Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2155: Tôi là thượng cấp của nó

An Lâm vốn đang có phần không xác định, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định.

Trên đỉnh Thần Thụ, chỉ có có hai hơi thở có uy hiếp với hắn!

Điều đó chứng minh có một thiên thần chí cao có chuyện phải đi ra ngoài, mà chuyện kia, rất có thể liên quan đến việc đối phó với hắn.

"Ba thiên thần chí cao không đi đối phó với những đại lão khác, ngược lại trăm phương ngàn kế muốn giết chết tôi trước, nhưng mà bọn họ... " An Lâm cười lạnh một tiếng, "Hẳn là bọn họ đã quên, ban ngày và đêm tối, với tôi đều giống nhau cả."

Ban ngày thì Thiên Thần Quang Minh khống chế, mà đêm tối là do Thiên Thần Hắc Ám khống chế, An Lâm lặng lẽ đi trong hắc ám, tuyệt đối là tồn tại vô địch!

Càng đừng nói đến tồn tại duy nhất của ánh sáng trong đêm tối, chính là ánh trăng và ánh sao, đều đã bị mây đen che giấu. Thiên thời địa lợi nhân hoà cũng đủ, lúc này, có thể nói là An Lâm đã ở trạng thái tốt nhất, cho dù Quang Minh có tới hắn cũng không sợ.

Thiên Thần Hải Dương muốn để cho An Lâm đi đối phó với Thiên Thần Quang Minh đang trong tình trạng suy yếu.

Lời nói của người huynh đệ Đại Dương, hiển nhiên là nên nghe rồi.

Như vậy, An Lâm phải làm như thế nào đây?

An Lâm lặn một đường xuống phía dưới dọc theo Thần Thụ, di chuyển xuống vài chục met dưới đáy biển, rốt cuộc cũng thấy được một cánh cửa đang tản ra hào quang lục sắc ở dưới gốc rễ Thần Thụ.

Bọn họ cũng không thể ngốc nghếch xông vào đại bản doanh của kẻ địch, sau đó chém đầu chủ tướng được. Nếu như chuyện thật sự chỉ đơn giản như vậy, cuộc chiến tranh này cũng không cần phải giằng co nữa rồi.

Thành viên tiểu đội Diệt Thần lặn xuống theo, tựa như mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động, rất nhanh liền biến mất ở biển sâu trong bóng tối.

Thế nên, An Lâm quyết định giải quyết uy hiếp lớn nhất trước tiên!

Hai cái đồng tử của An Lâm tối tăm thâm thúy, nhìn nhìn cánh cửa ánh sáng lục sắc chậm rãi nói:

Ba vị thiên thần đều biết rõ sau khi Thiên Thần Quang Minh lột xác sẽ trở nên càng cường đại hơn, cũng biết rõ bây giờ là thời cơ tốt nhất để động thủ với Thiên Thần Quang Minh, nhưng Sinh Mệnh và Thiên Không lại không chọn lựa động thủ, tại sao vậy chứ?

"Hắc ám của tôi có một đặc tính bí mật mà không một thiên thần nào biết được, đó chính là mỗi lần ban đêm phủ xuống, tôi đều có thể cảm giác được sự tồn tại của mọi kẻ địch."

Mấu chốt là giải quyết như thế nào.

Hiển nhiên, trừ suy nghĩ mượn dao giết người ở trong đầy ra, bọn họ cũng có lòng tin rằng bản thân có đủ thực để lực ứng phó với Thiên Thần Quang Minh sau khi đã lột xác. Bởi vậy, chẳng phải là đã nói rõ, ba vị quyền hành chí cao liên thủ, mới là tồn tại đáng sợ nhất đấy sao?

An Lâm nhìn Thần Thụ cao vút trong mây, trực tiếp lao thẳng xuống đáy biển.

"Đại Dương muốn câu thông vói tôi, mà Thiên Không thì chịu trách nhiệm điều tra và dẫn dắt chiến cuộc. Quả là bất ngờ, kẻ biến mất lần này là Thiên Thần Sinh Mệnh... " trên mặt An Lâm hiện ra một nụ cười.

Trên Thần Thụ, không biết có bao nhiêu bẫy rập kinh khủng đang chờ bọn họ nữa, ngốc nghếch xông lên chính là tự chui đầu vào lưới, căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.

Hết thảy đều đã nắm giữ!

"Mà khi tôi không cách nào cảm giác được sự tồn tại của thiên thần chí cao thứ ba, như vậy liền chứng tỏ rằng rất có thể là sự tồn tại kia đã không ở cái thế giới này rồi."

"Mà muốn rời khỏi cái thế giới này, thì nơi tốt nhất để thiết lập lối đi, phải có đủ khả năng che đậy lực lượng ở ngoại giới điều tra đến đại bản doanh Thiên Nhân tộc... Tôi cũng không cách nào cảm giác được cái cửa thông hai giưới này tồn tại, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy..."

Đấu Chiến Thắng Phật vung gậy ra, lại bị An Lâm đỡ bằng một tay.

Bọn họ vô cùng rõ ràng!

Coi như là hắn, cũng không cách nào cảm giác được vị thiên thần kia tồn tại, nhưng hắn không hoài nghi lời An Lâm nói chút nào, suy cho cùng An Lâm không cần thiết lừa gạt bọn họ.

Đám người Đấu Chiến Thắng Phật và Vân Mộng Ảnh thấy cánh cổng ánh sáng rồi cũng bắt đầu chuyển động, quả thực đều không nhịn được mà muốn hô to rằng An Lâm hành động như thần.

Các đội viên khác: "..."

Mục tiêu của tiểu đội Diệt Thần bọn họ, chính là Thiên Thần Sinh Mệnh!

Vừa nói dứt lời, mọi người đều không khỏi cảm thán.

"Không cần, một thiên thần bình thường mà thôi, mọi người chỉ cần theo sát tôi. " An Lâm lắc đầu, nói với giọng điệu cực kỳ hiển nhiên.

"Vậy đều trông cậy vào anh, chúng tôi liền xem anh biểu diễn, có cần chúng tôi giúp anh gì không? " hình như Vân Mộng Ảnh cực kỳ thích hơi thở của An Lâm, chủ động tựa vào bên cạnh An Lâm, rung đôi cánh đen, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn hỏi.

Bọn họ cũng không biết nơi này có một cái cửa ngầm, mà thật ra là cái cửa ngầm này nối tiếp với một cánh cửa dẫn đến thế giới khác. Điều đó có nghĩa là gì?

"Đúng thế, thiên thần có tính chất bất tử cường hãn, coi như là tồn tại cấp bậc Thần Linh Sáng Thế, cũng không cách nào giết chết bọn họ ngay lập tức. Bọn họ có rất nhiều cơ hội, để đột phát tình huống rồi báo cho thiên thần chí cao! " Mễ Già Lặc cũng nhíu mày.

"Các người đang nói gì đấy, tôi có thể giết chết bọn họ trong tích tắc mà. " An Lâm cất giọng nói.

Mễ Già Lặc vốn còn muốn há mồm nói tiếp, thì đột nhiên lại cảm giác thấy nói không nổi nữa.

Đóng cửa đánh chó, là việc bọn hắn thích làm nhất!

"Nếu quả thật là có thiên thần thì phiền toái rồi. " Ti Vũ Ma Đế thở dài nói.

Những người còn lại đều sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy có những thiên thần khác tồn tại a, thậm chí không cách nào cảm giác được dấu hiệu của sự sống nào!

"Đừng có gấp, bên kia còn có một thiên thần cah giữ. Thiên Thần Sinh Mệnh xem như rất cẩn thận. Cho dù hành động rất bí mật, cô vẫn là giữ lại một vị thiên thần chịu trách nhiệm mật báo. " An Lâm nhìn đáy biển phía trước không có một bóng người, lên tiếng nói.

Thật là bá đạo, đúng là một người đàn ông cường đại!

"An Lâm lão ca, anh biết thiên thần kia là cái thiên thần gì không? Sao Hỏa Nhãn Kim Tình của tôi không nhìn thấy hắn? " Đấu Chiến Thắng Phật gãi đầu, bày ra vẻ mặt ngốc nghếch hoang mang nói.

"Mọi người không nhìn thấy hắn cũng là chuyện bình thường, cái thiên thần này quá đặc biệt, nếu không phải nhở quyền hành của bản thân tôi, thì tôi cũng không nhìn thấy nó. " An Lâm cười trả lời.

"Nó tên là Hư Vô, gọi Thiên Thần Hư Vô, có thể hóa thành hết thảy tồn tại thành hư vô, đồng thời, nó cũng là tồn tại với hình thức hư vô. " An Lâm cất giọng nói.

Mễ Già Lặc kinh ngạc: "Còn có thiên thần như vậy ư?"

"Rõ ràng đều nói là 'Hư vô' rồi, vì sao còn có thể gọi là 'tồn tại'? " Vân Mộng Ảnh có phần không hiểu cái thiên thần này.

"Hư vô và tồn tại là mâu thuẫn thống nhất, thật ra thì không khó lý giải, hư vô là hình thức lực lượng cùng với hình thức sinh mệnh của nó, tồn tại là đặc tính thiên đạo của nó, bọn họ có thể dung hợp một cách hoàn mỹ..."

"Cái thiên thần này thực lực không mạnh, cũng không thể chủ động tiến công, chỉ có thể tồn tại ở một nơi nào đó với hình thức bẫy rập, biến hết thảy tồn tại có hại đi ngang qua thành hư vô."

"Nhưng đúng là đặc tính của nó rất đặc biệt, bởi vì mọi người không nhìn thấy nó, nhưng khi mọi người tới gần hay đi ngang qua, nó có thể cảm nhận được mọi người, sau đó cắn nuốt tất cả mọi người vào trong hư vô."

Đôi đồng tử đen như mực của An Lâm vẫn nhìn về phía trước, đáy biển trống rỗng không có bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Mấy vị đại lão còn lại đều có chút không rét mà run.

Loại năng lực này đâu chỉ là thực dụng quả thực chính là kinh khủng! Có thể nói là bẫy rập cao cấp nhất rồi, nếu không phải An Lâm ở chỗ này, bọn họ đều đã trúng chiêu!

"Nếu vị thiên thần kia chính là hư vô, nhìn không thấy, sờ không được, An Lâm anh định tiêu diệt nó như thế nào? " Vân Mộng Ảnh nhìn về phía An Lâm với vẻ mặt sùng bái, nhỏ giọng hỏi.

"Nó sai là sai ở chỗ, đối thủ nó đối mặt là tôi... " phía sau An Lâm, có hắc ám hỗn độn xuất hiện, hắc ám tối tăm như mực trải ra bốn phía, so với biển sâu càng thâm thâm thúy, so với hư vô càng thêm tận cùng của nguyên thủy. Vào giờ khắc này, nó nhanh chóng phóng mạnh về phía cửa ánh sáng lục sắc.

"Tại sao tôi có thể dễ dàng giết chết nó?"

"Bởi vì... Tôi là thượng cấp của nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận