Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2144: Một sự bí ẩn được tháo gỡ

Đại địa hoang vu lạnh lẽo như băng.

Một chàng trai áo đen, cứ thế lẳng lặng ôm một cô gái áo trắng.

Đã ngăn được tất cả lực lượng quy tắc và loạn lưu Hỗn Độn.

Bạch Linh Xà bị hắn ôm, vốn là nên hết sức mâu thuẫn, nhưng bởi vì một loại cảm giác an toàn khác thường, đã làm cho cô quên mất việc tránh ra, ngược lại còn ngơ ngác nhìn chàng trai trước mắt.

"Tiền bối... Là ngài đã cứu ta?"

Bạch Linh Xà chớp đôi mắt to long lanh sáng ngời, tò mò hỏi.

Chàng trai nhẹ nhàng than thở: "Thật xin lỗi, ta cứu không được ngươi..."

Ầm ầm!!!

"Còn có một loại phương pháp có thể cứu ngươi, đó là phong ấn lực lượng của ngươi, cho ngươi chuyển sang kiếp khác... Chẳng qua ta phải xin lỗi, là trí ta phải muốn phong ấn nhớ của ngươi..."

Chàng trai vận dụng Thần Thuật biến Bạch Linh Xà thành một quả trứng, tránh né sự cắn trả của Thiên Đạo Nhân Quả.

Bạch Linh Xà nghe nói như thế, thân thể mềm mại run lên, mặt lộ vẻ khiếp sợ: "Ngươi... Ngươi nói ngươi sẽ diệt sạch người Tử Tinh, ngươi là..."

Bạch Linh Xà còn muốn nói gì đó, kết quả hai mắt tối sầm, liền lâm vào trong bóng tối.

Nhưng vào lúc này, một cái bàn tay to ấm áp đặt cô tại một cái hang đọng tối đen.

"Đây chính là thanh vũ khí suýt nữa giết chết ta sao?"

Trong lúc bất chợt, lồng ngực của cô xuất hiện một cái hắc động thật lớn.

Hắn đặt quả trứng đặt lên một đóa hắc liên, vứt vào trong vô tận Hỗn Độn, cũng không biết là bay đi nơi nào.

"Ngươi không nên chết, ta chỉ là muốn diệt sạch tất cả người Tử Tinh, mà ngươi là ngăn cản người Tử Tinh phá thiên... Ngươi không đáng phải chết... " Chàng trai áo đen vẫn bày ra vẻ mặt ôn hòa.

Bạch Linh Xà trừng lớn hai tròng mắt, nỗi sợ hãi tử vong lần nữa xông lên đầu.

Chàng trai đưa tay đặt tại trên trán Bạch Linh Xà.

"Rõ ràng là một thanh kiếm hủy diệt, nhưng lại cất dấu khả năng vá trời, gọi là Phá Thiên kiếm thì đúng là hữu danh vô thực..."

"Ta chính là trời, hoặc gọi là Thiên Thần Hắc Ám. " chàng trai cười cười, ánh mắt ôn nhu, hoàn toàn không giống với vẻ tàn bạo khi diệt sạch cả một tộc như lúc trước.

"Thánh nhân thắng tâm, nhân tâm thắng dục. Chính khí và tà khí thường chỉ cách nhau với một ranh giới mỏng manh, không bằng sau này ngươi gọi là Thắng Tà đi, sau này ngươi chính là kiếm của ta."

Làm xong hết thảy, chàng trai lấy hắc kiếm phía sau lưng ra, cẩn thận quan sát.

"Thú vị... Không chỉ có lực lượng đánh bại trời, mà vẫn có tính chất đặc biệt giúp tu bổ Thiên Đạo... Thì ra là Tử Tinh vẫn giữ đường lui, chỉ có điều lúc ấy đã quá muộn rồi..."

Thậm chí ngay cả cảnh Thiên Thần Hắc Ám xuất hiện, cũng xem được rõ ràng.

"Đây là thứ mà Thiên Thần Hắc Ám giao cho chúng ta bảo tồn, nói một khi sau này gặp phải Thiên Thần Hắc Ám, hãy chiếu ra hình ảnh được lưu giữ trong quả cầu này cho hắn nhìn, sau đó để cho hắn thừa kế kiếm Thắng Tà và quả cầu đen."

Nhưng chàng trai kia tự xưng là Thiên Thần Hắc Ám, chuyện gì xảy ra thế này?!

Ký ức ẩn sâu của Kiếm Thắng Tà đã thức tỉnh, đã được biết hết thảy.

An Lâm nghe được Hứa Tiểu Lan an ủi, miễn cưỡng cười cười.

Trí nhớ được thả ra.

An Lâm tốt xấu gì cũng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nên sau khi thân phận được chứng thực, hắn chỉ là có phần hoảng hốt, một lúc sau hắn thở dài nói: "Rõ ràng ta là Thiên Thần Hắc Ám chuyển thế, sao càng chuyển thế lại càng xấu thế này?"

Một khi hắn tổn thất một phần năm sinh mệnh, đạo lực hắc ám trên trời liền gia tăng một phần năm, điều này chứng minh sinh mệnh của hắn chính là hắc ám chi đạo. Nói một cách khác, hắn chính là hắc ám, mà không phải là con người.

Hắn biết, chuyện cũng không phải là như Tiểu Lan nghĩ.

Không chỉ có như thế, Hắc Vũ Đế Vương còn lấy ra một quả cầu đen, phát ra hình ảnh đã ghi chép, để cho An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng thấy được cảnh tượng Tử Tinh tộc phá thiên.

Hắc Vũ Đế Vương nhìn An Lâm chân thành nói: "Chúng ta cảm thấy, ngài chính là Thiên Thần Hắc Ám chuyển thế, ngài chính là một phần của thiên đạo, là Thiên Chúa chúng ta phải thần phục!"

"Chuyển thế? Nói cách khác, ta thật không phải là người ư? Ta là Thiên Thần Hắc Ám đã diệt sạch nền văn minh Tử Tinh, tru diệt trăm tỷ người dân Tử Tinh? " An Lâm thì thào cất giọng nói.

Hứa Tiểu Lan nhìn về phía An Lâm, thấy được đối phương mơ màng và bất an, liền nói với giọng điệu dịu dàng: "An Lâm, em cảm thấy anh và Thiên Thần Hắc Ám vẫn có chỗ khác nhau, anh là một sinh mệnh chân chân chính chính, mà Thiên Thần Hắc Ám hẳn là đã bám vào sinh mệnh của anh thông qua phương thức nào đó."

Cứ như vậy, An Lâm thấy được toàn bộ cảnh tượng nền văn minh Tử Tinh bị diệt tộc.

Chàng trai trong hình ảnh hiển nhiên không phải là hắn.

"Cái... " chuyện làm cho An Lâm khiếp sợ tình vẫn đã xảy ra.

Thiên Thần Hắc Ám ở trong đó cứ như thể một vị công tử văn nhã ôn hòa như ngọc, ngoại hình cực kỳ đẹp đẽ, hơn nữa dung mạo của hắn còn có mấy phần tương tự như An Lâm.

Hắn đời trước đẹp trai thế cơ mà!

Hắc Vũ Đế Vương kinh hãi, ông vẫn chưa từng thấy người nào tự chế giễu mình như thế này

Hứa Tiểu Lan vẫn đang muốn an ủi An Lâm, nhưng vừanghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, một lúc lâu mới lần nữa lên tiếng an ủi: "Không có chuyện đó, em cảm thấy bây giờ anh mới đẹp trai nhất..."

Ừm, kiểu gi vẫn thấy hướng an ủi hơi bị lệch lạc.

"Đúng rồi, còn có một điểm ta không rõ. " An Lâm đột nhiên nói.

"Thiên Chúa, xin mời ngài nói. " Hắc Vũ Đế Vương cung kính như cũ.

An Lâm nhìn Hắc Vũ Đế Vương. Rõ ràng ông ta rất kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại rất nhún nhường, lên tiếng hỏi: "Cũng không phải là hắc ám sáng tạo ra chủng tộc của các ngươi, vì sao các ngươi phải nhận Thiên Thần Hắc Ám làm chủ, mà không phải là Thiên Thần Quang Minh, Thiên Thần Sinh Mệnh? Các ngươi có quan hệ như thế nào với hắc ám?"

Nghe hắn hỏi như thế, Hắc Vũ Đế Vương không khỏi ưỡn ngực, hơi kiêu ngạo nói: "Tộc ta vẫn luôn cho rằng mình là sứ giả của trời, là chủng tộc cao quý nhất thay trời hành đạo."

"Nhưng cái tín ngưỡng này vẫn không được chứng minh thực tế, thẳng đến ngày đó, thiên thần chân chính, đi tới chỗ chúng ta ở, cũng giao thánh khí kiếm Thắng Tà và quả cầu đen cho chúng ta, giao cho chúng ta sứ mạng! Một khắc kia, chúng ta mới biết được, thì ra là tín ngưỡng mà chúng ta vẫn tin chắc, chính là sự thật..."

Hắc ám che khuất thế giới bên ngoài đã biến mất.

Cô nhìn An Lâm, lại không hất bàn tay đang bóp mặt mình của An Lâm ra như mọi khi.

"Phốc xuy... " Tiểu Tà bị chọc cười.

An Lâm: "???"

Hứa Tiểu Lan ngắt lời nói: "An Lâm, anh không được nói mình là heo!"

"Đó cũng không phải là lỗi của nhóc, đồ tể dùng ddao giết heo, chẳng lẽ heo còn trách tội kia thanh đao giết heo? " An Lâm thuận tay vuốt ve gương mặt trắng trẻo tròn trịa của Tiểu Tà.

Hết thảy đều dần được sáng tỏ.

Một só bí ẩn cũng được tháo gỡ theo đó.

Vì sao kiếm Thắng Tà sẽ trâu như thế bò, vì sao Hắc Vũ tộc nhận hắn làm chủ, vì sao Bạch Linh Xà lại có tình cảm đặc biệt với hắn như vậy, vì sao Bạch Lăng bị mất trí nhớ.

Hết thảy hết thảy, đều đã có đáp án.

An Lâm biết những chuyện này xong, chẳng biết tại sao, tâm trạng cũng trở nên thông suốt hơn.

Hắn cảm thấy có phần vui vẻ, không phải là vui vẻ vì hắn có được thân phận cực cao, mà là vui vẻ vì người bên cạnh hắn, cũng không phản bội hắn, mà là vẫn thật lòng đợi hắn như cũ.

Chỉ như thế thôi là đã đủ rồi.

An Lâm không nhịn được mà nắm bàn tay nhỏ múp míp của Tiểu Tà, cười nói: "Không nghĩ tới, duyên phận của chúng ta được gắn kết từ vạn năm trước đấy."

Tiểu Tà ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm, trên mặt khó nén vẻ áy náy và chịu tội: "Anh... Anh không hận tôi sao? Là tôi đâm trời thủng một lổ, là tôi tổn thương anh..."

Ở trong lòng Hắc Vũ tộc, chỉ có thiên tài mới có thể lúc chủ nhân của bọn họ, bọn họ là tồn tại dưới một người trên vạn người, dĩ nhiên phải tìm được người phù hợp với tồn tại đứng phía trên bọn họ mà bọn họ mong muốn rồi!

Nghe rất hoang đường, nhưng lại cũng rất hợp lý.

Trên cái thế giới này lại có người chủ động muốn làm thần linh của người ta, hơn nữa "người ta" còn mừng rỡ như điên lập tức đáp ứng ư?

Hứa Tiểu Lan cũng trừng trừng đôi mắt đẹp.

An Lâm hít sâu một hơi.

"Không sai, chính là Thiên Thần Hắc Ám ngài đã tới, là ngài công nhận chúng ta, là ngài nói muốn làm chủ nhân của chúng ta, thế nên dĩ nhiên là chúng ta mừng rỡ như điên mà đáp ứng rồi!!"

An Lâm thấy được mấy trăm vạn Hắc Vũ tộc vẫn nửa quỳ trên mặt đất như cũ.

Hắn hắng giọng một cái, cất giọng nói: "Ta đồng ý, chính thức thành Thiên Chúa của các ngươi!"

Câu này vừa được nói ra.

Thân thể tất cả sinh linh Hắc Vũ tộc đều run lên.

Bọn họ kích động đến mức thân thể run rẩy, cùng lúc hô lớn:

"Cung nghênh Thiên Chúa đại nhân trở về!"

"Nguyện thề chết thần phục Thiên Chúa đại nhân!"

"Thiên Chúa thiên thu muôn đời, chiến lực vô song, thần quang bất hủ!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận