dọc đường, hướng thẳng đến Thế Giới Thụ.

Lúc này, một bóng đen di chuyển qua mấy nghìn dặm, rất nhanh đã tiến đến bờ của Bạch Quỳnh Hải.

"Không ổn rồi, mục tiêu của hắn không phải là chúng ta!" Sắc mặt Thiên thần Sinh Mệnh biến hoá lần nữa.

"Mặc dù không đủ thời gian nhưng ta vẫn có thể làm một chuyện cuối cùng."

An Lâm nhìn đại thụ che trời ở trung tâm Bạch Quỳnh Hải, cảm giác được hai cỗ khí tức cường đại mang theo địch ý phía trên khẽ thở dài một cái: "Đáng tiếc."

Trong nháy mắt trời đất chìm trong bóng tối.

Đột nhiên hai vị Thiên thần quyền uy chí cao phản ứng lại.

"Tà Kiếm Thuật, Chung Thức...Vĩnh Dạ!"

Bọn họ lập tức chém về đòn công kích của An Lâm nhưng tốc độ của bọn họ vẫn quá chậm, hoặc là nói, một kiếm kia của An Lâm thật sự quá nhanh.

Thiên thần Thiên Không tức giận quát một tiếng, vận dụng lực lượng bầu trời xé mở bóng tối, trước mắt trở nên rõ ràng.

Mục tiêu của An Lâm là Thế Giới Thụ.

"Không!!" Nữ thần Sinh Mệnh hốc mắt đỏ bừng, bi phẫn kêu lên.

Trên Thế Giới Thụ xuất hiện một vết cắt ngay ngắn hoàn hảo.

Hắn lại chém xuống một kiếm nữa.

Kiếm khí đen sẫm dễ dàng cắn nuốt sạch sẽ đại thụ khô héo kia.

"Chẳng lẽ là..." Thiên thần Sinh Mệnh đưa mắt nhìn sang một cánh cửa chìm trong hơi nước của Quang Môn to lớn phía sau Thế Giới Thụ, sau đó đột nhiên hiểu ra.

Kiếm khí hình bán nguyệt đen nhánh bay ngang qua hơn nghìn dặm, chém thẳng vào đại thụ khô to lớn đang hiện lên Thần Quang, không có bất kỳ tiếng động nào, giống như đại đao không chém vào phô-mai, từng tầng phòng ngự của đại trận bị xé mở rồi thôn tính, phòng ngự cao cấp của đại thụ đứng trước một kiếm này yếu ớt đến nực cười.

"Sinh Mệnh ngươi đợi đã!" Thiên thần Thiên Không thấy Thiên thần Sinh Mệnh xông ra thì khẩn trương chặn cô ta lại.

"Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!" Thiên thần Sinh Mệnh không kìm được lửa giận nữa, biến thành một luồng sáng màu lục, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía kiếm khí đen sẫm. Lần trước do cô xem nhẹ nên mới không bảo vệ tốt Thế Giới Thụ, nhưng lần này cô nhất định bảo vệ được Trung Thiên Môn, không để An Lâm được như ý.

An Lâm muốn chém nốt Trung Thiên Môn.

Một đường cắt thẳng vào đại thụ, một đường chôn vùi, tựa như chính là một đường hắc quang vạch qua cắn nuốt thiên địa, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản, bao gồm cả Thế Giới Thụ vĩ ngạn thông thiên, đều bị cắt thành từng đoạn.

Một kiếm này kéo dài từ Nam sang Bắc, từ bầu trời xuống đến đại dương, đủ để chém vạn vật trong thiên địa thành hai nửa trong nháy mắt, một đường kiếm khí đen nhánh không tì vết.

Cảnh tượng này quả thực quá đáng sợ, không có thứ gì trong thiên địa mà nó khôn thể chém được. Cho dù là ai thấy hình ảnh này cũng sẽ run sợ trong lòng.

"Mục tiêu của một kiếm này không phải chúng ta." Thiên thần Thiên Không phát hiện uy lực của nhát kiếm này không nhằm vào bọn họ.

Thế Giới Thụ vô cùng to lớn đang nghiêng dần, hướng về phía đại dương rơi xuống.

Rào! Rào!

Nhưng mà sự căm phẫn của cô còn chưa bộc lộ ra ngoài thì An Lâm lại vung kiếm lên.

"An Lâm! Ta giết ngươi!!!" Nữ thần Sinh Mệnh sắp bị bức điên rồi, An Lâm không những giết Tiên Vũ của cô mà còn cầm kiếm phá huỷ nhà cô, đây quả thật không phải cách hành xử của con người nữa rồi.

Thiên thần Sinh Mệnh bị An Lâm ức hiếp đến mức này rồi, làm sao mà nhẫn nhịn được nữa?

"An Lâm, đây là địa bàn của ta, ai cho phép ngươi càn rỡ!!" Thiên thần Sinh Mệnh bộc phát toàn bộ năng lượng kinh khủng nhất, Thần Quang màu xanh lục trên Thần Hoàn trong nháy mắt phủ kín bầu trời, bóng người tuyệt đẹp cứ như vậy chặn lại kiếm khí trước mặt.

Trong nháy mắt Thiên thần Sinh Mệnh thi triển lá chắn phòng ngự quyền uy chí cao chín lớp.

Trong nháy mắt kế tiếp, kiếm khí đen sẫm rơi vào lá chắn phòng ngự, sau đó dứt khoát thôn tính, thôn tính, lại thôn tính.

"Làm sao có thể như vậy?" Thiên thần Sinh Mệnh trợn to mắt, sau đó bóng tối dứt khoát cắn nuốt thân thể cô, căn bản không nương tay chút nào.

Vào giờ phút này, cô mới nhìn thấy bóng tối chân chính, căn nguyên bóng tối có thể biến tất thảy quay về ban đầu, quay về vĩnh hằng quả thật quá thuần tuý, quá mạnh mẽ, cường đại đến mức cô không biết ngăn cản nó như thế nào.

Cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết của Thiên thần Sinh Mệnh cứ như vậy bị xé thành hai nửa.

Kiếm khí đen sẫm tiếp tục chia đôi bầu trời và đại dương, hướng Trung Thiên Môn chém tới, căn bản không có thứ gì ngăn được nó tiến công.

"Nhát kiếm ta toàn lực chém xuống làm sao mà dễ dàng ngăn được." An Lâm khẽ mỉm cười: "Kết thúc."

Quyền uy chứa độc trong kiếm khí đen sẫm bắt đầu bùng nổ, tựa như hai cái miệng khổng lồ đang nuốt gọn hai cây cột to lớn, đến cả lối đi giữa hai giới sau cánh cửa cũng bị kiếm uy dũng mãnh vô cực phá tan tành.

Trung Thiên Môn này chính là Sinh Mệnh Thiên Môn, phải dùng lực lượng quyền uy có liên quan đến thuộc tính sinh mệnh phá vỡ, may mà Nữ thần Sinh Mệnh dưới quyền Độc Thiên thần nên An Lâm mới có cơ hội phá cửa dễ dàng như vậy.

Trung Thiên Môn bắt đầu sụp đổ.

Thế Giới Thụ thông thiên chậm rãi đổ xuống.

Hết thảy những thứ này nói là dài đằng đẵng, thật ra chỉ xảy ra trong mấy giây mà thôi.

An Lâm nhìn tất cả, muôn vàn cảm khái.

Sau khi có lực lượng vô địch, bất kể khó khăn cỡ nào, bất kể việc gì trước đây không thể làm bây giờ đều có thể dễ dàng làm được.

Đây chính là sức hấp dẫn của lực lượng đó.

Nghĩ đến đây, An Lâm lại chậm rãi giơ kiếm trong tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận