Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2201: Tội nhân của các đệ tử Tứ Cửu tiên tông

Tâm trạng của Trần Vĩnh Long như hỏng mất.

Mẹ ơi lại còn bảo hắn ăn canh.

Uống nước mũi của con sên đỏ đã mục rữa ngàn nằm, còn không bằng bảo hắn đi chết!

Những đệ tử còn lại nghe được lời Tiểu Cốt nói, đều không nhịn được mà ném ánh mắt đồng tình về phía Trần Vĩnh Long. Bọn họ chỉ là ăn móng heo ngâm nước mũi, Trần Vĩnh Long liền trâu bò rồi, trực tiếp được ăn nước mũi luôn...

Đây là dũng sĩ a!

So sánh với Trần Vĩnh Long như vậy, trong lúc bất chợt bọn họ liền cảm thấy thưởng thức món ăn này, hình như cũng không quá thảm, trái lại còn có chút thoải mái!

Ví như một người bất chợt bị bắt uống nước tiểu, đó thật sự là một cơn ác mộng, nên đã liều chết phản kháng. Nhưng mà khi hắn thấy người khác đều bị buộc ăn phân, mà chỉ có hắn là bị buộc uống nước tiểu, nói không chừng hắn cũng có thể cảm thấy rất hạnh phúc.

Kết cục của Trần Vĩnh Long đã khiến những đệ tử được chọn cảm thấy thoải mái hơn không ít, bọn họ bắt đầu tập trung ánh mắt vào móng heo trong nồi.

Trần Vĩnh Long nghẹn họng.

Những lời này vô cùng ý nghĩa, ẩn chứa kinh nghiệm vô cùng phong phú, thật ra thì cũng có thể áp dụng câu nói này vào món ăn ngon mà Tiểu Cốt đi?

Trần Vĩnh Long đối mặt với một chén canh lớn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt choáng váng: "Tại sao mấy người được ăn móng heo, mà tôi chỉ có thể uống canh..."

Trần Vĩnh Long nhìn chất lỏng màu đỏ sềnh sệch, hồi tưởng lại một câu danh ngôn An Lâm tông chủ từng nói qua, bất luận cái gì cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài, có đồ vật màu hồng mộng ảo, cắt ra có thể là màu đen, có thứ thoạt nhìn xấu xí không chịu nổi, bên trong lại có khả năng ẩn chứa kho báu!

Đã nói là muốn thưởng thức món ăn ngon, thì không thể đổi ý, đây là quy định rồi.

Đúng, không sai, nhất định là như vậy, thứ nước canh này là kho báu!

"Món ngon đã làm xong rồi, mọi người đã có thể thưởng thức, nhớ là không được lãng phí nhé, phải ăn sạch cho tôi đấy! " Tiểu Cốt cười khanh khách nói.

Móng heo màu đen thoạt nhìn ăn rất ngon, khá hơn nước canh nhiều.

Chúng đệ tử chỉ có thể kiên trì.

Rõ ràng là một cô gái rất đẹp rất dịu dàng, giờ phút này nụ cười của cô ở trong mắt chúng đệ tử, không hiểu sao lại rất đáng sợ.

Các đệ tử may mắn được chọn bắt đầu ăn.

Hắn bưng lên một chén canh lớn, sau đó "Ừng ực ừng ực " mãnh liệt rót vào miệng.

"Bởi vì anh bị dị ứng móng heo đó. " nữ đệ tử bên cạnh cười hì hì nói.

"Mùi vị này thật sự là..."

Nhưng có lẽ, nước canh mà chúng đệ tử tránh như rắn rết mới là tinh túy nhất, ngon nhất thì sao?

Hai tròng mắt Trần Vĩnh Long bộc phát ra tia sáng, nhìn chúng đệ tử đã gặm móng heo với vẻ mặt táo bón mà, là hắn biết, có lẽ hắn đã phát hiện chân tướng rồi.

"Có ai không! Mau, mau đưa đi trung tâm cấp cứu Tử Tinh!!"

"Trần Vĩnh Long đại ca! Anh làm sao vậy?!"

Phải biết rằng, tông chủ đại điện đã là kiến trúc to lớn nhất Tứ Cửu tiên tông rồi, vậy lớn hơn tông chủ đại điện gấp một vạn lần là cái khái niệm gì?

"Nấc!"

Thậm chí là Thánh Địa tu luyện thần hồn số một của cả đại lục Thái Sơ, bên trong có đủ loại phương pháp tu luyện đặc biệt nhằm vào thần hồn, coi như là đám đại lão ở lãnh thổ Hư Linh, cũng thèm thuồng không dứt.

Trần Vĩnh Long hai tay bưng bát, hai mắt trừng trừng, nhìn lên bầu trời.

"Mau! Đưa tới trung tâm cấp cứu Tử Tinh!"

Bên trong vẫn thường quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của các đệ tử và các trưởng lão của Tứ Cửu tiên tông, tựa như tiến vào một nơi quỷ quái gì đó, nhưng chuyện mà bọn họ còn thảm thiết hơn cả đi vào quỷ ốc, thường xuyên có cảnh tượng thành viên của tông môn toàn thân máu tươi lâm ly, nằm ở trên băng cáng, bị mang ra ngoài.

Đáng tiếc Tứ Cửu tiên tông đã chặt đứt ngoại giao cùng bọn họ.

"Trần Vĩnh Long sư huynh!"

Nói là một mô hình đại lục nhỏ cũng không quá đáng.

Nó chính là linh tổ đại điện!

Hôm nay, nó đã thăng cấp thành khu tu luyện số một Tứ Cửu tiên tông.

"Nguy rồi, miệng hắn sùi bọt mép rồi, Tiểu Cốt các chủ, cứu mạng a!"

Nó khổng lồ tới trình độ nào? Gàn như là gấp một vạn lần đại điện của tông chủ.

Có một cung điện tòa vô cùng khổng lồ.

Tử Tinh các phía Đông.

"Đưa đi nhanh chút, hai cái tay của Triệu sư đệ đã bị xoắn thành thịt vụn rồi, thần hồn cũng bị đả thương nặng, phải đưa đến phòng trị liệu dành cho trường hợp nặng!"

Nơi này liên tục có người bị thương ra vào.

Nhưng mọi người đều không biết mệt mà chạy tới tu luyện.

Linh tổ đại điện thật sự quá thần kỳ, thần kỳ đến mức cho dù các thành viên gặp phải nguy hiểm đáng sợ kia, cũng muốn xông vào bên trong một lần.

Trên căn bản là mỗi lần tham gia tu luyện, cường độ thần hồn của bọn hắn, đều có thể tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Có thể nói là thần hồn của các thành viên Tứ Cửu tiên tông, đều được mài dũa ra thành tựu!

Hơn nữa Tử Tinh các còn có phục vụ rất hoàn mỹ sau khi hoàn thành thí luyện, khẩu hiệu chính là: Chỉ cần bạn còn một ngụm hơi thở cuối cùng, thì chúng tôi vẫn có thể cứu sống bạn, hơn nữa còn sẽ khiến bạn bình phục hoàn toàn.

Các thành viên biết được khẩu hiệu này, tham gia thí luyện cũng sẽ không lo hậu quả.

Thế nên, linh tổ đại điện cho dù rất đáng sợ, nhưng vẫn rất náo nhiệt như cũ.

Linh Cơ đại nhân từng cô quạnh thủ hộ Khí Linh, cuối cùng thì giờ phút này đã bắt đầu trở nên vui vẻ, cô mặc sườn xám màu đỏ, vóc ác lả lướt linh lung, có lồi có lõm hiện ra rõ ràng.

Ngón tay trắng nõn thon dài nắm ly rượu đỏ, môi đỏ mọng khẽ mở, vừa nhấm nháp ly rượu đỏ, vừa nghe đám đệ tự kêu la thảm thiết. Chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy, mỗi một ngày đều là hạnh phúc phong phú.

" Hồn Đao trận trong thí luyện Bạch Hổ và thí luyện Hóa Thần cao cấp quá yếu, có mấy người đệ tử trải qua Hồn Đao trận mà đều không khóc, bộ phận này có thể tăng cường một chút... " Bạch Lăng ở một bên nhìn màn hình lớn, nhàn nhạt cất giọng nói.

Linh Cơ có chút thưởng thức liếc mắt nhìn Bạch Lăng một cái: "Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy, Bạch muội muội, cô đúng là tri âm tri kỷ của tôi."

Hai cái nữ ma đầu nhìn nhau cười một tiếng, không khí cực kỳ hòa hợp.

Chu Du làm nhân viên truyền tin, đứng ở bên cạnh mà không thở mạnh một hơi, nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy ròng, giống như vừa mở miệng, liền quấy rầy đến hai nữ ma đầu đang mưu đồ bí mật rồi.

Hắn bắt đầu hối hận, tại sao lúc nãy hắn lại nhìn tin tức chứ, tại sao lại cười chứ, hắn là tội nhân của các đệ tử Tứ Cửu tiên tông a!!

"Xem cái gì mà phụt cười luôn thế? " Bạch Lăng tò mò hỏi.

"Ha ha ha, Trần Vĩnh Long uống nước canh nấu từ nước mũi của con sên đỏ mục rữa ngàn năm xong liền sùi bọt mép, bị đưa vào trung tâm cấp cứu Tử Tinh. " Chu Du cười đến không ngậm được miệng.

"Lại là món ăn hắc ám của Tiểu Cốt đi? " Bạch Lăng che miệng khẽ cười hỏi.

Linh Cơ lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy món ăn hắc ám mà Tiểu Cốt làm vẫn có chừng mực, ăn vào nằm viện hẳn không phải là vì vấn đề khẩu vị, mà là thời điểm nước mũi khó ăn tới một trình độ nhất định, giác quan của hắn, tinh thần của hắn đều sẽ phản ứng lại loại mùi vị này, hơn nữa không ngừng khắc sâu ấn tượng đối cái loại mùi vị và cảm giác này, do đó hắn mới đồng thời bị trùng kích..."

"Hừm, tôi thấy nguyên nhân chủ yếu khiến hắn ăn đến mức phải vào viện, là vì tinh thần bị trùng kích kịch liệt... " Linh Cơ thì thào cất giọng nói.

Ánh mắt của cô càng ngày càng sáng, giống như nhìn thấy manh mối nào đó, kích động đến: "Đúng rồi, ghê tởm kịch liệt cũng có thể làm cho người ta gặp phải một loại trùng kích tinh thần kỳ lạ, từ đó kích hoạt tiềm lực thần hồn, tôi đã nghĩ đến sắp đặt thí luyện mới như thế nào rồi!"

"Tôi cũng tham dự. " hai tròng mắt Bạch Lăng cũng tỏa sáng.

Chu Du đứng ở một bên lộ vẻ hoảng sợ.

Hai người phụ nữ này là ma quỷ sao?!

Hắn bắt đầu xem tin tức cuả Tứ Cửu tiên tông, thời điểm thấy được tin tức mới nhất, không nhịn được "phụt " cười ra tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai cô gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận