Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2134: Thế giới Ngộ Giới Giả

An Lâm thật sự không dám ngốc cùng Dương Linh Thiến quá lâu.

Nhiều mỹ nữ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, hắn nên tị hiềm.

Tiểu Lan vẫn còn nói chuyện phiếm với Gia Bách Liệt, Gia Bách Liệt tiểu tỷ tỷ cócái miệng rát rộng, nếu bị cô ta nhìn thấy, không chừng lại sẽ ở một bên quạt gió thổi lửa, hiểu lầm tình hữu nghị thuần khiết giữa hắn cùng Dương Linh Thiến.

An Lâm suy nghĩ một lúc, vẫn nên giữ khoảng cách đi!

Thật ra thì chuyện nên làm hắn cũng đã làm rồi.

Một ly rượu, một câu nói, là có thể cứu vớt con đường của một cái đại năng Phản Hư.

Cuộc sống của cường giả đính cấp, chính là chất phác tự nhiên, mà khô khan.

Nói đến cường giả đính cấp, cuối cùng An Lâm cũng đã bước vào hàng ngũ đứng đầu đại lục Thái Sơ rồi, thông qua việc cảm ứng với vạn vật thiên địa, trong mơ hồ hắn có thể cảm giác được vài cổ hơi thở cường đại ở những địa phương khác.

An Lâm liền thấy được những sự tồn tại khiến cho hắn bắt đầu nghiêm nghị kính nể.

"A... Nó đã cảm nhận được mình rồi..."

Từng cái Thần Linh Sáng Thế nhìn như mờ mịt khó tìm, chỉ là truyền thuyết trên thế gian, không thấy người thật. Nhưng kỳ thật đến cái cấp bậc của bọn họ, mỗi kẻ đều chói mắt như mặt trời!

"Nữ Oa ở Nam Phương Linh Hồ giới, Đạo Đức Thiên Tôn đã ở Nam Phương, hướng đông bắc là Chúc Âm lão tổ đi, Đông Phương là Tây Lý Nhĩ và Trần Trần, ồ, thế mà Bắc Phương cũng có? Ở Thương Bắc Sơn giới... Nhưng sao nó lại không nhúc nhích?"

Không sai, những thứ tồn tại kia đều là Thần Linh Sáng Thế.

"An Lâm tiểu hữu, cậu đang xem tôi sao?"

Đông Phương, Đông Bắc Phương, Nam Phương, Tây Phương, Bắc Phương, đều có hơi thở mênh mông mờ mịt tương tự hắn, giống như áp đảo cả thế giới, đủ để quan sát hàng tỉ chúng sinh.

sắc mặt An Lâm hơi đổi, bị làm cho sợ đến mứcsuýt nữa thu hồi cảm giác.

Có lẽ hắn là một người duy nhất mới vừa bước vào cảnh giới Hợp Đạo, là đã có thể cảm giác được tồn tại Thần Linh Sáng Thế. Ồ không, hắn đã hỏi Hứa Tiểu Lan, Hứa Tiểu Lan cũng có thể cảm giác, chỉ có điều không rõ ràng lắm thôi.

Những thứ hơi thở này rất ít ỏi, chỉ có số lượng hàng đơn vị số, không có cái nào mà không phải là chí cao trong lĩnh vực và chủng tộc, lúc trước An Lâm không thể cảm giác đến sự hiện hữu của bọn nó, nhưng bây giờ lại có thể.

Bọn họ không có cố ý giấu diếm hơi thở của mình, có lẽ là vì không làm được, cũng có lẽ là không cần thiết, dù sao trên cái thế giới này, cũng không có ai có thể đủ uy hiếp được bọn hắn...

Một cái âm thanh vừa trầm ổn vừa chậm chạp thông qua vận luật của thế giới nào đó, truyền vào trong tai An Lâm.

Sinh linh tầm thường không phát hiện ra, đó là vì không có tư cách phát hiện. Một khi bước vào tầng thứ ngang hàng, đều là rất dễ dàng có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Thần Linh Sáng Thế thật sự quá mạnh mẽ, căn bản là không thuộc về phạm vi sinh mệnh, từng cái cảnh giới Sáng Thế đều đại biểu cho một cái hoặc là nhiều cái thế giới. Ngươi có thể quên sự tồn tại của một cái thế giới ư, hiển nhiên là không thể, trừ khi ngươi không có tư cách thấy cái thế giới kia.

An Lâm thầm ngạc nhiên, hắn chỉ biết một cường giả Thạch Thông tộc là Bội Luận Đại Đế cảnh giới Hợp Đạo, thật không nghĩ tới Thạch Thông tộc vẫn còn có tồn tại cảnh giới Sáng Thế!

Nhưng lúc này, vị tồn tại kia lại chủ động chào hỏi với hắn.

"Tôi là Ngộ Giới giả Thạch Thông tộc Thương Bắc Sơn giới..."

"Nói cho cậu biết cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy dù nói cho cậu cũng không tìm được đáp án. " Ngộ Giới giả ung dung đáp lời, khiến cho An Lâm càng thêm tò mò.

An Lâm chấn động trong lòng, có phần nghiêm nghị hỏi: "Không biết tiền bối có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là ngài đang nghĩ về cái vấn đề gì không?"

"Tại sao tôi lại thích ăn tào phớ mặn, mà không thích ăn tào phớ ngọt?"

"Ha hả, không có gì đáng ngại, ta đang nghĩ về một cái vấn đề, dù sao cũng đã suy nghĩ suốt mấy ngàn năm rồi, cũng không quan tâm bị trễ nãi một chút thời gian kia. " Ngộ Giới giả vui vẻ nói.

An Lâm: "???"

"Ngộ Giới giả tiền bối, chào ngài. " An Lâm cung kính đánh một tiếng bắt chuyện, sau đó mặt lộ vẻ hối lỗi nói, "Xin lỗi, quấy rầy đến ngài thanh tu rồi."

Lại chính là tại sao thích ăn tào phớ mặn, mà lại không thích ăn tào phớ ngọt?!

Một cái vấn đề khiến một đại lão Sáng Thế suy nghĩ mấy ngàn năm.

Khoan khoan, mình không nghe lầm chứ?

Nghĩ một cái vấn suốt mấy ngàn năm?

Ngộ Giới giả lại lặp lại một lần nữa.

An Lâm hít sâu một hơi: "Đây không phải là vấn đề khiến ngài băn khoăn suốt mấy ngàn năm đúng không?"

"Không, chính là cái vấn đề này. " Ngộ Giới giả nói.

Hắn biết, mọi sinh linh của Thạch Thông tộc đều là triết học gia, vấn đề mà họ nghĩ tất nhiên cũng rất thâm ảo, thậm chí có thể là vấn đề tốc hành đạo nguyên bản. Một cái vấn đề có thể làm cho Ngộ Giới giả cảnh giới Sáng Thế khốn nhiễu mấy ngàn năm, tất nhiên phải là một vấn đề rất đáng sợ!

"Cái gì? Ngài... nói gì?"

"Ừ, chính là vì sao tôi lại thích ăn tào phớ mặn, mà không thích ăn tào phớ ngọt?"

"Tiền bối ngài nói đi."

Cái con mẹ nó, là đầu óc có vấn đề đi?!

An Lâm giống như bị một đạo sét đánh, ngây ra như phỗng.

Hắn còn cho là mình đối mặt với một tiền bối cơ trí, bây giờ nhìn lại, chỉ sợ không phải là đang trao đổi với một kẻ ngu đấy chứ...

"Như thế nào, có phải cậu thấy cái vấn đề này cũng rất khó lý giải không? " Ngộ Giới giả thấy An Lâm lựa chọn im lặng, rất có một bộ dáng vẻ tìm được tri âm.

An Lâm suýt nữa phọt máu ra khỏi miệng.

"Tôi cảm thấy là... Thích ăn tào phớ vị gì, là do khẩu vị của mỗi người, có người thích ngọt, có người thích mặn, thích thì chính là thích thôi, đâu có gì mà phải suy nghĩ nhiều."

Ngộ Giới giả nghe hắn nói như thế lập tức mất hứng: "Không, bất kỳ sở thích nào cũng có căn nguyên, vì sao tôi sẽ cảm thấy tào phớ mặn ăn ngon, mà không cảm thấy tào phớ ngọt ăn ngon, rõ ràng bình thường tôi rất thích ăn đồ ngọt, cái này vốn cũng không phải là vấn đề khẩu vị, mà là một cái vấn đề rất thâm sâu."

"Tôi cảm thấy được tào phớ mặn ăn ngon, là sinh mệnh lựa chọn sao? Có sinh linh thích tào phớ ngọt, có sinh linh thích tào phớ mặn, cái này chứng minh hai bên đều có ưu điểm riêng."

"Như vậy... Rốt cuộc là vị mặn đang câu dẫn tôi, hay là tào phớ đang câu dẫn tôi? Hai thứ này kết hợp, vì sao có thể sinh ra cảm giác đặc biệt như thế đối với tôi? Tại sao tôi lại thấy ngon miệng, căn nguyên khiến tôi ngon miệng là cái gì? Vị giác? Xúc giác? Thái độ? Tình cảm? Đạo cảnh? Vẫn là nói..."

"Em đều thích hết mà."

"Thế Tiểu Lan em nói xem, em thích ăn tào phớ ngọt hay tào phớ mặn?"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy vẻ mặt ngẩn ra: "Nhàm chán..."

"Anh đang tranh luận xem là tào phớ ngọt ăn ngon, hay là tào phớ mặn ăn ngon!"

Hứa Tiểu Lan ngẫu nhiên đi tới, vẻ mặt hoang mang mà nhìn An Lâm mặt đỏ tới mang tai: "Anh đang tranh luận cái gì đấy? Làm sao lại kích động như vậy?"

An Lâm đang lớn tiếng hò hét.

"Tại sao? Tại sao cậu lại thích tào phớ ngọt?"

"Thì thích chính là thích thôi, tào phớ mặn thì có gì mà ngon? Hoàn toàn không có cái loại cảm giác thoải mái như tào phớ ngọt."

"Cậu thế là ngạo mạn và thành kiến! Tôi ăn tào phớ mặn thấy rất thoải mái! Tôi thật sự không rõ tào phớ ngọt có cái gì ngon, mùi vị quá kỳ lạ, quá khó ăn!"

"Tào phớ ngọt mùi vị kỳ lạ? Rõ ràng là tào phớ mặn mới là mùi vị kỳ lạ!"

"Rõ ràng là ngọt kỳ lạ!"

"Mặn kỳ lạ!"

"Ngọt kỳ lạ!"

"Mặn kỳ lạ!"

"Ngọt kỳ lạ!"

"Tôi thích ngọt."

"Đúng rồi, An Lâm tiểu hữu, cậu thích tào phớ ngọt, hay là thích thích tào phớ mặn?"

Không, cái thứ này tuyệt đối là điên rồi!!

Mẹ kiếp, sợ là cái thứ này điên rồi!

An Lâm nghe đến mức to cả đầu.

Ngộ Giới giả đang thao thao bất tuyệt mà phân tích.

Ầm!

An Lâm như bị sét đánh.

Ngộ Giới giả ở nơi xa cũng giống như là bị sét đánh.

An Lâm: "Dị đoan!"

Ngộ Giới giả: "Không thể nói lý!!"

Hứa Tiểu Lan: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận